Bữa tiệc mổ heo được tổ chức vào chiều ngày 29 Tết âm lịch.
Hai con heo trắng nhà Lâm Tư Dật nuôi đã lớn, mỗi con nặng đến ba bốn trăm cân. Mổ heo cũng là một truyền thống vào mỗi dịp năm mới ở làng.
Trong làng có một nơi chuyên dùng để mổ heo, không chỉ có chiếc nồi lớn mà còn đủ loại dụng cụ chuyên dụng để treo heo, cắt tiết.
Việc mổ heo không thể làm một mình, thường sẽ nhờ hàng xóm láng giềng đến giúp sức.
Ăn trưa xong, Lâm Tư Dật thay một chiếc áo choàng màu xanh lam đậm, đi đôi ủng nhựa chuyên dụng. Bên cạnh, Chu Cao Trì cũng hăm hở không kém, háo hức muốn được tham gia, hào hứng đến mức không giấu nổi.
Lâm Tư Dật tìm cho ông một chiếc tạp dề da, còn tự tay buộc dây giúp bố vợ tương lai. Anh không giao nhiệm vụ gì, chỉ muốn ông đứng cạnh xem cho vui.
Dĩ nhiên, trong đám người đến xem còn có cả Chu Lai.
Lâm Tư Dật sợ cô bị cảnh tượng máu me trước mắt dọa sợ, không quên căn dặn: “Lát nữa mổ heo, em đừng xem. Chờ đến khi con heo chết hẳn rồi hẵng lại gần.”
Chu Lai nào phải dạng yếu bóng vía, phim kinh dị cô xem còn máu me gấp trăm lần cảnh này.
Dao vừa hạ xuống, bốn năm người đàn ông khỏe mạnh cùng ghì chặt con heo hơn ba trăm cân, máu đỏ tươi chảy loang trên nền đất ẩm. Trái lại, Chu Cao Trì lại sợ đến mức nép sau lưng Chu Lai, không dám nhìn thẳng.
Chu Lai tức mình, quay lại trừng mắt với ông: “Năm đó giết heo của con thì không thấy bố sợ chút nào!”
Chu Cao Trì cãi: “Bố có giết đâu, là thợ mổ làm mà.”
“Vấn đề không phải ai mổ, mà là bố đã để người ta giết nó.”
“Nhưng con heo đó to quá mà.”
Tiếng heo kêu vang lên khiến ông lại hoảng hốt trốn sau lưng cô. Chu Lai đút tay vào túi áo khoác dày, thản nhiên nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt.
Chẳng mấy chốc, con heo đã bị mổ xong.
Mặt đất lót lá chuối to bản, thịt heo còn bốc khói nghi ngút. Tuy cảnh tượng có phần tàn nhẫn, nhưng vừa nghĩ tới món thịt ba chỉ kho tàu, ai nấy đều thèm đến nuốt nước bọt.
Trong buổi mổ heo, Lâm Tư Dật không phải làm nhiều, chỉ phụ ghì chân con heo. Việc mổ và xẻ thịt đều do người thợ lành nghề trong làng đảm nhiệm. Anh ta rút ra một bộ dụng cụ gia truyền, thoăn thoắt mấy đường là phân tách xong toàn bộ phần thịt.
Mọi người phân công rõ ràng, chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ đã xử lý xong con heo.
Khi mọi việc gần xong, Lâm Tư Dật cắt một miếng thịt, rửa sạch tay, cởi áo choàng rồi đi đến trước mặt Chu Lai.
Anh hỏi nhỏ: “Có thấy chán không?”
Chu Lai lắc đầu: “Không chán đâu.”
Sao có thể chán được? Lần đầu tiên tận mắt xem mổ heo ở làng quê, cảm giác mới lạ hơn hẳn cuộc sống kín mít trong những tòa nhà cao tầng nơi thành phố.
Chu Cao Trì còn hào hứng hơn cả người bình thường, quay video từ đầu đến cuối rồi đăng ngay lên mạng xã hội, khoe rằng cái Tết năm nay thật đặc biệt.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bố mẹ vợ tương lai, Lâm Tư Dật quay sang nói với Chu Lai: “Anh đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu vậy?”
Cô không hiểu nhưng vẫn vô thức đi theo anh.
