Ánh nắng lướt qua tấm rèm cửa màu vàng nhạt có hoa văn chìm, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng lấp lánh.
Làn sương mỏng manh tỏa ra từ chiếc máy tạo độ ẩm, mang theo hương hoa cỏ và gỗ thoang thoảng, lan tỏa đến từng ngóc ngách trong phòng ngủ.
Cả đêm Thẩm Tiểu Khương chìm trong những giấc mơ, mơ thấy ngã tư đường của mười ba năm trước, mơ thấy cô thiếu nữ với gương mặt đẫm nước mưa và nước mắt.
Khi mở mắt ra, Trần Nghị đang yên bình nằm bên cạnh.
Thật tốt quá.
Thẩm Tiểu Khương nghiêng người ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Trần Nghị, cô muốn đưa tay chạm vào mắt nàng, nhưng rồi lại thôi.
Người thương ngủ rất nông, cô không nỡ đánh thức.
Đồng thời, những khoảnh khắc bình yên nằm cạnh nhau thế này thật đủ đầy và quý giá, cô tham lam tận hưởng từng giây từng phút.
Cô lôi chiếc máy đọc sách ra đọc tiểu thuyết, nhưng mới lật được vài trang đã thấy mắt ríu lại.
Có lẽ là do chiếc giường quá mềm mại và êm ái, hoặc có lẽ là do dáng ngủ của người bên cạnh quá đẹp, quá mê người.
Thẩm Tiểu Khương đặt máy đọc sách xuống, nhích lại gần Trần Nghị hơn một chút.
Chóp mũi hai người gần kề, có thể cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt trong từng nhịp thở của nhau.
Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn Trần Nghị một cái, rồi hôn nhẹ vào không khí một cái thay cho lời chào buổi sáng.
Tiếp đó, cô lại nhắm mắt, ép mình ngủ thêm một chút nữa cùng người thương.
Chẳng lẽ là do tư thế lúc mới tỉnh dậy không đúng, mà bây giờ, Thẩm Tiểu Khương làm thế nào cũng không ngủ lại được.
Cô lại mở mắt ra, ánh mắt lướt qua từng đường nét trên gương mặt nàng.
Trong nắng mai, Trần Nghị trông thật mềm mại, cũng thật ngọt ngào.
Thẩm Tiểu Khương không nhịn được, lại mon men đến gần nàng hơn nữa.
Cách một lớp vải mỏng manh, hai người gần như dán sát vào nhau.
Hàng mi của Trần Nghị khẽ động, Thẩm Tiểu Khương lập tức nín bặt.
Cô gần như nín thở.
Đợi đến khi nhịp thở của Trần Nghị ổn định trở lại, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Không còn cách nào khác, đành phải quay lưng đi vậy.
Thẩm Tiểu Khương vừa xoay người lại, cánh tay Trần Nghị đã lỏng lẻo đặt lên hông cô.
"Ừm..." Giọng Trần Nghị khàn khàn, mang theo sự lười biếng của người sắp tỉnh mà chưa tỉnh hẳn.
Cánh tay đặt trên hông không hề nặng, nhưng ngay khoảnh khắc nó hạ xuống, lại mang đến một cảm giác an toàn tràn đầy.
Thẩm Tiểu Khương im lặng chờ đợi, không dám nhúc nhích.
Rất nhanh, một phút trôi qua, Trần Nghị không có thêm động tác nào.
Thẩm Tiểu Khương vừa mới thả lỏng, bàn tay trên hông cô bỗng siết lại, cùng lúc đó, một hơi ấm áp đến từ phía sau lưng.
Trán của Trần Nghị tựa vào lưng cô.
"Tiểu Khương," Trần Nghị kéo chăn lên cao, gương mặt gần như vùi hẳn vào trong, giọng nói trở nên trầm đục, nhưng lại êm tai lạ thường.
"Vâng," Thẩm Tiểu Khương đáp lời.
"Em dậy sớm thế?" Giọng nói tiếp tục vọng ra từ trong chăn.
Thẩm Tiểu Khương nhẹ nghiêng đầu, giọng không lớn lắm, nhưng đủ để người phía sau nghe thấy: "Đồng hồ sinh học tới giờ là em không ngủ được nữa."
"Xem ra...vẫn là đêm qua chưa đủ mệt," Trần Nghị nới lỏng cánh tay, giọng nói vừa ngây thơ lại vừa trêu chọc, một sự mâu thuẫn vừa vặn hoàn hảo.
Gương mặt nàng ló ra khỏi chăn, nheo mắt vì chưa quen với ánh sáng.
