Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 80

Năm 2016, khi trào lưu livestream bùng nổ mạnh mẽ, Chu Lai đã kịp bắt đúng làn sóng ấy, thành công chuyển mình từ một KOL thành bà chủ của một công ty MCN có tiếng trong nước. Đồng thời, cửa hàng Taobao của cô cũng vận hành trơn tru, đâu vào đấy.

Sang năm sau, phần mềm video ngắn bắt đầu phát triển như vũ bão trong nước. Chu Lai khi ấy đã tận mắt chứng kiến thế nào gọi là “một đêm vụt sáng thành sao”. Mà người được gọi tên lần này, không ai khác chính là bạn trai của cô – thầy Lâm Tư Dật.

Chỉ vì một đoạn clip ngắn do sinh viên quay lại trong giờ học, Lâm Tư Dật nhanh chóng nổi tiếng với gần chục triệu lượt thích, được mệnh danh là “thầy giáo đại học điển trai nhất”, trở thành hiện tượng mạng đình đám.

Không chỉ sinh viên của Đại học Z mà cả học sinh các trường lân cận cũng nô nức kéo đến, chỉ để được tận mắt thấy thầy Lâm giảng bài một lần.

Thời điểm đó, Lâm Tư Dật vừa trở về từ chuyến du học tại Stanford, đang giảng dạy tại Đại học Z. Chu Lai gọi anh bằng đủ thứ tên, từ “ông xã”, “chồng yêu” cho đến “thầy Lâm”, “giáo sư Lâm” hay “ông chủ Lâm” tuỳ từng tâm trạng.

Hai người từng trải qua thời gian yêu xa. Sau đó sống chung một năm, cuộc sống chẳng khác nào vợ chồng. Mà tình cảm thì ngày càng gắn bó.

Khi đoạn video lan truyền khắp mạng xã hội, Chu Lai vì bận tối mắt tối mũi nên cũng chưa xem ngay. Mãi đến khi mấy nhân viên trong studio xì xào, cô mới mượn điện thoại của người khác để xem thử.

Chỉ vỏn vẹn mười lăm giây, Lâm Tư Dật mặc áo khoác gió màu đen đứng trước bảng đen, mái tóc cắt gọn gàng để lộ vầng trán sáng sủa. Anh hơi khom lưng, hai tay chống lên bàn giảng lắng nghe sinh viên phát biểu, khuôn mặt tuấn tú ánh lên nụ cười dịu dàng. Phong thái chững chạc nhưng không mất đi vẻ trẻ trung rạng rỡ.

Chu Lai cứ xem đi xem lại đoạn video đó. Sau cùng cô kết luận: clip này chỉ thể hiện được chưa đến một nửa vẻ đẹp của Lâm Tư Dật thôi.

Thế mà chỉ cần như thế cũng đủ khiến mạng xã hội dậy sóng. Hôm sau, người sinh viên kia lại len lén quay thêm một đoạn nữa khi anh giảng bài. Lần này anh mặc vest kiểu casual, áo khoác đen phối cùng sơ mi trắng, độ điển trai lại càng tăng vọt.

Bởi vậy, mấy nhân viên trong studio còn trêu cô: “Nếu chị không trông chừng kỹ thầy Lâm, cẩn thận ảnh bị mấy em sinh viên trẻ đẹp ở trường cưa đổ đó nha!”

Chu Lai ngoài miệng giả vờ không quan tâm, nhưng sau lưng thì lén nhắn tin cho anh:
[Thầy Lâm, anh mà dám liếc nhìn sinh viên nữ một cái thôi, anh chết chắc với em!]

Trong số vô vàn cách xưng hô, bây giờ cô lại thích gọi anh là “thầy Lâm” nhất. Bởi vì mỗi khi anh tập trung làm việc, toàn thân đều toát ra một sức hút khó cưỡng, khiến cô say mê không dứt.