Lâm Tư Dật quay về nhà, đeo lên lưng một chiếc gùi tre. Trong gùi có nến, hoa quả, tiền giấy – những thứ dùng để cúng viếng tổ tiên.
Anh nói với cô: “Anh muốn đưa em đến gặp bố mẹ anh.”
Chu Lai phần nào đoán được, cũng không cảm thấy lạ hay ngại ngùng gì.
Theo lời anh kể, anh hầu như không có ký ức gì về cha mẹ mình, thậm chí không biết họ trông như thế nào. Điều tiếc nuối là nhà anh ngày ấy không có nổi một tấm ảnh, chỉ nghe người ta bảo anh rất giống bố.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Dật đưa Chu Lai lên núi, thăm mộ bố mẹ đã mất.
Chiều 29 Tết trời quang mây tạnh, nắng phủ lên đỉnh núi, nước biếc núi xanh, khung cảnh đẹp như tranh.
Mộ của bố mẹ anh nằm trên sườn núi sau nhà, không xa nhưng phải men theo đường mòn quanh co mới lên tới nơi. Anh nắm chặt tay cô, vừa dắt đi vừa kể: “Trước đây nhà anh ở chỗ kia, sau này nhà cũ quá mới dọn xuống dưới.”
Rừng núi yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua tán thông chiếu xuống người, ấm áp dễ chịu. Giờ đây, phần lớn người trong làng đều ra thành phố sinh sống, lối lên núi đã không còn rõ như xưa, đá lát đường cũng bị cỏ mọc phủ kín.
Lâm Tư Dật đi trước, dùng dao rựa phát lối. Một số loại cây có gai nhọn, dễ làm rách quần áo, thậm chí cứa vào da thịt.
“Cẩn thận, chú ý dưới chân.”
Anh nhắc cô, lo lắng như sợ cô lỡ một bước sẽ ngã.
Chu Lai mặc đồ thoải mái, đi giày thể thao trắng đen, vừa đi qua mấy bước núi đã thấy đế giày dính bùn. Lâm Tư Dật nói khi nào xuống sẽ rửa sạch, giờ có lau cũng lại dính.
Anh lại hỏi: “Em có sợ không?”
Chu Lai lắc đầu, bàn tay ấm áp của anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, cứ thế đi theo anh là được rồi.
Cô hỏi: “Lâm Tư Dật, hồi nhỏ anh có thường chạy nhảy trên núi không?”
Anh cười: “Có chứ. Ông nội anh hay lên núi săn thỏ, anh thì cứ thích bám theo.”
“Trên núi còn có thỏ sao?”
“Ừ, thỏ rừng. Còn có cả gà rừng, lợn rừng nữa.”
“Lợn rừng á?”
Lâm Tư Dật nói: “Bây giờ môi trường sinh thái tốt hơn, lợn rừng càng nhiều, khá hung dữ, còn hay phá hoại mùa màng.”
Đi thêm một đoạn nữa, anh dắt cô ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn. Lâm Tư Dật lấy từ gùi ra một chai nước suối, mở nắp đưa cô.
Chu Lai uống một ngụm rồi đưa lại cho anh: “Anh uống đi.”
Anh không khách sáo, kê miệng uống đúng chỗ cô vừa uống.
Anh đứng trước mặt cô, ngửa nhẹ đầu, yết hầu khẽ lăn nhẹ. Phía trên có hai con bồ câu bay lướt qua, là chim bồ câu nhà hàng xóm anh nuôi.
Anh hỏi: “Em thấy nóng không?”.
“Có.” Leo núi một hồi, mồ hôi cũng thấm ra người.
Cô cởi áo khoác, để lộ chiếc áo len trắng bên trong. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, tóc dài buông xõa vai, trông trẻ trung hơn tuổi thật.
Nghỉ ngơi một chút, Lâm Tư Dật lại nắm tay cô tiếp tục lên núi. Anh đi trước mở đường, cẩn thận che chở từng bước, không để cô chịu chút tổn thương nào.
Anh nhắc cô: “Sắp đến rồi.”.
Ban đầu Chu Lai còn thấy bình thường, nhưng lúc này bỗng nhiên hồi hộp như sắp ra mắt người lớn.
Đi thêm vài bước nữa, họ đã đứng trước mộ bố mẹ anh. Không như cô tưởng tượng, đó là một ngôi mộ đôi đơn sơ giữa đồng hoang, trước mộ là một tấm bia khắc tên.
