Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 106

Vèo một cái đã hai tháng trôi qua, kỳ thi cuối cùng trước kỳ nghỉ đông cũng đã tới.

 

Vì dự án "Thánh địa của nghệ thuật gia", Trần Nghị phải đi công tác ở Hải thị một tuần.

 

Thẩm Tiểu Khương ở lại Thịnh Thế hoa đình một mình, rảnh rỗi cũng chẳng biết làm gì. Thế là để tiện ôn bài, cũng như để giúp ba cô bạn "học tra" trong phòng cày cuốc, cô quyết định về ký túc xá ở vài hôm.

 

Ký túc xá vẫn là ký túc xá đó.

 

Và ba cô nàng "học tra" kia, vẫn là ba cô nàng "học tra" đó.

 

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Tiểu Khương, cả bốn người hì hục đọc sách, giải đề đến tận khuya.

 

Ấy thế mà, Thẩm Tiểu Khương, người vốn đã quen có Trần Nghị bên cạnh và ngủ ngon như chết, bỗng dưng lại mất ngủ.

 

Ngày hôm sau, trong tiết chuyên ngành cuối cùng sắp kết thúc, Thẩm Tiểu Khương sau khi đã thả lỏng tinh thần bỗng cảm thấy, bầu không khí trong lớp hôm nay có gì đó là lạ.

 

Thậm chí, còn có một chút gì đó... kỳ quặc.

 

Không có tiếng trêu chọc của Trần Tinh Nam, cũng chẳng có sự quấy rầy của Tôn Giai Bảo.

 

Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại thấy có chút không quen.

 

Lúc này, cô quay sang liếc nhìn, Tôn Giai Bảo thì đeo tai nghe cắm mặt vào điện thoại chơi game, còn Trần Tinh Nam thì đang cùng Lưu Vi đọc truyện tranh.

 

Có Thẩm Tiểu Khương ở đây rồi, những môn gạch đầu dòng trọng tâm thế này đúng là có cũng như không.

 

Nhưng mà, các cậu ấy cũng quá sức ngang nhiên rồi thì phải.

 

Mà thôi, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, đã không học bài, vậy tại sao trong nhóm chat "Bốn đóa kim hoa" lại yên tĩnh đến mức không có một gợn sóng nào thế này?

 

Thật là..."hòa thuận".

 

Cảnh tượng này, là lần đầu tiên cô gặp phải.

 

Thẩm Tiểu Khương gần như cho rằng mình nhìn nhầm.

 

Cô kéo một bên tai nghe của Tôn Giai Bảo ra, nhét vào tai mình.

 

Chẳng có âm thanh gì cả.

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương chuyển sang màn hình điện thoại của Tôn Giai Bảo, nhân vật trong game cứ bị người ta hành cho tơi tả.

 

Tôn Giai Bảo vẫn tự xưng là game thủ kỳ cựu, trước giờ chỉ có cô nàng này đi bắt nạt người khác, chứ làm gì có chuyện bị người khác bắt nạt.

 

Xem ra, lần này, tâm tư của cô nàng hoàn toàn không đặt ở trong game.

 

Lúc này, Tôn Giai Bảo giật mình, trừng mắt nhìn cô: "Khương, cậu làm gì thế?"

 

Khi Tôn Giai Bảo nói câu này, Trần Tinh Nam ở bên cạnh đã liếc mắt sang.

 

Nhưng rất nhanh, cậu ấy lại quay về với cuốn truyện tranh của mình.

 

Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được, hai cái con người này, chắc chắn là đang giận nhau rồi.

 

Thẩm Tiểu Khương không phải là người thích hóng chuyện, cô nhét tai nghe lại vào tai Tôn Giai Bảo, rồi dựa vào ghế nhìn sang Trần Tinh Nam.

 

Tâm trí của Trần Tinh Nam, hình như cũng chẳng ở trong sách vở.

 

Bị ánh mắt sáng rực của Thẩm Tiểu Khương nhìn chằm chằm, liền nhanh chóng nhận ra.

 

Trần Tinh Nam cũng liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương một cái, rồi day day ấn đường.

 

Sau khi tan học, Tôn Giai Bảo khoác tay Thẩm Tiểu Khương, đi thẳng ra cửa mà không hề ngoảnh đầu lại.

 

Trần Tinh Nam và Lưu Vi đi sau vài bước, câu được câu chăng bàn về nội dung truyện.

