Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 52

Nếu Chu Lai sớm biết một ly rượu hôm ấy sẽ kéo theo cả một chuỗi phản ứng như hiệu ứng cánh bướm như thế thì dù có bị ép đến đâu, em cũng tuyệt đối sẽ không uống.

Nếu biết trước sẽ gặp mẹ trong nhà hàng đó, thì có đánh chết cô cũng không cùng Quý Châu đến đó.

Nếu sớm hiểu rằng cãi nhau lại đau lòng đến thế, thì ngay từ đầu, cô thà rằng không yêu…

Nhưng trên đời làm gì có nhiều chữ “nếu” đến vậy?

Trong lúc cãi vã, điều tối kỵ nhất chính là nhắc lại những chuyện cũ. Một khi đã nhắc đến, mối quan hệ liền đứng bên bờ vực đổ vỡ.

Nhưng nếu không nói ra, thì nó mãi mãi chỉ là cái gai nhọn cắm trong lòng, không nhổ ra được.

Ngay khoảnh khắc đuổi Lâm Tư Dật đi, Chu Lai đã hối hận rồi. Trong đầu cô cứ mãi hiện lên dáng vẻ anh mắt đỏ hoe lúc rời đi, khiến lòng cô đau nhói không chịu nổi.

Khi nãy vì quá tức giận, Chu Lai chỉ thấy vừa tủi thân vừa uất ức. Cô cảm giác mình bị lừa dối, bị che giấu. Mà nguyên nhân sâu xa là vì cô chưa từng coi chuyện với anh là chơi đùa.

Thế nhưng, những lời cô thốt ra lại toàn là những câu nói trong cơn giận.

Hôm đó ở quán bar, tuy Phương Tinh có nói đùa về vụ cá cược, nhưng cô chưa từng coi đó là chuyện nghiêm túc.

Ban đầu cô để mắt đến anh, là vì cô ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh. Không thể phủ nhận là cô bị ngoại hình của anh thu hút. Nhưng sau những lần chủ động, cô lại phát hiện ra anh còn dễ thương hơn tưởng tượng, thế nên mới muốn thử bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc.

Nhưng anh thì sao? Anh tiếp cận cô với tâm thế như thế nào?

Anh rõ ràng đã nghe được câu chuyện giữa em và Phương Tinh, vậy mà vẫn có thể vờ như không có gì xảy ra, thản nhiên đón nhận sự chủ động của cô.

Vậy thì, trong anh có bao nhiêu phần là thật lòng?

Đó chính là điều khiến em vừa để tâm, vừa tức giận nhất.

Thật lòng mà nói, có rất nhiều lúc cô cũng không đoán nổi trong lòng anh đang nghĩ gì.

Dư âm sau cơn say khiến đầu óc quay cuồng, cơn buồn ngủ đã tan nhưng cơn đau đầu lại càng rõ rệt hơn.

Nhưng ngồi nghĩ kỹ lại, cô lại cảm thấy… chắc anh không phải loại người như thế.

Nếu anh thật sự toan tính đến vậy, thì đã chẳng dễ đỏ mặt chỉ vì vài câu nói, cũng sẽ không tim đập thình thịch mỗi khi chạm vào cô…

Lại càng không thể… khóc ngay sau khi cãi nhau.

Chu Lai đi chân trần đến bên cửa sổ, bên ngoài trời đang đổ mưa, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống cửa kính, tạo thành một tấm màn nước.

Thật ra thì, cô đã mềm lòng từ lâu rồi.

Ngay giây phút thấy anh khóc, cô đã mềm lòng, mềm đến mức rối bời cả tâm trí.

Thậm chí, lúc đó trong đầu cô còn thoáng hiện lên một suy nghĩ điên rồ: chỉ cần anh ngừng khóc, anh nói muốn kết hôn, cô cũng gật đầu ngay lập tức.

Ý nghĩ ấy khiến Chu Lai khựng người, như thể chính bản thân mình cũng không tin nổi.

Cô đúng là điên thật rồi.

Mưa ngày một nặng hạt… Lâm Tư Dật có mang ô không nhỉ?

Cái tên ngốc đó… đến cả áo khoác cũng chẳng chịu mặc.

Mặc kệ, để anh bị lạnh chết đi cho rồi!