Thẩm Tiểu Khương thừa cơ quay người lại, một tay đặt bên má, tay kia nắm lấy cánh tay đang định giơ lên của Trần Nghị: "Còn không phải tại ai đó, khóc lóc cầu xin em đừng tiếp tục nữa sao."
"Ai cơ?" Giọng Trần Nghị nhỏ đi, cả người rướn về phía Thẩm Tiểu Khương, cằm hơi hất lên, lọt thỏm vào lòng cô, "Sao chị không nhớ gì hết?"
"Thật không?"
"Thật mà."
"Vậy..có cần em giúp chị nhớ lại một chút không? Từng chi tiết nhỏ, đều giúp chị nhớ lại, thế nào?"
"Nghĩ gì thế?" Trần Nghị cố ý dán sát vào mặt Thẩm Tiểu Khương, thân mật cọ cọ chóp mũi cô rồi nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà.
Hơi thở ấm nóng của nàng quẩn quanh bên tai Thẩm Tiểu Khương, trêu chọc khiến gáy cô tê dại.
"Sao nào, người ta chơi xấu không nhận nợ, người bị đùa giỡn như em đây không được lên tiếng sao?" Thẩm Tiểu Khương ngồi hẳn dậy, kéo Trần Nghị lại để hai người mặt đối mặt, "Hơn nữa, đêm qua có người uống nhiều, văng tung tóe khắp nơi, sau đó, nhân lúc em dọn dẹp, đã ngủ say mất rồi."
Trần Nghị vốn đã quên bẵng chuyện đó, bây giờ bị Thẩm Tiểu Khương nhắc lại, vành tai lập tức đỏ ửng.
"Thôi nào, em đừng nói nữa," Trần Nghị đưa tay định bịt miệng Thẩm Tiểu Khương.
"Không được, em cứ muốn nói," Thẩm Tiểu Khương tinh nghịch nắm lấy cổ tay Trần Nghị, rồi đặt tay nàng lên vai mình.
"Thẩm Tiểu Khương," bàn tay đang đặt trên vai cô của Trần Nghị đổi hướng, dùng hai ngón tay kẹp lấy gáy đối phương, bộ móng tay dài mới làm nhẹ nhàng lướt qua làn da trên cổ, "Cho em một giây, quên hết những chuyện đó đi."
"Em không đấy, lêu lêu."
Trần Nghị thật sự hết cách với Thẩm Tiểu Khương, nàng rướn người cắn vào môi dưới của cô.
"Ui da..."
Thẩm Tiểu Khương bị đau, nhưng cũng không hề nhượng bộ.
Cô một tay siết chặt eo Trần Nghị, cắn lại môi nàng, nửa người đè lên người thương, giống như một chú cún con, khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng và ướt át.
Cũng không biết là bụng ai vừa réo lên một tiếng.
Không có ngại ngùng nhất, chỉ có ngại ngùng hơn.
Trần Nghị day day môi Thẩm Tiểu Khương, rồi từ từ dời sang một bên, cọ cọ vào cổ cô, giọng nói mơ hồ: "Cún con của chị đói rồi à."
"Làm sao đây, đã bị hồ ly nhỏ của em moi rỗng cả ruột gan rồi, có thể không đói được sao?" Thẩm Tiểu Khương không nhẹ không nặng véo vào lưng Trần Nghị một cái.
Nhưng Trần Nghị đâu có ngoan ngoãn chịu trận như vậy.
Tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, rời khỏi chăn nàng có thể nói là "đói khổ lạnh lẽo".
Nàng gần như dùng hết sức lực, lật ngược lại đè Thẩm Tiểu Khương xuống.
Tiếp đó, nàng nằm sấp trên người cô, ngón tay vô tình hay hữu ý khều cằm và cổ Thẩm Tiểu Khương, người vốn đã không có mấy cân thịt giờ đây lại càng thêm nhẹ bẫng, chẳng có chút cảm giác áp bức nào.
Khi Nữ Oa nặn ra con người, có lẽ thật sự đã có chút thiên vị.
Hai cân thịt mà Trần Nghị vất vả lắm mới tăng được, tất cả đều dồn vào những nơi cần dồn.
Mặc dù đã rất hiểu nhau, nhưng khi bị đè ở tư thế này, Thẩm Tiểu Khương vẫn có chút không quen.
Như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Trần Nghị kéo một bên dây áo ngủ xuống, đôi môi bị c*n m*t lúc nãy hé mở: "Lớn không?"
Mặt Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng, trong lòng gào thét, bình máu đã cạn kiệt rồi.
"Meo..." Công Chúa cũng đói, không chờ được nữa, nó vểnh đuôi lượn lờ đi đến bên giường.