 

Thẩm Tiểu Khương không nói gì, chờ cho Tôn Giai Bảo tự mình không nhịn được nữa.

 

Thế nhưng, Tôn Giai Bảo dường như chẳng có ý định mở lời.

 

Bốn người, chia làm hai cặp, rời khỏi giảng đường, đi xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây.

 

Âm thanh xung quanh dần nhỏ lại, không khí càng trở nên kỳ quặc hơn.

 

Lưu Vi thao thao bất tuyệt về nhân vật trong truyện, Trần Tinh Nam chỉ đáp lại cho có lệ, ánh mắt chốc chốc lại liếc về phía Tôn Giai Bảo.

 

Tôn Giai Bảo hôm nay mặc một chiếc váy ngắn JK kẻ sọc màu xanh sẫm, trông vô cùng xinh xắn.

 

Thỉnh thoảng có vài nam sinh đi ngang qua, ánh mắt họ hữu ý vô tình liếc nhìn đôi chân trắng nõn lộ ra của Tôn Giai Bảo.

 

Cô nàng hơi mũm mĩm, chân không phải dạng thon thả nhưng cũng chẳng hề thô, được cái vừa dài vừa thẳng, đường nét rất đẹp.

 

Nói Tôn Giai Bảo được di truyền một phần gen của Trần Nghị, kể ra cũng không sai.

 

Bỗng nhiên, Trần Tinh Nam cởi áo khoác của mình ra, từ phía sau vòng qua buộc vào hông Tôn Giai Bảo.

 

"Làm... làm gì thế?"

 

Tôn Giai Bảo tỏ ra rất khó chịu, đưa tay định gỡ ra.

 

Tay áo được thắt hai vòng, rất chặt, không dễ gì cởi được.

 

Trần Tinh Nam đè tay Tôn Giai Bảo lại, cố ý nói bằng giọng lạnh lùng: "Có giỏi thì lần sau đừng mặc váy ngắn như vậy nữa."

 

Tôn Giai Bảo cắn môi, mặt mày tỏ vẻ không vui: "Cậu quản tớ à?"

 

"Tớ cứ quản cậu đấy," Trần Tinh Nam trông không giống đang nói đùa.

 

Tôn Giai Bảo cố sức gỡ hai cái nút thắt chặt như chết kia, miệng lẩm bẩm chửi thề: "Trần Tinh Nam, bà nội cậu chứ, cậu còn dám quản tớ nữa xem."

 

Thẩm Tiểu Khương tự giác lùi về bên cạnh Lưu Vi, sờ cằm hỏi: "Vi Vi, hai cậu ấy bị làm sao thế?"

 

Lưu Vi liếc nhìn cuốn truyện trong tay, đẩy gọng kính, thản nhiên đáp: "Giận nhau thôi, chuyện nhỏ ấy mà."

 

"Vậy..chuyện nhỏ là chuyện gì?" Thẩm Tiểu Khương bắt đầu thấy hứng thú.

 

"À, Trần Tinh Nam nói nữ chính trong này xinh quá, tạo cho người ta cảm giác rất muốn được che chở," Lưu Vi đưa cuốn truyện cho Thẩm Tiểu Khương xem, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.

 

Ướt át... thân thể quyến rũ?

 

Thẩm Tiểu Khương ra hiệu, lấy tay quạt quạt cho đỡ nóng: "Hú... Cậu xem cái gì thế này?"

 

Lưu Vi tỉnh bơ: "Bộ truyện tranh GL của Hàn đang hot dạo gần đây đó, bản chưa cắt giảm, tớ phải xếp hàng trên web ba tuần mới săn được đấy."

 

"GL? Chưa cắt giảm?" Thẩm Tiểu Khương l**m l**m môi, "Khụ khụ... là hai cô gái... cái đó đó hả?"

 

Lưu Vi bình tĩnh gật đầu.

 

"Không phải cậu là gái thẳng sao?" Radar của Thẩm Tiểu Khương bỗng vang lên bíp bíp.

 

"Gái thẳng ngắm mỹ nữ thì có gì sai?" Vẻ mặt Lưu Vi vô cùng chân thành.

 

Thẩm Tiểu Khương: "Vậy cậu trả lời tớ, lúc xem cậu có cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt không?"

 

Lưu Vi hé miệng chớp mắt, nụ cười nửa miệng gật đầu.

