Đều tại cái miệng của Phương Tinh mà từ đó trở đi mỗi lần Chu Lai nhìn Lâm Tư Dật, cô đều cảm thấy có chút gượng gạo trong lòng.
Ánh mắt cô không còn trong trẻo thuần khiết như xưa nữa.
Hôm nay, Lâm Tư Dật khoác lên mình chiếc quần thể thao màu xám, tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo, đôi chân thẳng tắp như những đường nét được vẽ bằng thước kẻ, phần mắt cá thon gọn lộ rõ những đường xương mảnh mai. Mắt Chu Lai vô thức lướt xuống một chỗ nào đó, nhưng may mắn là quần thể thao rộng rãi nên chẳng thể thấy gì rõ ràng. Thật là đáng tiếc!
Đúng lúc đó, cô bắt gặp ánh mắt của anh đang dõi theo mình. Lâm Tư Dật hơi nhíu mày như đang thắc mắc điều gì. Chu Lai lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng quay đi, lòng tràn ngập hối hận.
Phương Tinh tuy ăn nói bỗ bã, nhưng trải đời sâu rộng, những cuộc tình qua tay cô nhiều hơn số đàn ông Chu Lai từng gặp trong đời. Vì thế, dù ít dù nhiều, Chu Lai vẫn tin tưởng vào những “kinh nghiệm quý báu” mà cô bạn chia sẻ.
“Con trai cao to thường… nhỏ sao?”
“Nhỏ thì có ảnh hưởng gì không nhỉ?”
Chu Lai chẳng hiểu gì cả. Lý thuyết thì mơ hồ như sương khói, kinh nghiệm thực tế lại trống rỗng như tờ giấy trắng.
May thay, bát mì do chính tay Lâm Tư Dật nấu quá đỗi tuyệt vời, khiến cô tạm thời quên đi những suy nghĩ vẩn vơ đang làm mình bối rối.
Ngay cả Phương Tinh cũng ôm chặt bát mì, khen không ngớt lời: “Bạn Lâm, không ngờ cậu nấu ăn ngon như thế này!”
Sợi mì dai dai ngon lành, nước dùng đậm đà thơm phức, ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Lâm Tư Dật khiêm tốn mỉm cười: “Chỉ là món bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.”
Phương Tinh vốn kén ăn khó tính, nếu cô khen ngon thì chắc chắn là rất ngon. Lời xã giao cô có thể bịa ra dễ như trở bàn tay, nhưng khi nói đến ẩm thực, cô luôn có tiếng nói riêng và uy tín. Trước đây, khi còn làm chuyên mục ẩm thực cho tạp chí, cô đã thưởng thức đủ các món sơn hào hải vị, từ cao lương mỹ vị đến những món đường phố độc đáo.
Con người ta vẫn thế, phiêu bạt nơi xứ người lâu ngày, dù thức ăn ngon đến mấy cũng không thể sánh bằng hương vị quê nhà ấm áp.
Chu Lai cũng cúi đầu ăn hết sạch bát mì một cách thỏa mãn.
Cô rất yêu thích các món làm từ bột mì, đặc biệt là mì. Nào là mì tương đen Bắc Kinh, mì dầu cay và mì thịt băm chua cay Thiểm Tây, mì biang biang Tây An, mì khô trộn kiểu Vũ Hán,… Mỗi lần đến một thành phố mới, cô đều tìm thử món mì đặc sản địa phương nơi đó.
Nhưng mì sợi tự làm kiểu gia đình ấm cúng như của Lâm Tư Dật, Chu Lai mới được nếm thử lần đầu tiên. Và cô cực kỳ yêu thích.
Thấy cô ăn ngon lành như vậy, Lâm Tư Dật dịu dàng hỏi: “Em có muốn ăn thêm chút nữa không?”
Anh vẫn chưa ăn được bao nhiêu, nếu Chu Lai không ngại thì anh có thể chia phần của mình cho cô.