Chu Lai bực bội vò rối mái tóc, với lấy điện thoại bên cạnh định gọi cho Lâm Tư Dật.

Nào ngờ cuộc gọi còn chưa kịp bấm, em lại nhận được một tin nhắn từ mẹ.

Mẹ: “Có rảnh không? 10 giờ 30 sáng, mẹ chờ con ở quán cà phê con thích nhất.”

Chu Lai chỉ muốn buông một câu chửi thề.

Cơn giận với Lâm Tư Dật còn chưa tan, lòng dạ cô rối bời như một mớ hỗn độn.

Giờ lại thêm chuyện này, đúng là chẳng cho người ta thở nổi.

Thế nhưng, Chu Lai vẫn đến địa điểm mẹ gửi đúng giờ, không dám lơ là dù chỉ một phút.

Trận mưa ấy không kéo dài, đến mười giờ thì trời bắt đầu hửng nắng. Ánh mặt trời rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở mắt.

Như thể mọi điều u ám đều tan biến theo nắng sớm.

Chu Lai đẩy cửa bước ra khỏi phòng, xuống thang máy, làm thủ tục tại quầy lễ tân, rồi đi ra lề đường vẫy một chiếc taxi.

Cô mặc đồ khá đơn giản, bóng dáng gầy mảnh, mái tóc dài buông xõa trên vai, gió khẽ thổi liền hất tung vài sợi, cô giơ tay hờ hững vuốt ra sau.

Địa điểm hẹn không xa, chỉ khoảng mười phút đi xe.

Từ đằng xa, qua lớp kính, Chu Lai đã thấy Phó Doanh Doanh đang ngồi cạnh cửa sổ.

Hôm nay mẹ không mặc chiếc áo khoác xanh thẫm hôm qua nữa. Trong không gian ấm áp của quán, chiếc áo màu lạc đà được mẹ cởi ra đặt sang một bên, trên người chỉ còn lại chiếc áo len cổ cao ôm dáng, càng tôn lên vóc dáng mảnh khảnh.

Chu Lai đứng ngoài hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa kính bước vào. Nhân viên phục vụ nhanh chóng cúi đầu chào: “Chào mừng quý khách!”

Phó Doanh Doanh ngẩng đầu theo tiếng gọi, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa, thấy Chu Lai liền mỉm cười đứng dậy, nhẹ giọng gọi: “Lai Lai, bên này.”

Chu Lai như bị sự dịu dàng ấy làm cho bất ngờ, vội vàng bước nhanh về phía mẹ.

Khi cô ngồi xuống, mẹ đã đẩy ly cà phê đặt sẵn đến trước mặt cô.

Chu Lai nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”

Phó Doanh Doanh lấy túi xách bên cạnh ra, rồi rút một chiếc túi quà nhỏ đưa cho cô: “Lần trước đi dạo phố, mẹ thấy một chiếc vòng tay, cảm thấy rất hợp với con nên đã mua luôn.”

Chu Lai hai tay nhận lấy túi quà, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”

Phó Doanh Doanh thấy sắc mặt Chu Lai không được tốt, bèn hỏi: “Sao thế? Con thấy không khỏe à?”

Chu Lai cố gắng nặn ra một nụ cười, khẽ lắc đầu: “Tối qua con ngủ không ngon.”

Phó Doanh Doanh cụp mắt, nhấp một ngụm cà phê.

Trời hãy còn sớm, quán cà phê hầu như chỉ có hai mẹ con họ là khách, chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng vang lên khắp không gian. Bên ngoài cửa sổ, chỉ lác đác vài chiếc xe đỗ ven đường.

Bà đặt tách cà phê xuống, tiếng va nhẹ của sứ trong không gian yên tĩnh vang lên rất rõ.

“Đêm qua, mẹ đã thấy con.” Bà nói.

Tim Chu Lai khẽ thắt lại.

Phó Doanh Doanh nói tiếp: “Mẹ không phải cố tình không chào con. Chỉ là… nghĩ rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”

“Ừm.” Chu Lai gật đầu, tránh ánh mắt của bà. Cô hiểu chứ. Mình chính là kẻ thừa thãi.

Phó Doanh Doanh cũng nhanh chóng nhận ra lời mình có phần không thỏa đáng, vội vàng giải thích: “Mẹ chỉ sợ không khí trở nên gượng gạo… bọn họ đều không quen con mà.”

Chu Lai không ngẩng đầu: “Mẹ không cần giải thích, con hiểu mà.”

“Lai Lai, có lẽ sau này khi con làm mẹ, con sẽ hiểu được cảm giác của mẹ. Thật sự rất khó xử…”

Chu Lai bỗng bật cười nhẹ: “Nếu con sinh con rồi lại phải bỏ rơi đứa bé ấy, thì cả đời này con sẽ không chọn làm mẹ đâu.”

Phó Doanh Doanh dịu dàng nhìn cô: “Mẹ biết con đang giận, mà con giận là đúng. Là mẹ không làm tròn bổn phận, mẹ nợ con rất nhiều. Nếu là con, mẹ cũng không thể tự tha thứ…”

Nói đến đây, mắt bà đã hoe đỏ.

Chu Lai cảm thấy hôm nay như bị dính vận xui, hết người này đến người khác đều khóc trước mặt cô.

Vậy còn cô thì sao?

Cô biết khóc với ai đây?

Khổ nỗi, cứ thấy người khác khóc là cô lại mềm lòng.

Chu Lai khẽ thở dài, cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt đỏ hoe kia, vô thức mân mê chiếc túi quà, cẩn thận tháo ra.

Phó Doanh Doanh rút một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt, cười khổ nhìn Chu Lai: “Năm đó, không phải mẹ không cần con. Là bố con giành quyền nuôi dưỡng, ông ấy không cho mẹ gặp con.”

“Đừng nói nữa.” Chu Lai gật đầu, nét mặt bình thản như chẳng hề có sóng gió, “Nếu hôm nay mẹ chỉ muốn nói những điều đó, thì con nghĩ… không cần thiết đâu. Con chưa từng trách mẹ.”

Cô đưa túi quà trả lại: “Chiếc vòng tay này mẹ đã tặng con một cái giống hệt hai năm trước rồi.”

Phó Doanh Doanh sững người: “Thật à? Mẹ quên mất…”

“Không sao, mẹ đem đi trả lại đi, đừng phí tiền. Sau này mẹ cũng đừng mua gì cho con nữa, con chẳng thiếu thứ gì cả.”

Nói xong, Chu Lai đứng dậy, viện cớ còn có việc bận.

Phó Doanh Doanh định giữ cô lại, nhưng rốt cuộc cũng không tìm ra lời nào.

Chu Lai gần như là bỏ chạy khỏi đó.

Cô thà rằng bản thân không biết gì cả, thà rằng cứ mãi hận Phó Doanh Doanh. Như thế, ít nhất cô có thể tàn nhẫn mà từ chối gặp mặt, không còn chút hy vọng nào nữa.

Cô không biết lời nào trong những điều bà nói là thật, câu nào là giả.

Nếu Phó Doanh Doanh thật sự yêu thương cô… thì làm sao lại quên được cô thích cái gì nhất?

***

Chu Lai vừa rời khỏi quán cà phê đã như cơn lốc lao thẳng về chỗ ở của Chu Cao Trì.

Vừa đến nơi, cô phát điên, đổ cả một túi lớn thức ăn cá xuống hồ.

Người giúp việc trong nhà đều sững sờ, vội vàng lấy lưới ra vớt đồ ăn khỏi mặt nước, chẳng ai dám hé răng trách cứ cô.

Chu Cao Trì nghe nói Chu Lai về, liền mang dép lê hớn hở bước xuống.

Ông ngây thơ nghĩ chắc đêm qua Chu Lai ở cùng Quý Châu, đang muốn hỏi thăm tình hình tiến triển. Nhưng vừa xuống đến nơi, thấy sắc mặt cô là ông biết ngay có chuyện chẳng lành.

Chu Lai cầm một chiếc bình hoa, không nói không rằng, ném thẳng về phía ông.

Chu Cao Trì giật mình, nhanh chóng né tránh. Chiếc bình hoa vỡ tan ngay tại chỗ ông vừa đứng.

Ấy thế mà ông vẫn cười toe toét: “Làm sao thế? Giận dữ thế? Hay cái bình hoa này đắc tội với con rồi?”

“Con thấy nó ngứa mắt, muốn đập, được chứ?”