 

Thẩm Tiểu Khương: "Vậy cậu lại trả lời tớ, lúc xem cậu có bao giờ nghĩ muốn tự mình thử một lần không?"

 

Lưu Vi nhìn quanh, gật đầu lia lịa, nói nhỏ: "Có có có!"

 

Thẩm Tiểu Khương nhếch một bên mép, nở một nụ cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự.

 

Nói thật, trước khi gặp lại Trần Nghị, cô hoàn toàn không biết làm thế nào để định nghĩa cong hay thẳng.

 

Cho đến ngày sinh nhật của Giai Bảo, khi hình xăm hoa diên vĩ sau lưng kia chẳng biết từ lúc nào đã mọc rễ trong lòng cô, cô mới hiểu ra, sự cong hay thẳng của mình, chỉ dành cho một người duy nhất.

 

Cô lắc đầu cười nhẹ, Lưu Vi này, tám phần cũng là cong mà không tự biết.

 

Giữa ban ngày ban mặt, những phân cảnh khiến người ta máu huyết sôi trào được bày ra mà không hề che đậy.

 

Những hình ảnh ấy trong mắt Thẩm Tiểu Khương dường như đang chuyển động, gương mặt của hai cô gái trong truyện, bất tri bất giác đã biến thành gương mặt của Trần Nghị và chính cô.

 

Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở đầy ngọt ngào của Trần Nghị khi đ*ng t*nh.

 

Trong nháy mắt, mặt Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập.

 

"Trần Tinh Nam, cậu thả tớ xuống!" Tiếng của Tôn Giai Bảo kéo Thẩm Tiểu Khương ra khỏi vực sâu của những suy nghĩ trần tục.

 

"Không thả!"

 

Trần Tinh Nam bế bổng Tôn Giai Bảo lên, hai chân lơ lửng trên không trung, người kia ra sức giãy giụa.

 

Giờ phút này, trong mắt Thẩm Tiểu Khương và Lưu Vi, cảnh tượng này có phần giống như đang liếc mắt đưa tình, một màn "muốn từ chối nhưng lại mời gọi" quen thuộc.

 

.

 

Ăn tối xong, mấy người lại chôn chân trong thư viện học đến rất khuya.

 

Về đến ký túc xá, Tôn Giai Bảo còn chưa tắm rửa đã trèo lên giường, không nói một lời nào.

 

Thật không giống cậu ấy chút nào.

 

Thẩm Tiểu Khương cười khổ.

 

Lúc này, Trần Tinh Nam và Lưu Vi cũng đủng đỉnh đi vào.

 

Trần Tinh Nam đi ngang qua giường Tôn Giai Bảo, liếc nhìn đầy ẩn ý một cái, rồi mới quay về chỗ của mình.

 

Lưu Vi vươn vai một cái, cũng chuẩn bị trèo lên giường.

 

Cuốn truyện tranh GL khiến Thẩm Tiểu Khương không thể kìm lòng nổi kia đang lặng lẽ nằm trên bàn, bìa sách với hình cô gái mặc váy JK siêu ngắn nóng bỏng đến nhức mắt.

 

Lúc này, Trần Tinh Nam đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai, nói nhỏ: "Ra ngoài một lát không?"

 

Dù sao cũng tạm thời không có việc gì làm, Thẩm Tiểu Khương gật đầu.

 

Khi cánh cửa phòng ký túc xá một lần nữa đóng lại, Tôn Giai Bảo vén rèm giường lên, ló đầu ra, tức giận lườm một cái về phía cánh cửa trống không, nơi bóng người vừa lướt qua.

 

...

 

Thẩm Tiểu Khương và Trần Tinh Nam đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, mỗi người mua một lon coca lạnh, uống một ngụm rồi cùng nhau ợ một cái.

 

"Sống lại rồi," Trần Tinh Nam nói.

 

Thẩm Tiểu Khương cầm lon coca lạnh, nghiêng mặt nhìn đối phương: "Chuyện gì?"

 

Trần Tinh Nam lại ừng ực uống một ngụm lớn, dùng khóe mắt liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương, nhanh chóng lau đi vệt coca bên mép: "Không có gì, chỉ là không muốn ở trong phòng thôi."

 

Thẩm Tiểu Khương đưa lon coca lên miệng, rồi lại hạ xuống: "Là tạm thời không muốn, hay là sau này cũng không muốn?"