Cũng là lần đầu tiên Chu Lai biết tên cha mẹ anh: Lâm Du Sơn – Tô Ty Vũ.
Anh dẫn cô tới trước mộ, đặt chiếc gùi xuống, lấy ra hoa quả, nến và đồ cúng.
Anh châm nến, đốt giấy tiền. Dùng cành cây vạch một vòng tròn dưới đất, rồi cho toàn bộ giấy tiền vào trong để đốt.
Lửa cháy hừng hực, nhiệt độ quanh đó cũng tăng theo.
Chu Lai chưa từng trải qua lễ cúng như vậy. Trong thành phố, mộ phần đều bị cấm đốt vàng mã. Nhưng ở làng quê thì không quá khắt khe, chỉ cần chú ý phòng cháy là được.
Trong lúc giấy đang cháy, Lâm Tư Dật lấy sáu cây nhang, đưa cô ba cây, rồi cúi đầu trước mộ, giọng trầm ấm: “Bố mẹ, con đến thăm hai người.”
Chu Lai đứng bên cạnh, tay cầm ba nén nhang, học theo anh cúi đầu: “Bố…”
Không ngờ vừa dứt lời, Lâm Tư Dật liền quay đầu nhìn cô, ánh mắt vừa như cười vừa như không, mang theo một chút tinh quái.
Chu Lai lập tức nhận ra mình đã gọi sai, vội vàng sửa lại: “Cháu chào cô chú ạ, cháu là bạn gái của Lâm Tư Dật, hôm nay đến thăm hai cô chú ạ.”
Lâm Tư Dật đưa tay khoác nhẹ lên vai cô, dịu dàng dặn dò: “Lát nữa anh sẽ quỳ lạy, em không cần làm theo đâu.”
Chu Lai mơ hồ gật đầu, ngay sau đó cô thấy anh quỳ xuống trước mộ, tay nâng ba nén nhang, nghiêm cẩn dập đầu bái lạy.
Lạy xong, Lâm Tư Dật đứng dậy, mở nắp một chai rượu trắng, chậm rãi rưới đều lên trước phần mộ. Rồi anh lại nắm tay Chu Lai, trịnh trọng giới thiệu: “Bố mẹ, đây là Chu Lai. Người con đã kể với ba mẹ từ lâu rồi.”
Chu Lai bất giác đỏ mặt, khẽ nhéo anh một cái, thì thầm: “Anh kể khi nào chứ?”
Lâm Tư Dật cười hiền: “Anh quên rồi. Chỉ nhớ có năm đó, anh biết mình thích em, thích đến mức không kìm được mà chạy đến đây nói với bố mẹ.”
Chu Lai liếc anh, giọng nửa đùa nửa trách: “Anh thích em mà không nói, lại đi nói với bố mẹ anh là sao?”
Lâm Tư Dật hơi ngượng, lí nhí đáp: “Anh không dám nói với em.”
“Vì sao lại không dám?”
“Vì anh biết… lúc đó em không thích anh.”
Nghe vậy, Chu Lai thấy lòng mềm lại. Cô rúc đầu vào ngực anh, dịu dàng nói: “Nhưng bây giờ em thích anh rồi mà.”
Lâm Tư Dật khẽ mỉm cười: “Ừ, anh biết.”
Chu Lai ngẫm nghĩ một lúc rồi thủ thỉ: “Nếu năm đó anh nói sớm một chút, có khi em cũng đã sớm thích anh rồi.”
Lâm Tư Dật siết nhẹ tay cô, không nói gì, chỉ lặng lẽ giữ lấy đôi tay bé nhỏ ấy trong lòng bàn tay mình.
Lên núi thắp hương không mất nhiều thời gian. Sau khi khấn vái từ biệt bố mẹ, Lâm Tư Dật dắt Chu Lai xuống núi. Trên đường về, anh vẫn cẩn thận từng chút một, luôn nắm chặt tay cô, sợ cô bị vấp ngã, sợ cô bị va vào đâu đó.
Anh hiểu rõ hơn ai hết.
Đường đời phía trước còn rất dài.
Anh sẽ luôn nắm tay cô, dịu dàng mà vững vàng, đưa cô cùng anh đi hết quãng đời còn lại.