Khi đọc sách, viết luận văn hay giảng bài, anh luôn đeo kính. So với mấy năm trước, độ cận đã nặng hơn nhiều, ngày trước còn có thể không đeo vì bất tiện, giờ thì không đeo không được.

Và mỗi khi đeo kính, anh như biến thành một con người khác. Đó chính là kiểu “thư sinh phong lưu” chính hiệu.

Thực ra, sự nổi tiếng nhờ video không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Lâm Tư Dật. Hiện tại anh bận rộn đến mức chỉ mong có thêm ba đầu sáu tay. Anh vừa phải giảng dạy, vừa làm nghiên cứu học thuật, còn phải lo phát triển cả vườn trái cây rộng cả trăm mẫu đang thầu nữa. Anh gần như không có thời gian để xem tin tức nhảm nhí.

Chỉ có một điều anh nhận ra là dạo gần đây số sinh viên đến lớp anh đông hơn hẳn. Còn những lời xì xào sau lưng mỗi khi anh đi ngang qua. Nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, nên cũng chẳng bận tâm.

Mãi đến một tuần sau, khi độ nóng của video bắt đầu hạ nhiệt, anh mới biết chuyện từ Chu Lai. Lúc này anh mới vỡ lẽ hoá ra gần đây cô cứ dọa nạt anh suốt là vì chuyện đó.

Một ngày tháng 5, khi Lâm Tư Dật đang giảng bài tại giảng đường lớn trong trường, Chu Lai cải trang thành sinh viên, lén lút chui vào lớp, ngồi ở một góc kín. Cô nghĩ mình ngụy trang rất ổn vì đội tóc giả, đeo kính to tròn. Trông cực kỳ đáng yêu.

Nhưng không ngờ, chỉ cần liếc qua, Lâm Tư Dật đã nhận ra cô ngay lập tức.

Từ hồi học cấp ba, anh đã có một khả năng kỳ lạ là luôn có thể nhìn thấy cô giữa đám đông.

Ngày ấy, cô thường buộc tóc đuôi ngựa cao. Sau này, cô để tóc dài nhuộm màu hạt dẻ. Anh nhìn cô nhiều nhất là từ phía sau, và chỉ dám ngắm cô từ phía sau lưng. Còn bây giờ, người lén lút lại là cô, còn anh thì ung dung nhìn thẳng vào cô không hề che giấu.

Ánh mắt hai người giao nhau trong lớp. Chu Lai nghịch ngợm nhướng mày nhìn anh, biểu cảm sinh động như tranh vẽ.

Lâm Tư Dật thực sự không ngờ cô sẽ lén vào lớp học. Anh hơi khựng lại, rồi nở một nụ cười đầy cưng chiều. Khoảnh khắc ấy, cả giảng đường như bừng sáng bởi nụ cười của “thầy Lâm”, khiến đám sinh viên bên dưới cũng vô thức mỉm cười theo.

Vì đang trong giờ, anh không vạch trần cô. Tay đeo đồng hồ cầm bút dạ, một tay khác bỏ túi quần, thản nhiên đi xuống bục giảng. Giọng anh vừa giảng bài, vừa dẫn dắt ánh mắt học sinh theo slide trình chiếu.

Lâm Tư Dật trong lớp luôn có một sự nghiêm túc pha lẫn thân thiện. Áo sơ mi trắng phối cùng quần xám, mái tóc gọn gàng, vóc dáng hoàn hảo. Danh xưng “thầy giáo đẹp trai nhất” quả thật không sai chút nào.

Chu Lai nghĩ thầm, nếu thời đi học mà cô gặp được thầy giáo như vậy, chắc chắn đời này chẳng bao giờ có chuyện thi trượt.

Đến khi anh bước thẳng đến đứng trước mặt cô, cô mới phát hiện mình không chỉ nghe rõ bài giảng, mà còn bị vẻ ngoài của anh “mê hoặc” đến mức tim đập rộn ràng.