Chu Cao Trì gật đầu: “Đập đi đập đi, nó chẳng đáng bao nhiêu cả.”

Chu Lai sải bước tiến lại gần, tức đến mức thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Chu Cao Trì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng lại lờ mờ đoán được đôi chút.

Hôm qua Quý Châu có gọi điện cho ông, nói rằng Chu Lai nổi đóa đòi đi uống rượu sau khi gặp Phó Doanh Doanh.

Chu Cao Trì vẫn giữ nguyên nụ cười gượng: “Con còn muốn đập gì nữa thì cứ đập, thoải mái.”

Chu Lai mở miệng định nói, nhưng một giọt nước mắt đã lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt, cô gào lên: “Chu Cao Trì, ông là đồ khốn nạn!”

Dù có nhẫn nhịn đến mấy, thì bị con gái mắng thẳng mặt như vậy, ông cũng không khỏi thấy mất mặt.

Từ trên lầu, Trần Diệp Phương nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng bước xuống. Vừa nhìn thấy cảnh tượng dưới nhà, bà liền đứng chết trân ở đầu cầu thang, không dám bước tới.

Chu Lai chất vấn Chu Cao Trì: “Ông dựa vào cái gì mà không cho mẹ tôi gặp tôi? Dựa vào cái gì hả? Ông thì được phép ra ngoài ong bướm, còn tôi thì sao? Ông đã bao giờ thật sự quan tâm đến tôi chưa?”

Chu Cao Trì muốn giải thích: “Lai Lai…”

“Có phải là do ông không cho mẹ tôi gặp tôi không?”

“Đúng… Nhưng lúc đó là bố đang tức giận nhất thời, bố đâu có thật sự cấm bà ấy…”

Chu Lai chụp lấy đĩa trái cây trên bàn trà và ném mạnh xuống đất.

Không ai dám ngăn cô lại.

Sau khi đập vỡ đĩa trái cây, Chu Lai lại đập tiếp cái ghế, nhưng đều là những món không đáng tiền, không tổn thất gì nhiều.

Đúng lúc Trần Triệt từ ngoài bước vào nhà, vừa tới cửa đã thấy cảnh hỗn loạn trong phòng. Chị gái cậu, Chu Lai, nắm chặt hai tay, trông giống như một con mèo đang xù lông giận dữ, còn bố cậu thì đứng nép qua một bên với vẻ mặt dè chừng.

Trần Triệt cầm chìa khóa xe trong tay, hỏi người giúp việc đang đứng cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ai mà dám trả lời.

Người giúp việc nhỏ giọng nói sơ qua vài câu với Trần Triệt, cậu lập tức hiểu ra ngay.

Trần Diệp Phương vẫn đang đứng ở cầu thang ra hiệu cho Trần Triệt, ý bảo cậu đừng xen vào chuyện không liên quan.

Nhưng Trần Triệt làm như không thấy ánh mắt đó, cậu đi thẳng tới chỗ Chu Lai, thấy mắt cô hoe đỏ, liền gọi: “Chị.”

Chu Lai quát lên với cậu: “Đừng gọi tôi là chị!”

Trần Triệt vẫn cười: “Tâm trạng không tốt à? Vậy để em đưa chị đi ra ngoài dạo một chút.”

Chu Lai trừng mắt nhìn cậu một cái, quay người đi thẳng ra ngoài.

Trần Triệt không nói nhiều, lập tức đuổi theo. Phía sau, Chu Cao Trì gọi với theo: “Trông chừng chị con cho kỹ!”

Cậu không quay đầu lại, chỉ đáp: “Biết rồi!”

Chu Lai đi rất nhanh, cô không lái xe, chỉ biết cứ đi về phía trước.

Trần Triệt đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô.

Lúc này nước mắt Chu Lai đã tuôn như suối. Từ nhỏ đến lớn cô vốn không phải người hay khóc, nhưng hôm nay bao nhiêu chuyện rối ren cứ dồn dập đổ ập xuống khiến cô quá đỗi uất ức.

Trần Triệt chưa từng thấy chị gái mình như vậy, vội vàng dỗ dành đủ kiểu. Không ngờ Chu Lai lại càng khóc to hơn.

“Ôi bà cố của tôi ơi, đừng khóc nữa có được không?”

Trần Triệt quýnh lên. “Em mua cho chị mười cái Hermès nhé?”

Chu Lai vừa khóc vừa mếu: “Chị không cần cái Hermès nào hết!”

“Vậy chị muốn gì? Chị nói đi.”

Chu Lai mấp máy môi, một giọt lệ to bằng hạt đậu lăn dài trên má.

Cô bỗng nhiên rất nhớ Lâm Tư Dật, rất nhớ vòng tay ấm áp của anh.

Nếu lúc này Chu Lai quay đầu lại nhìn, có lẽ cô sẽ thấy được Lâm Tư Dật thật ra vẫn chưa đi xa.

***

Sáng nay sau trận cãi vã, Lâm Tư Dật đội mưa đi vòng quanh con sông hộ thành ở Thành phố C.

Nhưng cuối cùng anh vẫn không yên tâm về Chu Lai, nên quay trở lại khách sạn.

Khi đã bình tĩnh lại, anh vô cùng hối hận vì trận cãi nhau đó.

Chuyện có thể giải quyết bằng cách nói chuyện thẳng thắn, vậy mà lại thành ra xung đột đến mức không thể kiểm soát, đúng là không nên.

Anh càng hối hận hơn với những gì mình đã làm.

Lâm Tư Dật không gõ cửa phòng của Chu Lai, sợ cô còn đang ngủ, không muốn đánh thức cô dậy.

Anh ngồi ở lối thoát hiểm gần nhất, quần áo bị mưa thấm ướt rồi được thân nhiệt hong khô, tóc cũng khô dần, nước mắt trên mặt cũng sớm bốc hơi mất.

Mãi đến khi cửa phòng Chu Lai mở ra, Lâm Tư Dật mới đứng dậy.

Anh lặng lẽ đi theo Chu Lai.

Cô đến quán cà phê gặp người, anh thì ngồi xa xa trong xe.

Cô quay về biệt thự ở Thành phố C, anh lại phân vân có nên nói lời từ biệt hay không.

Đột nhiên, Chu Lai từ trong biệt thự lao ra, sải bước trên đường.

Sau đó, một người đàn ông có ngoại hình cực kỳ nổi bật đuổi theo cô.

Chu Lai hình như đang khóc.

Ngón tay siết chặt vô lăng của Lâm Tư Dật trắng bệch, anh lập tức đẩy cửa xe muốn xuống. Nhưng ngay giây sau, anh thấy Chu Lai dần dần tựa vào vòng tay người đàn ông đó.

Ngón tay đang nắm chặt tay nắm cửa lại càng trắng bệch hơn. Lý trí khiến Lâm Tư Dật dừng lại.

Anh không muốn cãi vã nữa, một chút cũng không.

Chu Lai đang tựa trán vào ngực của Trần Triệt, cô nhân cơ hội phát tiết: “Đàn ông các người đều chẳng ra gì!”

Trần Triệt cao hơn, theo bản năng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đúng đúng đúng, đàn ông chúng tôi chẳng ai ra gì.”

Câu này Trần Triệt thật sự đồng tình với Chu Lai. Trong giới cậu quen, đàn ông đúng là chẳng ai tốt đẹp gì. Bao gồm cả bản thân cậu.

Trần Triệt nói: “Đàn ông thì háo sắc, lại lười biếng, vô trách nhiệm, còn hay trăng hoa.”

Chu Lai bỗng bật cười qua làn nước mắt, đưa tay đẩy Trần Triệt một cái: “Thôi được rồi, chị không cần bờ vai của em nữa.”

Không phải là Lâm Tư Dật, bờ vai đó chẳng giống với vòng tay của anh chút nào.

Chu Lai thấy ghét mùi thuốc lá trên người Trần Triệt, Lâm Tư Dật thì không hút thuốc.

Trần Triệt hết cách, giơ tay bất lực: “Chị thấy vui hơn chưa?”

Chu Lai mỉm cười, khẽ gật đầu.

Không xa đó, một chiếc xe con nhỏ có vẻ hoàn toàn lạc lõng với cảnh vật xung quanh khẽ nổ máy.

Chiếc xe đó dần dần rời khỏi nơi vốn chẳng thuộc về nó.

Bình Luận (0)
Comment