Thẩm Tiểu Khương vội chuyển chủ đề: "À thì, Công Chúa muốn ăn cơm."
"Rốt cuộc là Công Chúa muốn ăn, hay là em muốn ăn?"
"Hửm?" Trần Nghị từ từ chuyển mắt, chậm rãi nằm xuống, cắn vào xương quai xanh bên trái của Thẩm Tiểu Khương.
Chẳng đau chút nào, vừa cắn, nàng còn vừa dùng đầu lưỡi chậm rãi l**m láp.
"Nhìn chị," nàng ngước mắt, từ dưới lên trên nhìn Thẩm Tiểu Khương.
Ánh mắt thẳng thắn như đang đòi hỏi điều gì đó.
Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn nhìn về phía nàng, xuất phát từ nội tâm không dám chậm trễ chút nào.
Mắt người kia sáng lên, trong ánh mắt lướt qua một tia hững hờ, không nói được là đang cười hay là đang câu dẫn.
"Trả lời chị," Trần Nghị nói bằng hơi thở.
Ngón tay Thẩm Tiểu Khương luồn vào mái tóc Trần Nghị, nâng đầu nàng lên, không nhìn ra là từ chối hay là mời gọi, "Lớn... rất lớn."
"Đẹp không?" Trần Nghị lại hỏi.
Lần này, vừa hỏi, nàng vừa nghiêng mặt cọ vào tay Thẩm Tiểu Khương.
Rõ ràng là một gương mặt hơi lạnh và khô ráo, vậy mà lại khiến lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương nóng ran.
"Đẹp," cô ngơ ngác trả lời.
Lý trí của Thẩm Tiểu Khương đã đình công, Trần Nghị nói gì, cô lại làm nấy.
Trần Nghị khẽ quay mặt đi cười, rồi dùng ngón tay câu cổ áo ngủ của Thẩm Tiểu Khương, đè giọng, giọng nói đầy mê hoặc: "So với những người khác mà em từng thấy, của chị đẹp hơn sao?"
"Dĩ nhiên!" Thẩm Tiểu Khương nắm lấy bàn tay đang thừa cơ làm loạn của Trần Nghị, "Em chỉ từng nhìn của chị thôi."
"Ồ?" Trần Nghị nheo lại đôi mắt phượng hẹp dài, "Sao nghe giọng điệu của em, có chút không cam tâm vậy, thế em còn muốn xem của ai nữa?"
"Trần Tiểu Thất, chị nhất định phải nói chuyện với em như thế này sao?" Thẩm Tiểu Khương phút chốc tỉnh táo lại, cánh tay phát lực, ghì chặt lấy người kia.
Trần Nghị cảm nhận được đầu gối Thẩm Tiểu Khương đang chụm lại, sững sờ một giây rồi chuẩn bị trốn.
Thẩm Tiểu Khương kẹp lấy mắt cá chân nàng, không chịu dễ dàng buông tha.
"Em..làm gì thế?" Trần Nghị nén cười định lật người khỏi Thẩm Tiểu Khương.
Cứ thế qua lại, lôi lôi kéo kéo, hai người giống như đang chơi một trò chơi, một trò chơi người lớn mà chỉ có hai người họ mới hiểu.
Thẩm Tiểu Khương cảm thấy thú vị, cố ý tha cho nàng một lần, vừa buông tay vừa hỏi lại: "Em còn muốn hỏi chị đây, có phải đêm qua vẫn chưa đủ, muốn tiếp tục giày vò không?"
Trần Nghị nhanh chóng dời sang một bên, vừa định kéo dây áo lên, lại bị người phía sau cũng đi theo sát lại, một tay ngăn cản.
"Á..." nàng hờn dỗi một tiếng.
"Đừng nhúc nhích," Thẩm Tiểu Khương từ phía sau ôm Trần Nghị vào lòng, chóp mũi dán vào gáy nàng, từng chút từng chút cọ vào đốt xương sống nhô cao trên cổ.
"Thẩm Tiểu Khương..." Tay Trần Nghị đặt lên mu bàn tay cô, âm cuối run rẩy.
"Gọi em là gì?"
"Thẩm Tiểu Khương."
"Rốt cuộc gọi em là gì?"
"Cô bé."
"Hửm?" Cánh tay Thẩm Tiểu Khương như trừng phạt siết chặt lại, lại siết chặt.
Trong cổ họng Trần Nghị phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Hơi thở nóng ấm bao phủ lấy dây thần kinh nhạy cảm, cảm giác tê dại từ bên tai lan ra khắp người, nàng một tay che miệng, cắn chặt răng, mới miễn cưỡng nuốt xuống những âm thanh xấu hổ.