Chu Lai lắc đầu quyết liệt, kiên định: “Đêm muộn rồi, em đã nạp đủ tinh bột rồi!”
Lâm Tư Dật mỉm cười ân cần: “Em gầy quá, tăng thêm chút cũng chẳng sao.”
“Nhưng mà mập lên thì lên hình sẽ xấu mất.” Chu Lai vừa nói vừa húp thêm ngụm nước dùng, thỏa mãn liếm môi.
Anh lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi giọt nước dùng đọng trên khóe môi cô. Cử chỉ ân cần như vậy, ánh mắt trìu mến như vậy, như thể Chu Lai là một đứa trẻ cần được chăm sóc cưng chiều.
Phương Tinh vốn chỉ yêu thích kiểu đàn ông phong lưu tài tử, chơi bời một thời gian rồi đường ai nấy đi không vương vấn.
Gặp mẫu người gia đình ấm áp như Lâm Tư Dật, cô ấy còn cảm thấy lạ lẫm hơn cả.
Nhưng mà đàn ông như Lâm Tư Dật, tìm khắp thiên hạ này cũng khó thấy được người thứ hai.
“Bạn Lâm, trước đây Thiệu Uy từng nói cậu chưa từng có bạn gái?” Phương Tinh thẳng thắn hỏi.
Lâm Tư Dật gật đầu thành thật, rồi nói với cô: “Cứ gọi tớ là Lâm Tư Dật thôi, không cần phải khách sáo như vậy.”
Phương Tinh lớn hơn anh hai tuổi, nhưng đã quen gọi anh là “bạn Lâm” theo Thiệu Uy từ lâu, giờ đổi cũng thấy lười.
Cô tiếp tục hỏi: “Vậy sao cậu không yêu ai?”
Lâm Tư Dật trả lời thành thật: “Vì chưa gặp được người mình thích thật lòng.”
Phương Tinh cười khẽ có ý vị: “Ồ? Vậy thì cậu rất thích Chu Lai nhà tôi à?”
Nghe thế, Chu Lai bất giác ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có vẻ trông chờ.
Một cảm xúc khó tả chợt trào dâng trong lòng, cô hơi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh.
Lâm Tư Dật đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Phương Tinh, giọng chân thành không một chút do dự: “Tớ rất thích Chu Lai.”
Như thể bí mật giấu kín bao năm cuối cùng cũng được thổ lộ, anh thở phào nhẹ nhõm sau khi nói xong câu ấy.
Anh không dám nhìn Chu Lai.
Phương Tinh gật gù hiểu ý, mỉm cười: “Đã vậy, tôi cũng nói trước cho cậu biết.”
Lâm Tư Dật bình thản: “Cứ nói đi.”
“Chu Lai là bạn thân, cũng như người nhà của tôi. Tính tôi bảo thủ, không chịu nổi cảnh người nhà mình bị thiệt thòi. Nói thẳng ra, nếu cậu làm Chu Lai buồn lòng, tôi sẽ không để cậu yên đâu.”
Tình bạn đôi khi cũng kỳ lạ, thấy bạn thân có người yêu, trong lòng lại chua xót lẫn lộn. Phương Tinh và Chu Lai gắn bó nhiều năm, cùng nhau trải qua bao khó khăn tại thành phố H, tính ra cũng bảy tám năm rồi. Đời người có mấy bảy tám năm quan trọng như thế? Chu Lai trước giờ luôn độc thân, mỗi dịp lễ Tết quan trọng người bên cạnh cô đều là Phương Tinh. Cô đã quen dành thời gian những ngày đặc biệt cho Chu Lai, xem cô như người thân ruột thịt.
Phương Tinh chỉ biết về Lâm Tư Dật chủ yếu qua lời kể của Thiệu Uy, ngoài ra chẳng biết gì nhiều. Khi còn là bạn bè xã giao, cô đánh giá cao anh. Nhưng nếu anh trở thành bạn trai của Chu Lai, cô sẽ đặt ra nhiều nghi vấn hơn. Cũng giống như nhà gái nhìn chàng rể tương lai vậy.
Điều Phương Tinh tò mò là nếu bao năm qua Lâm Tư Dật không yêu ai, sao lại có thể đến với Chu Lai nhanh chóng đến thế? Dĩ nhiên, Chu Lai xinh đẹp dịu dàng, tài giỏi xuất sắc, ít đàn ông nào không động lòng.
Nhưng cô lo sợ rằng Lâm Tư Dật không hoàn toàn đơn giản như thế.
Lâm Tư Dật thông minh sáng suốt, đôi mắt trong veo như nước suối nhìn thẳng vào người đối diện, như có thể thấu hiểu mọi suy nghĩ trong đầu người khác. Anh không vội vàng, không nóng nảy, nụ cười nhẹ nhàng toát lên vẻ điềm tĩnh sâu sắc, như một vị tướng đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
Phương Tinh bị anh nhìn mà cảm thấy ngượng ngùng, như thể người không trong sáng lại biến thành chính cô. Cô nhớ lại lần đầu gặp Lâm Tư Dật, khi ấy là mùa hè, anh mặc áo trắng quần đen bước vào quán cà phê, toát lên khí chất lạnh lùng thanh thoát khiến cô bất giác nể phục. Sau vài lần trò chuyện, Phương Tinh càng khẳng định: người đàn ông này không tầm thường, không phải mẫu người cô có thể dễ dàng nắm bắt được.
Cô vô thức nhấp ngụm nước chanh bên cạnh, rồi lại ngẩng lên nhìn Lâm Tư Dật một cách đánh giá.
Anh chậm rãi nói, từng tiếng một: “Yên tâm, tớ sẽ không bao giờ để Chu Lai phải chịu thiệt thòi.”
Không hoa ngôn xảo ngữ, không giải thích dài dòng, chỉ vài từ đơn giản nhưng vô cùng đáng tin cậy.
Hiếm khi Chu Lai – người vốn thường lém lỉnh ồn ào lại ngồi im lặng suốt cả buổi như thế này.
Thật lòng mà nói, khi nghe câu trả lời ấy, Chu Lai cảm thấy hơi khó tin. Suốt thời gian qua, mọi tiếp xúc giữa cô và Lâm Tư Dật đều do cô chủ động khởi xướng. Tối qua, cô thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ: Nếu mình không chủ động, liệu anh có ngỏ lời trước không?
Dù giả định này chẳng cần thiết, nhưng suy nghĩ vẩn vơ vốn là bản năng tự nhiên của phụ nữ.
Chu Lai biết Lâm Tư Dật có cảm tình với mình, nhưng mức độ yêu thích đến đâu, cô không dám chắc chắn.
Sau bữa ăn, Phương Tinh biết ý không ở lại lâu, nhường không gian riêng tư cho đôi tình nhân mới yêu.
Trước khi ra về, cô đứng ở cửa ra vào liếc mắt đầy ẩn ý với Chu Lai.
Chu Lai nhíu mày khó hiểu: “Mắt mày bị nhiễm độc à?”
Phương Tinh thì thầm kín đáo: “Nhà mày có bao cao su không?”
Chu Lai lắc đầu: “Không có.”
“Ai rảnh mua thứ đó để tích trữ ở nhà?”
Phương Tinh nhún vai: “Tao nhắc trước cho biết, con gái phải biết bảo vệ bản thân, dù thế nào cũng phải dùng bao đấy!”
Chu Lai trợn mắt: “Mày biến đi cho rồi!”
“Tao đi ngay đây!”
“Khoan đã, trả lại chìa khóa trước!”
Phương Tinh giật bắn người: “Gì cơ? Mày lấy lại chìa khóa của tao à? Tao không còn là em bé yêu dấu của mày nữa sao?”
Chu Lai lạnh lùng: “Không phải.”
“Tao lười đi làm lại chìa khóa, tạm thời đưa chìa của mày cho Lâm Tư Dật dùng trước.”
Sáng nay, Lâm Tư Dật đứng đợi trước cửa nhà cô hơn một tiếng đồng hồ, tay cầm cuốn sách, đứng ở lối thoát hiểm mà vẫn cười tươi như cậu sinh viên vô tư lự.
Nhìn mà xót xa lòng người.
Phương Tinh bĩu môi, miễn cưỡng đưa chìa khóa, diễn kịch sâu: “Cầm lấy đi! Bạn bè cũng không thể đi cùng mày suốt cả đời!”
Chu Lai mềm lòng: “Thôi được rồi, mai tao lắp khóa vân tay cho tiện.”
Cô đã nghĩ sẵn mật khẩu: 25012015 – ngày họ chính thức trở thành một đôi.
***
Vừa tiễn Phương Tinh, Chu Lai liền quấn lấy Lâm Tư Dật như một tiểu yêu tinh đáng yêu. Cô chẳng làm gì đặc biệt, chỉ đứng đó ngắm nhìn anh từng động tác.
Lâm Tư Dật rửa sạch lớp bột dính trên tay, cầm dao gọt quả táo thành một dải vỏ liền mạch dài, cắt miếng nhỏ đặt lên đĩa đưa cho cô.
Căn bếp vốn lạnh lẽo giờ đây tràn ngập hơi ấm của tình yêu.
Đáp lễ, Chu Lai mở chai rượu rót ra ly đẩy về phía anh.
Lâm Tư Dật nhướng mày tò mò: “Cho anh?”
Chu Lai gật đầu: “Đồ uống tráng miệng đặc biệt.”
Anh nhìn ly chất lỏng trong suốt, khẽ cười: “Có vẻ hơi đặc biệt.”
“Vodka 95 độ.”
“Spirytus à?”
“Anh biết?”
“Không rành lắm, chỉ nghe Thiệu Uy giới thiệu khi ở quán bar của cậu ấy.”
“Anh có dám uống không?”
Không đáp lại bằng lời, Lâm Tư Dật trực tiếp cầm ly lên nhấp một ngụm nhỏ.
Khả năng uống rượu của anh được di truyền từ ông ngoại – một người nghiện rượu nặng. Nhưng bản thân anh lại không thích cảm giác nóng rát từ những giọt men say.
Anh hơi nhíu mày, hít một hơi sâu, gò má hóp lại, yết hầu lăn nhẹ rồi thở ra, bất giác lắc đầu: “Không ngon.”
Chu Lai cũng nuốt nước bọt, dù chẳng uống giọt nào nhưng như cảm nhận được vị cay xé lưỡi đó.
Khoảnh khắc Lâm Tư Dật ngửa cổ uống rượu, yết hầu nhấp nhô, vừa phóng khoáng vừa gợi cảm lạ kỳ.
Anh nghiêm túc nếm thử như đang giải quyết một bài toán hóc búa, toát lên vẻ nam tính gai góc khiến người khác không dám tùy tiện chạm vào.
Ánh mắt đen láy nhìn cô chứa đầy áp lực. Đó làbiểu hiện khi anh tập trung cao độ.
Lý do anh như vậy? Đơn giản vì lưỡi anh vẫn còn tê rần.
Trước đây, anh từng uống rượu tự nấu của ông ngoại, loại rượu khoảng 50 độ đã đủ cay. Nhưng thứ rượu này như ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt dạ dày.
“Không ngon thì đừng uống nữa.” Chu Lai có phần hối hận vì đã đưa loại rượu mạnh ấy cho Lâm Tư Dật thử, cô vội vàng đổ phần còn lại đi không chút do dự.
Lâm Tư Dật cũng không nói gì thêm, anh cầm lấy ly rượu cùng mấy cái chén đĩa, chuẩn bị mang đi rửa.
Chu Lai vừa ăn táo ngọt, vừa phồng má nói: “Cứ để hết vào máy rửa bát đi, chứ cái máy này đặt đây mà không dùng thì đúng là chỉ để trưng cho đẹp.”
Lâm Tư Dật dường như có chút tò mò không biết máy rửa bát hoạt động ra sao. Anh cho tất cả nồi niêu xoong chảo vào trong, làm theo hướng dẫn rồi cho viên rửa vào, rồi nhấn công tắc khởi động.
Anh ngồi xổm xuống trước máy, chăm chú nhìn qua lớp kính trong suốt, quan sát máy bắt đầu vận hành.
Chu Lai cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, chau mày trêu chọc: “Máy rửa bát có đẹp bằng anh không?”
Lâm Tư Dật quay đầu sang, khuôn mặt của Chu Lai lúc này chỉ cách anh chưa đầy một tấc. Cô không trang điểm, làn da trắng mịn như sữa, không một lỗ chân lông, mềm mượt như thạch trong quảng cáo.
Khoảng cách quá gần, sự thân thuộc giữa họ nhanh chóng lan toả, vương vấn trong không khí là mùi táo ngọt dịu nhẹ, quyện thêm chút hơi men, khiến người ta như muốn say đắm.
Chu Lai cố ý lại gần thêm một chút, tư thế như đang nửa quỳ trước mặt anh.
Lâm Tư Dật hơi ngả người ra sau, đơn giản gập một chân ngồi luôn xuống đất.
“Anh Tư Dật…” Chu Lai khẽ gọi tên, rồi nắm lấy tay anh, đưa nhẹ về phía eo mình, giọng cô mềm như tơ: “Mình có nên tiếp tục chuyện hôm trước còn dang dở không?”
Lâm Tư Dật siết nhẹ cánh tay, ngón tay khẽ vuốt lưng cô, khẽ cười hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Chu Lai thoáng ngạc nhiên. Người này… sao chẳng tỏ ra ngượng ngùng gì hết vậy?
Cô hôn nhẹ lên tai anh, còn cố tình liếm nhẹ vành tai anh một cái, như mèo con đang trêu ghẹo: “Anh không biết là chuyện gì thật à?”
“Anh không biết.” Khóe miệng Lâm Tư Dật cong lên, gò má hơi hồng, nhưng ánh mắt lại đầy tinh quái.
Anh lúc này nào còn dáng vẻ e dè như trước, chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt đầy phong tình. Chu Lai nhìn anh, tim khẽ run. Người đàn ông trước mặt cô giờ đây chẳng khác nào một kẻ đào hoa lão luyện, quyến rũ đến mức khiến người ta không thể chống đỡ.
Cô thoáng hoảng hốt, nghi ngờ hỏi: “Anh say rồi à?”
“Chút rượu này làm sao có thể say được.”
Thế mà người nói không say, hành động lại khác thường hẳn.
Bàn tay anh áp nhẹ vào lưng cô, khiến Chu Lai ngã nhào vào lòng anh.
Hai đầu gối của cô quỳ xuống nền gạch lạnh, đau đến nhíu mày.
Lâm Tư Dật tách hai chân cô ra, để cô ngồi đối diện trực tiếp, ngồi lên đùi anh.
Vừa ngồi xuống, Chu Lai lập tức cảm nhận được một thứ gì đó đang chạm vào mình.
Cô nhích nhẹ mông, nhỏ giọng than thở: “Quần của anh có dây lưng cứng quá, cấn vào người em rồi.”
Lâm Tư Dật bật cười khẽ khàng, học theo dáng điệu của cô lúc nãy, hôn nhẹ lên tai cô, rồi cũng cố tình m.út lấy vành tai mẫn cảm ấy.
Chu Lai bất ngờ phát hiện tai mình lại nhạy cảm đến thế, toàn thân khẽ run lên. Giọng nói khàn khàn của Lâm Tư Dật vang bên tai cô: “Hôm nay anh không đeo dây lưng.”
“Vậy thì…” Chu Lai chưa nói hết câu đã im bặt. Cô đã đoán ra rồi.
Lâm Tư Dật vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nửa trêu ghẹo, nửa sâu kín dưới làn tóc rối nhẹ phủ trán.
Hai người ôm lấy nhau nơi góc bếp, ánh sáng trắng sáng rực rọi lên khuôn mặt sắc nét của Lâm Tư Dật. Anh khẽ nâng mắt nhìn cô, bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ gò má: “Sao lại mềm mại thế này…”
Chu Lai chắc chắn, trăm phần trăm là anh đã say rồi.
Cô đưa hai tay ôm lấy mặt anh, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh say thật rồi phải không, Lâm Tư Dật!”
Lâm Tư Dật không đáp lời, chỉ âm thầm cúi xuống áp môi lên đôi môi mềm mại của cô. Một bàn tay anh đặt sau gáy cô, tay kia vòng ôm lấy thắt lưng thon, ngón tay nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn ru ái. Chu Lai không thể nào thoát khỏi, chỉ biết đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt như cơn bão tố.
Không còn sự dịu dàng ban đầu, Lâm Tư Dật mạnh mẽ khai mở đôi môi cô, cuốn lấy chiếc lưỡi ấm áp mềm mại. Chu Lai hoàn toàn theo nhịp điệu của anh, như linh hồn bay bổng lên tận chín tầng mây, không sao kiềm chế nổi. Đôi tay mảnh mai bám chặt lấy cổ áo anh, đầu ngón tay tái mét, thân thể mềm mại như mất hết sức lực.
Người đàn ông này… thật kỳ lạ. Nhưng lại khiến cô không thể rời xa.
Nụ hôn quá đỗi tha thiết, đến nỗi Chu Lai gần như muốn cầu xin anh ngừng lại. Cô như chú cá nhỏ thiếu oxy, r.ên rỉ khẽ khàng, cuối cùng phải đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh để ra hiệu.
Lâm Tư Dật miễn cưỡng buông cô ra, còn chạm nhẹ vào môi cô thêm lần nữa, giọng nói trầm khàn: “Sao em lại trốn?”
Chu Lai nhìn anh với ánh mắt tức giận pha lẫn yêu đương: “Em sắp ngạt thở rồi!”
“Đừng nói bậy.” Ánh mắt anh lúc này dịu dàng như mật ngọt. Anh xin lỗi rồi hỏi: “Em không thích sao?”
Chu Lai không kìm nén được, thậm chí còn trả lời một cách thành thật: “Thích.”
Thích thật. Mãnh liệt, đam mê, khiến người ta không thể không say đắm.
Lâm Tư Dật đưa tay nâng nhẹ cằm cô, dùng ngón tay cái vu.ốt ve đôi môi ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thì thầm: “Vậy thì… anh nhẹ nhàng hơn nhé? Được không?”
Chu Lai cảm thấy trái tim như tan chảy, chỉ biết gật đầu khẽ khàng, rồi chủ động hôn lên môi anh.
Họ hôn nhau thật lâu. Cho đến khi Chu Lai bỗng thấy đôi chân rời khỏi mặt đất. Lâm Tư Dật đã ôm cô lên.
Anh vừa ôm cô, vừa không ngừng hôn, từ bếp đi ra phòng khách, suốt quãng đường không một giây rời xa.
Quãng đường ấy không dài, nhưng Chu Lai có thể cảm nhận rõ thân hình vạm vỡ, mạnh mẽ của anh. Cô ôm chặt lấy cổ anh, cảm giác vừa kí.ch thí.ch vừa nguy hiểm.
Khi đến ghế sofa, Lâm Tư Dật ngồi xuống, cũng nhẹ nhàng đặt Chu Lai xuống.
Chu Lai cảm thấy như rơi vào khoảng không, ngơ ngác nhìn Lâm Tư Dật.
Lâm Tư Dật khẽ nói: “Chu Lai, anh nghĩ… đã đến lúc rồi.”
“Hả?”
Gương mặt anh thoáng hiện vẻ ngạo nghễ như đứa trẻ, lông mày nhếch lên: “Anh đâu có nhỏ.”
Chu Lai gần như ngay lập tức hiểu ý trong lời, gương mặt đỏ bừng trong tích tắc, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Lâm Tư Dật! Sao anh lại nghe trộm!”
“Anh không cố ý.” Lâm Tư Dật giải thích, “Anh định gọi các em ra ăn cơm, nhưng vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện…”
“Vậy cũng là nghe trộm!”
“Xin lỗi.”
Chu Lai lúc này chỉ mong có thể chui xuống lỗ địa ngục để trốn.
Cô vội vàng ôm lấy chiếc gối bên cạnh, phủ kín mặt, không dám đối diện với anh.
Chuyện cô bạn thân ngồi tán gẫu vốn đã đủ táo bạo, cô không dám tưởng tượng Lâm Tư Dật đã nghe được bao nhiêu. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ chết ngượng.
Thực ra, Lâm Tư Dật nghe không nhiều, nhưng lại vô tình bắt được hai câu then chốt.
Thế là anh đã lịch sự đi ra, sau đó nghiêm túc suy nghĩ về hai câu hỏi ấy.
Có bằng chứng thực tế nào không? Có tài liệu tham khảo nào không? Liệu có nên phản bác hay chứng minh ngược lại?
Hiếm khi thấy Chu Lai ngượng ngùng đến mức này. Cô ôm chặt gối như chú đà điểu, vùi mặt vào đó không chịu nhìn ra.
Thật đáng yêu.
Lâm Tư Dật mỉm cười, rồi nghiêng đầu hỏi: “Em có muốn xem để kiểm chứng không?”
Chu Lai vùi mặt trong gối, giọng nói mờ mờ: “Không! Không! Không muốn!”
Không thể gỡ chiếc gối khỏi mặt cô, Lâm Tư Dật bèn đổi hướng. Anh cúi xuống, nắm lấy mắt cá chân cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi xương gồ lên thành những vòng tròn nhỏ.
Giọng anh dịu dàng đến mức tan chảy: “Bé cưng ngại rồi à?”
Chu Lai giật mình. Cô không dám tin vào tai mình, anh vừa gọi cô là gì? Nhưng rõ ràng cô đã nghe thấy… lại còn muốn… nghe thêm nữa…
Cô từ từ buông chiếc gối ra, lộ đôi mắt to tròn, dè dặt nhìn anh: “Anh vừa gọi em là gì vậy?”
Lâm Tư Dật quay mặt đi, làm bộ như không có gì: “Không có gì cả.”
“Em nghe thấy rồi!”
“Ừm.”
“Gọi lại lần nữa đi!”
Lâm Tư Dật cũng không chịu thua, đưa ra điều kiện: “Lại đây.”
Anh vỗ nhẹ lên đùi mình, ý bảo cô ngồi lên đó.
Trời ơi…
Chu Lai phát hiện ra, Lâm Tư Dật sau khi uống chút rượu thật sự khác hẳn.
Thế mà cô lại rất nghe lời, từ từ bỏ chiếc gối xuống, nhích nhích lại gần, rồi bị anh kéo nhẹ, ngồi thẳng lên đùi anh.
Ai bảo cô muốn nghe anh gọi thêm tiếng “bé cưng” nữa chứ…
Lâm Tư Dật vòng tay ôm lấy cô, khiến cô không thể trốn thoát.
“Gọi nhanh lên!” Chu Lai ngồi trên đùi anh, ra vẻ oai phong sai khiến.
Lâm Tư Dật cố tình: “Chu Lai.”
“Lâm Tư Dật! Anh hư quá rồi!”
Anh cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, khẽ thở ra: “Bé cưng, bé cưng của anh.”
Ôi trời ơi…