Lâm Tư Dật nhìn chằm chằm vào cô, đứng ngay trước bàn, nghiêm giọng: “Phần kiến thức vừa rồi sẽ là nội dung trọng tâm trong kỳ thi cuối kỳ. Mọi người nhất định phải nhớ kỹ.”

Tất cả sinh viên lập tức đồng loạt cúi đầu, ghi chú lại phần đó như một phản xạ tự nhiên.

Chỉ có Chu Lai là không nghiêm chỉnh cho lắm, nửa cười nửa không nhìn anh, trên mặt viết rõ rành rành: “Làm ơn đừng cho em rớt môn nha, thầy ơi…”

Lâm Tư Dật rút tay khỏi túi, như vô tình đặt một viên kẹo bọc giấy xinh xắn xuống bàn cô.

Chu Lai vô thức liếc trái liếc phải, thấy không ai để ý, liền lén đưa tay che viên kẹo lại, dáng vẻ y như kẻ trộm.

Khi tiếng chuông tan lớp vang lên, viên kẹo trong miệng cô cũng vừa tan hoàn toàn.

Giọng nói trầm ấm, chuẩn mực của Lâm Tư Dật vang lên: “Hẹn gặp lại tuần sau.”

Chu Lai cố tình ở lại đến cuối cùng mới rời đi. May mà sinh viên cũng giải tán nhanh, chỉ chốc lát sau cả giảng đường rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Lâm Tư Dật cúi đầu thu dọn giáo án như thường lệ, thì nghe giọng cô cất lên phía trước: “Thầy Lâm, em có một thắc mắc.”

Cô đã đứng ngay trước mặt anh, anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Thắc mắc gì nào?”

Chu Lai mím môi, có chút ấm ức: “Sao lúc thấy em, anh lại lạnh nhạt như thế?”

“Anh lạnh nhạt à?”

Lâm Tư Dật thu dọn xong, tắt máy tính, nhìn cô, giọng trầm mà dịu dàng.

“Tiết học vừa rồi, anh còn chẳng biết mình đang giảng cái gì. Trong đầu chỉ toàn là em. Cố gắng lắm mới không nhìn, nhưng rồi vẫn chẳng kiềm được mà liếc về phía em suốt.”

Lâm Tư Dật đã cố gắng kiềm chế bản thân hết mức. Nhưng một khi liên quan đến cô, anh dường như chẳng thể nào toàn tâm toàn ý lo việc khác được. Huống chi, lúc này người đó lại đang ở ngay trước mắt anh.

“Lâm Tư Dật!”

Chu Lai nghiêm mặt gọi tên anh.

Anh bật cười khẽ, giọng trầm thấp: “Là em khiến anh phân tâm đấy.”

Chu Lai lập tức hứng thú: “Vậy anh nói thử xem, phân tâm thế nào?”

Lâm Tư Dật nghiêng người, cúi sát bên tai cô thì thầm: “Cứ nghĩ đến chuyện tối qua em vừa khóc vừa cắn anh.”

Chỉ một câu nói thôi đã khiến vành tai Chu Lai lập tức đỏ bừng.

Cô thật sự không ngờ anh lại lật ngược thế cờ một cách ngoạn mục như vậy. Nửa bất ngờ, nửa dở khóc dở cười. Cô lườm anh một cái: “Anh Lâm, mấy sinh viên của anh mà biết anh như thế này, không biết sẽ nghĩ gì đâu!”

“Anh thế nào?”

Lâm Tư Dật nhướng mày, vẻ bất cần, hoàn toàn khác với phong thái nghiêm túc đứng lớp ban nãy.

Nghĩ đến dáng vẻ “hư hỏng” của ai kia tối qua, Chu Lai nghiến răng: “Đúng là đồ lưu manh đội lốt tri thức!”

Lâm Tư Dật không phản bác, chỉ khẽ cười: “Ừ, em nói sao thì là vậy.”