 

Trần Tinh Nam cảm thấy cách hỏi này rất thú vị: "Sao cậu lại hỏi thế?"

 

"Vậy tớ nên hỏi thế nào?"

 

Trần Tinh Nam lại nhìn xuống lon coca trong tay mình: "Sao cậu không hỏi tớ vì chuyện gì mà không muốn ở trong phòng?"

 

Thẩm Tiểu Khương ngửa đầu, uống một ngụm.

 

Thứ chất lỏng lạnh buốt như muốn đóng băng cả cổ họng.

 

"Câu hỏi của tớ đáng lẽ phải hỏi trước chứ," cô nói, "Tạm thời không muốn ở, có thể là chuyện nhỏ. Sau này cũng không muốn ở nữa, mới có thể là chuyện lớn."

 

Trần Tinh Nam quay đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay đi.

 

Cả hai im lặng một lúc lâu.

 

"Người như cậu, tại sao lại có thể làm bạn thân với Tôn Giai Bảo được nhỉ," Trần Tinh Nam không phải đang hỏi một câu hỏi, mà như đang khẳng định rằng, một người lý trí như Thẩm Tiểu Khương, không thể nào làm bạn thân với Tôn Giai Bảo được.

 

Thẩm Tiểu Khương mỉm cười, không trả lời.

 

"Sau này tớ cũng không muốn ở ký túc xá nữa," Trần Tinh Nam nói xong, chột dạ chớp mắt lia lịa.

 

"Ồ?" Thẩm Tiểu Khương đặt lon coca lên chiếc ghế bên cạnh, "Vậy bây giờ cậu có thể nói xem, vì chuyện gì mà không muốn ở nữa."

 

"Tại sao cậu có thể làm bạn thân với Tôn Giai Bảo?" Trần Tinh Nam lặp lại.

 

"Sao lại là câu hỏi này, cậu có thôi đi không," Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười, "Chúng tớ là bạn thân từ hồi cấp ba rồi, tớ cũng không nhớ rõ là vì chuyện gì nữa."

 

Ngón tay đang nắm chặt lon coca của Trần Tinh Nam dùng thêm một chút sức: "Cậu không thích cậu ấy sao?"

 

"Thích chứ, chẳng lẽ cậu có thể làm bạn thân với người mình ghét à," Thẩm Tiểu Khương chống hai tay bên người, hai chân dài duỗi thẳng, nhún vai ngẩng đầu, nhìn lên ánh đèn đường vàng vọt trên cao.

 

"Không phải là kiểu thích đó?"

 

Trần Tinh Nam vừa dứt lời, lon coca phát ra tiếng vỏ nhôm bị bóp méo.

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương dời đi, nghiêng mặt nhìn đối phương: "Không phải kiểu thích đó."

 

Trần Tinh Nam ngẩn người, dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, vành tai cô bỗng nóng lên.

 

"Tớ chỉ thích bạn gái của tớ thôi," giọng Thẩm Tiểu Khương, vô cùng kiên định.

 

"Hai cô gái thật sự có thể thích nhau sao? Thật ra, lúc mới biết, tớ đã rất sốc, nhưng mà..." Trần Tinh Nam bây giờ cảm thấy, tảng đá trong lòng đã được gỡ xuống.

 

Từ trước đến nay, Trần Tinh Nam luôn cảm thấy mình như có bệnh, không thích con trai, cũng chẳng đặc biệt thích con gái, nhưng đối với Tôn Giai Bảo lại khác, Trần Tinh Nam muốn đến gần Tôn Giai Bảo, muốn có mối liên hệ với cô bạn này.

 

Cậu ấy rõ ràng không thích hoạt động câu lạc bộ, nhưng để có thể cùng Tôn Giai Bảo tham gia, đã ép mình gia nhập câu lạc bộ của cậu ấy.

 

Trần Tinh Nam rõ ràng có thể không ở nội trú, nhưng để có thể cùng Tôn Giai Bảo thức dậy, cùng đến lớp học, mà đã lựa chọn cuộc sống có quy luật.

 

Trần Tinh Nam rõ ràng có thể lạnh lùng hơn nữa, nhưng để làm Tôn Giai Bảo vui, đã hết lần này đến lần khác nhiệt tình để rồi bị phớt lờ.

 

Vì một nụ cười của Tôn Giai Bảo mà vui vