Chu Lai cảm thấy Lâm Tư Dật thật quá mức kỳ lạ, đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện kết hôn?
Cô luôn né tránh chuyện kết hôn, đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới.
Chu Lai vĩnh viễn không quên được ngày bố mẹ ly hôn, cô đã đứng trong tuyết suốt một tiếng đồng hồ, toàn thân lạnh buốt đến thấu tim gan. Cái lạnh thấm vào tận xương tủy ấy, đời này kiếp này cô chẳng thể nào quên.
Nếu kết hôn rồi cũng chỉ để đi đến ly hôn, thì tờ giấy hôn thú kia có ý nghĩa gì?
Từ nhỏ đã sống trong một gia đình như thế, Chu Lai chẳng những không hề hứng thú với hôn nhân mà còn cực kỳ bài xích.
Hôn nhân không thể đảm bảo điều gì, càng không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Ở bên Lâm Tư Dật từng ấy thời gian, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn.
Chưa nói đến việc anh có bao nhiêu chân tình, điều Chu Lai muốn trước tiên là nói rõ lập trường của mình. Cô lạnh nhạt nói: “Chuyện đó sao có thể nói bừa được?”
Khóe môi Lâm Tư Dật khẽ giật, nở một nụ cười đắng, anh hoàn toàn không biết phải nói gì thêm.
Anh muốn nói rằng mình không hề nói bừa. Anh thích em, anh yêu em, tình cảm ấy đã chôn giấu trong lòng suốt mười năm nay.
Thế nhưng, mỗi khi đối mặt với cô, anh lại vụng về đến mức nói năng lắp bắp, tâm trí rối bời.
Ngoài Chu Lai ra, Lâm Tư Dật chưa từng hôn ai khác. Nhưng nói vậy cũng chưa hẳn đúng hoàn toàn.
Anh thích trẻ con, từng bế đứa bé mới chưa đầy một tuổi của chị họ, không nhịn được hôn lên má nó một cái, rồi lại một cái nữa. Lúc đó chị họ còn đùa: “Em thích con nít vậy, mau kiếm vợ đi thôi.”
Lâm Tư Dật khi ấy có chút ngượng ngùng. Dù khi đó anh đã là sinh viên đại học, nhưng chưa từng nghĩ tới việc tìm bạn gái, càng không nói đến chuyện cưới xin.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu cả đời này trong tim chỉ có một mình Chu Lai, thì cả đời này anh cũng sẽ không lấy ai khác. Vì điều đó là bất công với người còn lại.
Yêu, phải là một tình yêu thuần khiết, không vướng bận.
Cưới, thì nhất định là cưới người mình yêu sâu đậm nhất.
Nhưng hiện thực lại đặt ra một câu hỏi trước mặt anh:
Chỉ dựa vào tình cảm trong lòng, thì anh có gì để cưới Chu Lai đây?
Tình cảm sâu đậm… cũng chẳng thể đổi lấy được gì.
Sự im lặng của anh lại khiến Chu Lai có cớ để phản công. Cô nghiêm giọng hỏi: “Lâm Tư Dật, em hỏi anh, có phải anh định đi du học không?”
Lâm Tư Dật thành thật gật đầu: “Ừ.”
Chu Lai cười lạnh: “Thấy chưa, nếu không phải em tự phát hiện ra, anh có định nói với em không?”
“Không phải vậy… Anh định đợi mọi chuyện chắc chắn rồi mới nói…” Anh chưa từng có ý định giấu giếm, chỉ là Lâm Tư Dật từ trước đến nay luôn là kiểu người làm mười phần chỉ nói một phần.
“Đợi chắc chắn rồi mới thông báo cho em một tiếng hả?” Câu nói ấy thốt ra khỏi miệng, Chu Lai mới nhận ra, chuyện tưởng chừng như chẳng đáng kể này, từ lúc nào đã âm ỉ như một cái gai đâm sâu trong tim cô.
Cô vẫn tưởng mình chẳng để tâm, thậm chí còn rất ủng hộ anh ra nước ngoài. Vậy mà từ bao giờ, lòng cô lại bắt đầu quan tâm đến mức này?
Chu Lai bật cười: “Đây là thứ mà anh gọi là muốn cưới em đấy à?”
“Anh…”
Cô lại thản nhiên nói thêm: “Em không hề có ý cản anh đi du học. Em thật lòng ủng hộ chuyện anh ra nước ngoài để nâng cao bản thân, thật đấy. Người ngốc mới từ chối một cơ hội như thế.”
“Vậy… em thấy anh ngốc sao?” Thật lòng mà nói, anh đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ vì cô.
“Sao anh ngốc được? Anh là tiến sĩ song ngành của trường Z cơ mà. Người như anh là thông minh nhất rồi, đúng không?”
Từng câu từng chữ, tựa như những mũi dao sắc nhọn, không nương tình mà cắm thẳng vào tim Lâm Tư Dật.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn nghĩ mình là người mạnh mẽ. Gặp chuyện thì giải quyết, chưa từng bối rối đến mức này.
Anh rất sợ mất cô – dù ngay từ đầu, anh còn chưa kịp có được cô.
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, sau những ngày tháng mặn nồng. Là lần đầu tiên dốc hết những điều ẩn giấu ra mà nói trắng với nhau. Nhưng cũng chưa đến mức không thể vãn hồi. Dẫu sao vẫn còn trong giai đoạn yêu sâu đậm, trong mắt chỉ có đối phương, chỉ muốn ngay giây sau ôm nhau thật chặt, hôn nhau thật lâu.
Chu Lai cũng ý thức được những lời mình nói càng lúc càng cay nghiệt, bản thân cô cũng hơi sững lại.
Không nên như vậy. Phải bình tĩnh.
Miệng lưỡi con người có thể là nụ hôn dịu dàng nhất, cũng có thể là con dao sắc bén nhất.
Giây phút này, Chu Lai giống như một con nhím xù lông. Từ nhỏ đến lớn, hễ bị tổn thương, cô sẽ theo bản năng thu mình lại, giấu đi phần mềm yếu nhất, chỉ còn lại những chiếc gai cứng rắn nhất để chống trả.
Tổn thương chưa bao giờ là điều cô muốn gây ra. Cô chỉ đang cố tự bảo vệ mình.
Nhưng tổn thương vẫn là thứ thật sự tồn tại. Vì cô không thể nào làm tròn cả hai bên.
Chu Lai xoa nhẹ thái dương đang nhức âm ỉ, nhíu mày: “Thôi, em nghĩ… tụi mình nên bình tĩnh lại một chút.”
Bình tĩnh – có nghĩa là vẫn còn cơ hội, phải không?
Lâm Tư Dật mím chặt môi, không nói gì. Anh giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, lặng lẽ nhìn cô, rụt rè và khẽ khàng.
Nhìn anh như vậy, lòng Chu Lai chợt mềm nhũn. Nhưng lúc này cô thật sự thấy phiền, lẩm bẩm một câu: “Chẳng vui gì cả…”
Hơi thở của Lâm Tư Dật khựng lại. Đôi mắt anh dừng lại trên người cô, như thể không dám tin rằng những lời ấy lại được thốt ra từ chính cô.
Bao nhiêu lời nói cay nghiệt trước đó, anh đều có thể bỏ qua. Nhưng chữ “vui” ấy… lại giống như một quả mìn chôn sâu trong lòng, chỉ cần vô tình dẫm lên một bước… là đủ để tan xương nát thịt.
Anh chưa từng quên, hôm đó ở quán bar Time, Chu Lai từng cá cược với người khác.
“Mọt sách Lâm Tư Dật khá thú vị đấy, mày có muốn chơi không?”
Lâm Tư Dật lập tức đứng dậy, cảm giác như chân mình bị đổ chì. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tai anh ù đi, thậm chí nghi ngờ không biết bản thân có thật sự nghe rõ lời cô nói hay không.
Anh lặng lẽ đi lấy quần áo, thay xong rồi bước ra ngoài.
Chu Lai lúc này đang dựa lưng vào đầu giường, thở dài một tiếng, cầm lấy điện thoại bên cạnh, bực dọc mở WeChat.
Mục tin nhắn hiển thị một loạt chấm đỏ, người nhắn nhiều nhất là em trai cô – Trần Triết.
Hai giờ sáng, Trần Triết vẫn còn gửi tin nhắn thoại cho cô.
Cô bấm mở, giọng nói dễ nghe của cậu vang lên:
“Chị gì mà kỳ cục vậy? Không nói không rằng đã biến mất tiêu? Bộ em thương chị là chuyện vô ích sao? Hừ, nhắn tin cũng chẳng buồn trả lời.”
Chu Lai lườm điện thoại, rồi dùng giọng điệu chẳng mấy tốt đẹp gửi lại một đoạn thoại: “Cút cho chị!”
Không ngờ mới sáu giờ sáng, Trần Triết đã trả lời ngay bằng một tin thoại khác: “Chị như vậy người ta buồn lắm đó nha~”
Giọng điệu vẫn y hệt lúc nhỏ, đáng ghét không chịu nổi.
Chu Lai trợn mắt, chẳng buồn để ý thêm.
Ngẩng đầu lên, cô chạm phải ánh mắt đỏ hoe của Lâm Tư Dật.
Anh vốn chẳng phải kiểu người hay nổi nóng, nhưng một khi lạnh mặt, những đường nét sắc sảo kia lại trở nên đầy uy lực khiến người ta dè chừng. Lúc này, anh không giận dữ, chỉ là vẻ mặt có phần quá mức lạnh nhạt.
Nếu không phải vì đã quen anh suốt một thời gian dài, có khi Chu Lai cũng sẽ bị dọa sợ bởi vẻ mặt ấy.
“Anh làm gì vậy?” Chu Lai hơi cảnh giác hỏi.
Lâm Tư Dật cụp mi mắt, lắc đầu.
Anh nhận ra bản thân đã khiến cô sợ, trong lòng không khỏi tự trách.
Chu Lai lại nhận thêm một tin nhắn từ Trần Triết. Lần này là vài cái sticker nhí nhố.
Cô nhìn mấy hình dễ thương đó, khẽ cong môi cười, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Thoạt nhìn, cô như chẳng mấy bận tâm, rõ ràng mấy phút trước còn chất vấn anh vì chuyện đòi cưới, vậy mà giờ đây đã có thể thoải mái nhắn tin đùa giỡn với người khác.
Lâm Tư Dật không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này ra sao.
Anh chỉ thấy như có một bàn tay vô hình xuyên qua từng lớp da thịt, rồi bóp nghẹn trái tim anh một cách tàn nhẫn. Toàn thân như bị xé toạc, máu me đầm đìa, nhưng tất cả đau đớn thể xác ấy vẫn không thể sánh bằng nỗi đau trong tim.
Bàn tay kia nghiền nát trái tim anh, bóp vụn, tàn nhẫn và bạo liệt.
Tựa như chỉ cần thêm một nhịp, anh sẽ ngừng thở. Mà không ai có thể kéo anh ra khỏi vực thẳm đó.
“Chu Lai.” Lâm Tư Dật gọi tên cô, giọng khản đặc như nghẹn trong cổ họng.
Chu Lai ngẩng đầu: “Gì nữa?”
“Làm ơn nghiêm túc với anh được không?” Anh nghẹn lời.
Làm ơn đừng vừa ở bên anh, vừa vui vẻ trò chuyện với người con trai khác. Nghe đau lòng lắm.
Chu Lai có phần khó hiểu, theo bản năng muốn phản bác: “Ý anh là gì?”
Lâm Tư Dật đôi mắt đỏ bừng nhìn cô, thấp giọng nói: “Nếu em định đùa giỡn với anh… vậy làm ơn cũng đùa cho nghiêm túc chút được không?”
Ánh mắt Chu Lai vừa chạm phải, lập tức thấy một giọt nước mắt từ khóe mắt đỏ au của anh rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông khóc.
Trông anh thật tội nghiệp, má ửng đỏ, vành tai cũng đỏ, đầu mũi đỏ, ngay cả môi cũng đỏ bừng. Một dáng vẻ thê lương hiếm thấy.
Một người đàn ông cao lớn như thế mà bật khóc. Dù khung cảnh thật không ăn nhập, nhưng lại khiến trái tim Chu Lai khẽ se lại.
Cô mấp máy môi, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Cô chưa kịp phản ứng, giống như đứng trước một tai nạn cận kề, chỉ biết ngơ ngác nhìn, bất lực, đầu óc trống rỗng.
Lâm Tư Dật xoay người, không đối diện với cô nữa.
Toàn thân anh khẽ run, bờ vai rộng cũng run lên theo từng tiếng nức, hình như anh đang khóc.
Chu Lai bắt đầu cảm thấy hốt hoảng. Cô chưa từng gặp cảnh tượng thế này, vội vã ném điện thoại sang một bên rồi bật dậy khỏi giường.
“Lâm Tư Dật, anh khóc cái gì chứ?” Giọng cô dịu lại, vừa nói vừa bước đến gần anh.
Lâm Tư Dật vẫn quay lưng về phía cô, giọng khàn, run rẩy: “Em đừng lại đây.”
Anh cố kìm nước mắt, nắm tay đấm mạnh lên ngực như muốn ép mình ngừng khóc.
Nhưng vô ích. Nước mắt cứ như vỡ đê, không gì ngăn được.
Chu Lai thật sự đứng nguyên tại chỗ, chân trần chạm đất lạnh.
Cô lúng túng không biết phải làm gì. Trước cảnh tượng ấy, cô thấy mình giống một kẻ tệ bạc, nhẫn tâm.
Cô muốn ôm anh.
Nhưng cái dáng lưng kia lại như đang dựng lên cả ngàn bức tường, từ chối mọi tiếp xúc.
Lâm Tư Dật đứng trước kệ TV, như thể vừa chạy qua một cuộc đua marathon, kiệt sức, mệt rã rời.
Một tay anh chống lên bàn, tay còn lại gạt nước mắt trong vội vã.
Chỉ đến khi tâm trạng dần ổn định, anh mới xoay người lại.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn xuống đôi chân trần của Chu Lai, giọng anh trầm thấp, dịu dàng: “Nền lạnh lắm.”
Chu Lai không quan tâm, lúc này cô chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện: “Lâm Tư Dật, vừa rồi anh nói em đùa giỡn với anh, là có ý gì?”
Trong lòng cô đã mơ hồ đoán ra một khả năng, nhưng lại không muốn tin.
Yết hầu Lâm Tư Dật khẽ chuyển động, anh lắc đầu: “Không có ý gì cả.”
Chu Lai cũng dịu giọng lại, muốn nói rõ ràng với anh: “Anh có gì thì cứ nói thẳng, cứ giấu giấu giếm giếm thế để làm gì? Có giải quyết được gì không?”
Cô không có nhiều kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ biết rằng có chuyện thì phải giải quyết.
Câu nói này lại cho Lâm Tư Dật thêm chút can đảm để đối mặt với sự thật. Anh hỏi cô: “Em đối với anh, không phải chỉ là chơi đùa thôi đúng không?”
Trong lòng anh thậm chí đã liệt kê ra vô số ví dụ để phản bác suy nghĩ đó:
Cô từng đặc biệt từ thành phố B chạy về giữa đêm chỉ để gặp anh, cô trân trọng bó hoa anh tặng, cô lái xe một mình đến đón giao thừa cùng anh, cô chuẩn bị bao nhiêu món quà tinh xảo cho anh, cô từng hôn anh cuồng nhiệt và chân thành như thế…
Cô nhất định đã từng thật lòng thích anh.
Chu Lai hơi chột dạ, nhận ra điều gì đó: “Vậy là hôm đó… anh nghe thấy hết rồi?”
Lâm Tư Dật khẽ gật đầu.
Hôm đó ở quán bar, anh thực ra đều nghe thấy những lời cô đánh cược,.
Nhưng anh không để tâm. Chỉ cần cô chú ý đến anh, thì anh không quan trọng mình xuất hiện trong thế giới của cô với thân phận nào.
Mặt Chu Lai lúc trắng lúc xanh, như bị một cú tát tỉnh người.
Cô bỗng thấy tất cả chuyện này giống như một trò hề.
Cô cứ tưởng mình là khán giả sáng suốt ngồi trong ghế xem kịch, ai ngờ cuối cùng lại là con hề bị đem ra giễu cợt.
Cô còn định an ủi anh? Không chừng bản thân mới là người bị xoay như chong chóng.
“Thảo nào.” Chu Lai ngã người ngồi xuống giường. “Thảo nào anh chưa bao giờ từ chối em, thì ra là đang chờ xem trò cười của em?”
“Không phải.”
Chu Lai ngắt lời: “Lâm Tư Dật, ngay từ đầu anh đã không tin em, đúng không?”
“Không phải…”
Nhưng cổ họng khô khốc khiến anh không sao nói rõ được. Dù biết cô chỉ chơi đùa, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng lòng người vốn tham lam, anh bắt đầu muốn nhiều hơn, không cam tâm chỉ là một món đồ chơi.
Anh biết mình đòi hỏi quá nhiều, nhưng biết làm sao, con tim không nghe lời.
Chu Lai cười nhạt: “Nếu đã hỏi ra câu này, vậy bản chất là gì anh còn không rõ sao? Nếu anh cảm thấy em chỉ đang đùa giỡn anh, vậy thì cứ nghĩ như thế đi.”
Một khi đã nghi ngờ thì tội danh cũng thành lập.
Lâm Tư Dật không muốn nghe Chu Lai dùng giọng sắc lạnh xé toạc sự thật. Anh tiến lên, túm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ hôn cô.
Nếu nói không có tác dụng, vậy làm thì sao?
Nếu cô muốn chơi, vậy anh tình nguyện cùng cô chơi tiếp, được không?
“Ưm… Lâm Tư Dật…” Chu Lai vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Rõ ràng hai người từng thích nhau đến thế, khi bên nhau không khí ngọt ngào như mật.
Rõ ràng vào giao thừa, cô còn âm thầm ước nguyện rằng năm mới có thể thật lòng bên anh.
Chu Lai nhắm mắt lại, tranh thủ kẽ hở hít sâu một hơi: “Lâm Tư Dật, anh làm em đau đấy!”
Thế nhưng Lâm Tư Dật như bị ma nhập, đè cô xuống sofa, điên cuồng hôn cô, mặc cô giãy dụa thế nào.
Giây phút ấy, Chu Lai lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi anh.
Hai người quấn lấy nhau, nhiệt độ cơ thể tăng vọt.
Nhưng Chu Lai hoàn toàn không có tâm trạng, cô cảm thấy ngột ngạt, cả người đều kháng cự.
“Bốp” Một cái tát giáng mạnh vào má Lâm Tư Dật.
Anh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chống tay lên người cô, tim đập như sắp nổ tung.
Chu Lai kéo lại cổ áo xộc xệch, gần như gào lên: “Lâm Tư Dật, cút đi cho tôi!”
“Em muốn anh cút đi đâu?”
Lâm Tư Dật cố giữ bình tĩnh vừa vặn lại, lần nữa sụp đổ. Anh cố kìm nén không khóc, nhưng khóe mắt lại đỏ ửng.
Chu Lai không thể nhìn nổi dáng vẻ đó của anh, sợ bản thân sẽ lại mềm lòng. Cô tàn nhẫn chộp lấy chiếc gối ném thẳng vào người anh: “Đi đâu thì đi! Dù sao bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào!”
Cái gối đập vào mặt không đau, không bằng vết thương trong tim xé toạc.
Lâm Tư Dật chưa từng nghĩ sẽ chủ động rời khỏi Chu Lai. Nhưng ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một thứ đáng ghê tởm nhất trần đời, khiến anh chỉ muốn chui xuống đất mà trốn.
Trái tim anh bị vét sạch, để lại thân xác trống rỗng, chênh vênh, suýt nữa ngã gục.
Cả tuần qua trời Thành phố C nắng đẹp, hôm nay lại đổ mưa.
Lâm Tư Dật không biết mình đã đi xuống tầng bằng cách nào, cũng chẳng biết đã đi đến đâu.
Anh ngồi sụp xuống đất, dựa lưng vào bức tường ẩm ướt, trượt dần xuống. Ngẩng đầu, mặc cho mưa rơi tạt vào mặt. Như vậy sẽ không ai phát hiện nước mắt anh rơi, sẽ không có ai coi anh là kẻ yếu đuối.
Người đi đường vội vàng che ô bước qua, thỉnh thoảng có người ngoái nhìn, nhưng phần lớn đều vội vã lướt đi như tránh dịch.
Lâm Tư Dật không quan tâm đến những ánh mắt đó, anh cũng không còn sức để quan tâm.
Anh nghĩ, cuối cùng thì… cũng phải mất cô rồi, đúng không?
Giấc mơ ngắn ngủi được dệt nên, cuối cùng vẫn phải tỉnh lại.
Mưa mùa đông rơi trên làn da trần, lạnh đến thấu xương. Có lẽ như vậy, anh mới có thể tỉnh táo hơn một chút.