“Hừ, em sẽ bóc phốt anh!”

“Em chắc chứ?”

Anh vừa hỏi, vừa nhấc xấp giáo án lên bằng một tay, tay còn lại tự nhiên nắm lấy tay cô.

Dạo gần đây, không ít sinh viên đã hỏi anh cùng một câu: “Thầy Lâm ơi, thầy có bạn gái chưa ạ?”

Và lần nào anh cũng trả lời: “Có.”

Sau đó lại kéo theo một tràng truy hỏi: “Thật không ạ? Bạn gái thầy cũng là giáo viên à? Thầy đừng lừa bọn em nhé! Cho bọn em xem thử được không?”

Có lẽ, được tận mắt chứng kiến còn thuyết phục hơn lời nói.

Thế nên hôm đó, rất nhiều sinh viên đã tận mắt nhìn thấy thầy giáo đẹp trai nhất trường nắm tay bạn gái đi dạo trong khuôn viên. Hơn nữa, có người còn nhận ra người đó chính là Chu Lai.

Thực ra, chuyện giữa Lâm Tư Dật và Chu Lai chưa từng cố giấu ai. Chỉ là Chu Lai không phải minh tinh, hiện tại cũng đang dần chuyển sang làm việc phía sau hậu trường, nên cuộc sống riêng tư không bị phơi bày nhiều.

Dù bình thường Lâm Tư Dật không phải người thích khoe khoang, nhưng riêng chuyện tình cảm thì lại rất khác. Tất cả bạn bè quen biết anh đều biết anh có bạn gái. Dù có người chưa từng gặp cô, nhưng cũng từng nghe anh nhắc đến cái tên Chu Lai không ít lần.

Kể từ đó, sinh viên không còn tò mò hỏi “Thầy có bạn gái chưa”, mà thay vào đó là những lời truyền miệng:

“Bạn gái của thầy Lâm đẹp như tiên ấy!”

“Hai người đó đúng là trời sinh một cặp!”

Chuyện nổi tiếng trên mạng vốn luôn có hạn sử dụng. Là người hoạt động lâu năm trên Internet, Chu Lai hiểu rất rõ: một khi một người rời khỏi vòng xoáy của sự nổi tiếng, thì cũng dễ bị quên lãng.

Nhưng chuyện Lâm Tư Dật bất ngờ nổi tiếng lại hoàn toàn là ngoài ý muốn, mà anh thì cũng chẳng sống dựa vào sự nổi tiếng.

Bây giờ, anh không chỉ là giảng viên đại học được mọi người yêu quý ở đại học Z, mà còn là ông chủ của mấy trăm mẫu vườn cây ăn trái. Đừng coi thường mấy trăm mẫu đất ấy, nhờ có phương pháp trồng trọt khoa học do Lâm Tư Dật đề xuất mà giống cây chất lượng cao, sản lượng vượt bậc. Anh còn dẫn dắt cả làng đi theo hướng canh tác nông nghiệp hiện đại.

Vì thế, Chu Lai thường trêu chọc: “Thầy Lâm, anh đúng là âm thầm làm giàu đấy!”

Vào tháng 8, khi mùa hè kết thúc, Lâm Tư Dật vừa từ nông thôn trở về thì bất ngờ rủ Chu Lai đi xem nhà.

Cô hoàn toàn không ngờ được Lâm Tư Dật – người đàn ông trầm lặng ấy lại dẫn cô đi xem biệt thự.

Anh không chỉ mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố H, mà còn tự tay thiết kế, trang trí đúng theo phong cách mà cô yêu thích. Thậm chí, trong phần giấy tờ nhà, tên chủ hộ được ghi là: Chu Lai.

Vì Chu Lai đã có một căn hộ ở trung tâm thành phố nên Lâm Tư Dật chọn mua căn biệt thự này ở gần ngoại thành, tuy hơi xa trung tâm nhưng cảnh quan xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Chu Lai cực kỳ hài lòng với căn biệt thự này.

Lâm Tư Dật là kiểu người luôn lên kế hoạch kỹ lưỡng cho mọi việc. Anh đang từng bước thực hiện lời hứa với cô: chờ khi anh mua được nhà, tích đủ tiền cưới, sẽ rước cô về làm vợ.

Nhưng Chu Lai chờ mãi, chờ đến gần quốc khánh tháng 10, vẫn không thấy anh có động tĩnh gì về chuyện cầu hôn.

Cô bắt đầu không hiểu nổi, anh còn đang toan tính gì nữa đây?

Tối hôm đó, khi Lâm Tư Dật đang bận viết luận văn trong thư phòng, Chu Lai vừa tẩy trang vừa trò chuyện video với Phương Tịnh. Không biết nói qua nói lại thế nào, cả hai lại bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn.

Tính ra, cô cũng sắp bước sang đầu ba rồi.

Nhìn mình trong gương, Chu Lai than thở: “Thời gian đúng là chẳng tha ai… Tao sắp ba mươi rồi. Tao cứ tưởng mình vẫn còn như lúc mới ra trường ấy. Hôm nọ đi siêu thị với thầy Lâm, có một cậu nhóc mới mười bảy mười tám mà gọi tao là cô! Tao bị tổn thương sâu sắc luôn đấy! Tao nhìn già thế sao? Chẳng qua hôm đó tao trang điểm hơi chín chắn chút thôi mà, đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả!”

Phương Tinh đang mải chơi game, vừa chơi vừa cười ha ha: “Chuyện từ đời nào rồi mà mày vẫn chưa quên à?”

Chu Lai nghiến răng: “Vấn đề là hôm đó thầy Lâm còn cười nữa! Mày có biết nụ cười của anh ấy gian thế nào không!”

“Á à, lại phát cẩu lương nữa à?”

“Không! Tao nghiêm túc đấy! Tao thật sự cảm thấy mình đang già đi rồi.”

Thật ra Chu Lai không có ý khoe khoang gì cả. Chỉ là, đến một độ tuổi nào đó, con người ta khó tránh khỏi cảm giác lo lắng mơ hồ.

Phương Tinh cũng cảm khái: “Lạ thật, cứ đến ba mươi là tự dưng thấy mình già.”

Chu Lai tự an ủi bản thân: “Không! Tao mãi mãi mười bảy tuổi!”

Phương Tinh mỉm cười: “Ừ đúng rồi, mày có bạn Lâm chiều chuộng, mày mãi là cô bé mười bảy tuổi. Mà này, mày với bạn Lâm yêu nhau cũng mấy năm rồi nhỉ? Định khi nào mới phát kẹo cưới cho bọn này đây?”

Lúc ấy Chu Lai đang tẩy trang vùng mắt, hai tay dính đầy dầu tẩy trang, mascara và eyeliner lem nhem khiến đôi mắt cô như bị ai đấm một phát. Cô nghe xong thì phản bác ngay: “Đâu phải tao không muốn! Vấn đề là Lâm Tư Dật còn chưa cầu hôn tao mà!”

“Thế rốt cuộc anh ấy định thế nào đây?”

Chu Lai ít nhiều cũng hiểu được phần nào: “Chắc anh ấy đang tiết kiệm tiền. Mới mua nhà, chắc giờ trong tay cũng chẳng còn dư dả gì.”

Phương Tinh nói: “Dù giá nhà vùng ven không cao lắm, nhưng một căn biệt thự thì tính ra cũng là một khoản không nhỏ đâu. Sợ là thầy Lâm đã vét sạch túi rồi ấy chứ!”

Chu Lai thở dài: “Anh ấy nhiều lúc cứng đầu lắm, cứ khăng khăng phải mua nhà cho bằng được.”

Phương Tinh: “Thì người ta nói rồi mà, anh ấy có lòng như vậy cũng đã là rất tốt rồi.”

Chu Lai khẽ nói: “Anh ấy thật sự quá tốt, nhiều khi mình còn thấy tự ti. So với anh ấy, tao chẳng có gì cả, chỉ là… có nhiều tiền hơn một chút thôi…”

Phương Tinh mỉm cười vẫy tay: “Thôi, tạm biệt nhé, chúng ta hình như không còn lý do gì để tiếp tục nói chuyện nữa.”

Chu Lai: “…”

Nghĩ đến việc tổ chức đám cưới sẽ tốn kém, Chu Lai cảm thấy bản thân có tiền nên mấy thứ như nhẫn kim cương hay tiệc cưới cô đều có thể tự bỏ tiền ra, không mong gì ở Lâm Tư Dật cả. Ngược lại, cô không muốn anh ấy phải vất vả quá.

Thế nhưng trong chuyện này, thầy Lâm bình thường dễ tính là vậy lại cố chấp vô cùng, không lay chuyển nổi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Chu Lai cũng vừa rửa mặt xong, liền đắp mặt nạ rồi vào phòng tắm ngâm mình. Đến khi tắm xong bước ra thì cũng đã hơn mười giờ đêm, quay lại phòng ngủ nhìn thì vẫn không thấy Lâm Tư Dật đâu.

Chu Lai sấy tóc xong, mặc chiếc váy ngủ dây mỏng rồi đi tìm anh. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn người kia vẫn đang trong phòng làm việc.

Hai năm gần đây, Lâm Tư Dật còn bận rộn hơn cả Chu Lai, ba ngày hai bận đi công tác, vừa phải dạy học vừa phải lo chuyện vườn trái cây, cứ như thể anh có ba đầu sáu tay vậy.

Chu Lai không muốn anh quá vất vả, nên thường tranh thủ thời gian rảnh để “quấy rầy” anh. Thế nhưng cô lại mâu thuẫn, bởi mỗi lần nhìn anh nghiêm túc làm việc, cô lại bị thu hút không cách nào dứt ra nổi.

Lâm Tư Dật đã quen với việc Chu Lai thỉnh thoảng giống như một chú mèo nhỏ rúc vào lòng mình. Anh theo thói quen vòng tay trái ôm lấy cô, tay phải vẫn thao tác chuột lưu lại tài liệu.

Chú mèo con kia giơ móng vuốt mềm mại quấn lấy người, nhẹ nhàng liếm lên cổ anh, còn khẽ cắn.

Chu Lai cũng không thực sự muốn làm phiền Lâm Tư Dật, nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được mình.

Niềm vui lớn nhất của cô hiện giờ là được ôm lấy anh mà cắn, cảm giác giống như một đứa trẻ được anh nuông chiều, yêu thương, có thể vô tư mà làm bất cứ điều gì.

Hơi thở của Lâm Tư Dật dần trở nên nặng nề, anh vừa định gác công việc lại thì nghe Chu Lai nói: “Anh cứ làm việc đi, đừng để ý đến em.”

Nói xong, cô đưa ánh mắt quyến rũ nhìn anh, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, bước vào giữa hai chân đang mở của anh.

Lâm Tư Dật vừa tắm xong, mái tóc mềm rủ xuống trán, trông vô cùng dịu dàng.

Anh ngồi trước bàn làm việc, nhìn Chu Lai từ từ cúi người xuống trước mặt mình.

“Chu Lai.” Lâm Tư Dật gọi tên cô theo bản năng, định kéo tay cô đặt lên đùi mình.

Chu Lai mỉm cười quyến rũ, mê hoặc nhìn anh: “Chồng ơi, sao không gọi em là bé cưng nữa?”

Lâm Tư Dật khàn giọng hỏi: “Bé cưng, em đang định làm gì thế?”

Chu Lai tinh nghịch nói: “Làm chuyện mà anh sẽ rất thích.”

“Anh thích chuyện gì?”

“Không biết đâu~ Anh đoán xem?”

Lâm Tư Dật cúi đầu nhìn Chu Lai, những ngón tay thon dài vu.ốt ve gò má mịn màng của cô, dịu dàng lắc đầu: “Dậy đi.”

Chu Lai cũng lắc đầu, chớp chớp mắt: “Em không dậy.”

Cuối cùng, nửa tiếng trôi qua, Lâm Tư Dật nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà chỉ gõ được hai ký tự loạn xạ.

Anh quyết định từ nay về sau sẽ không làm mấy việc vô ích vào ban đêm nữa, hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Chiếc laptop trên bàn không biết đã bị đặt ở đâu, giáo án vương vãi đầy đất, nhưng đó không phải trọng điểm.

Chu Lai đỏ hoe mắt, ấm ức “tố cáo” Lâm Tư Dật: “Rõ ràng là tại anh không chịu vào phòng ngủ!”

Thế là Lâm Tư Dật ôm lấy Chu Lai trở về phòng, điều quan trọng nhất vẫn là cùng cô đi ngủ.

Đêm đã khuya, Lâm Tư Dật cẩn thận thu xếp lại cho Chu Lai, để cô nằm yên trên giường, sau đó cũng lên giường nằm cạnh, đưa tay ôm lấy cô.

Nhưng Chu Lai vẫn chưa vừa ý, cô xoay người đưa lưng về phía anh, tức giận nói: “Lưng em có bị đỏ hết rồi không?”

Lâm Tư Dật cúi xuống hôn nhẹ lên lưng cô, chân thành xin lỗi.

Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là bàn làm việc bằng gỗ cứng quá, mà da của Chu Lai lại quá nhạy cảm.

Chu Lai hừ nhẹ một tiếng: “Mồm đàn ông đều là đồ lừa đảo, anh lúc nào cũng như thế, chỉ giỏi giả vờ vô tội!”

Lâm Tư Dật khẽ nói: “Rõ ràng là em mà.”

Chu Lai: “Em thì sao?”

“Là em dụ dỗ anh.”

Chu Lai hùng hồn: “Em dụ dỗ anh thì sao? Em không được quyền sao? Chẳng lẽ anh không thể tự kiềm chế một chút à?”

Lâm Tư Dật thản nhiên đáp: “Anh không kiềm chế nổi.”

Chu Lai quay người lại, càng thêm đắc ý: “Dù sao cũng là lỗi của anh, cứ mãi đem việc về nhà! Trong mắt anh còn có em không hả?”

“Xin lỗi, là anh sơ suất rồi.”

Lâm Tư Dật ôm lấy Chu Lai, trán kề trán, không ngừng nhận lỗi. Anh nói rằng anh không nên mang công việc về nhà mà quên mất phải quan tâm và chăm sóc cô, như thế là không đúng.

Thật ra trong lòng Chu Lai vốn chẳng có gì, lại thêm tính mềm lòng, nghe anh dỗ dành một hồi liền hết giận ngay.

Tối hôm đó, hai người cùng đặt ra một quy định. Từ nay chỉ cần cả hai ở nhà thì tuyệt đối không được làm việc.

Tuy nhiên công việc của Chu Lai linh động hơn, khi bận rộn thì cô cũng chẳng nhớ gì mấy điều đã thỏa thuận, nói gió bay là chuyện thường. Nhưng Lâm Tư Dật thì ngược lại, anh luôn ghi nhớ nguyên tắc đó và chưa từng phá vỡ.

Dù bận rộn đến mấy, anh cũng sẽ tranh thủ hoàn thành công việc bên ngoài, tuyệt đối không mang việc về nhà.

Chỉ cần về đến nhà, toàn bộ sự chú ý của Lâm Tư Dật đều dành cho tổ ấm nhỏ của anh và cô. Những điều anh từng hứa với cô, anh đều nhất định sẽ làm được.

Bình Luận (0)
Comment