"Nói mau, gọi emb là gì?" Thẩm Tiểu Khương ghé sát vào tai nàng, "Không nói, em sẽ phải trừng phạt chị đấy."
"Thẩm Tiểu Khương, trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy hả?" Trần Nghị dở khóc dở cười, giọng mềm nhũn.
"Em nghĩ gì? Hửm?"
Trần Nghị không trả lời.
"Hửm? Chị à, có phải chính chị đang nghĩ lung tung không?" Thẩm Tiểu Khương làm nũng, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
Trần Nghị vừa gấp vừa giận, mặt nóng bừng, "Thẩm... Thẩm Tiểu Khương!"
Nàng nắm chặt ga giường, trên lớp vải mỏng, lưu lại mấy vệt móng tay.
Công Chúa thấy mình bị phớt lờ, bỗng nhiên chân sau phát lực, nhảy thẳng lên giường.
Công Chúa mập ú, há miệng ngáp một cái, rồi nhìn chằm chằm Trần Nghị.
Mặc dù chỉ là một con thú cưng, nhưng Trần Nghị lại cảm thấy, nó giống như một người ngoài cuộc đang đứng xem.
Cảm giác này, vừa k*ch th*ch, vừa xấu hổ.
Nhìn chằm chằm Công Chúa vài giây, Trần Nghị theo bản năng kéo váy ngủ xuống, chỉ để lộ ra một đoạn cánh tay của Thẩm Tiểu Khương.
Mái tóc rối vì cử động mà lướt qua gáy, quét nhẹ lên mặt và chóp mũi Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương thuận thế nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh thở dài, rồi lại kéo người vào lòng, dán sát vào tai nàng, giọng trầm thấp quyến rũ đến không tưởng: "Chị ơi, thơm quá."
Không biết là vì e ngại ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, hay là e ngại ánh mắt của Công Chúa, Trần Nghị đưa tay, xoay cổ tay, che lấy gương mặt đang dán sát từ phía sau của Thẩm Tiểu Khương, "Đừng..."
Thẩm Tiểu Khương nhếch khóe môi, cô thích nhất là nhìn thấy bộ dạng này của Trần Nghị.
Rõ ràng là người bắt đầu trước, lại ảo tưởng có thể qua loa kết thúc.
Làm sao có thể chứ?
Đột nhiên, Thẩm Tiểu Khương há miệng, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay Trần Nghị, giống như một chú cún con, ngậm lấy ngón tay nàng.
Trần Nghị như bị điện giật, lập tức rụt tay về, "Công Chúa đang ở đây..."
Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn Công Chúa, Công Chúa nịnh nọt kêu "meo" một tiếng với cô.
Cô cười đầy ẩn ý, rồi cánh tay luồn qua nách Trần Nghị, che mắt nàng lại, "Chị không nhìn nó, là có thể coi như nó không tồn tại."
"Em tưởng chị ngốc à?" Trần Nghị muốn giãy ra, Thẩm Tiểu Khương không cho.
Cô hôn nhẹ lên vành tai Trần Nghị, nhỏ giọng nói: "Chị ngốc, em cũng thích."
Nói xong, Thẩm Tiểu Khương mỉm cười với Công Chúa, rồi dùng sức kéo mạnh chiếc chăn.
Công Chúa "meo" một tiếng, ngã nhào khỏi giường.
"Không được bắt nạt mèo của chị," Trần Nghị gạt tay Thẩm Tiểu Khương ra, quay người lại ngồi lên người cô.
Thẩm Tiểu Khương giơ hai tay lên, giả vờ oan ức nói: "Trời ơi, mèo và chị, em đều muốn bắt nạt hết."
"Mèo thì không được," Trần Nghị nheo mắt, cười một nụ cười phong tình.
Một giây sau, hai tay nàng choàng lên cổ Thẩm Tiểu Khương, khiến cái ôm càng thêm khăng khít, giống như muốn hòa tan vào nhau.
Họ hôn nhau thật sâu, mặc cho nhiệt độ giữa răng môi trở nên bỏng rát, những nơi chật chội, u tối có tình yêu vô cùng sống động, góc áo, chăn nệm đều bị hơi nóng cuộn lại.
Không biết qua bao lâu, đầu Trần Nghị ngửa ra sau, "Đủ rồi."
Người trước mặt ngửa đầu nhìn bộ dạng hỗn loạn của nàng, không cho đường sống mà một tay chế trụ sau gáy nàng, "Làm sao có thể đủ được?"
.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Dì út uống gì? Cái gì văng tung tóe khắp nơi?
Rượu: Dù sao cũng không phải là tôi (day day ấn đường)
Ngọt không, thơm không? (///▽///)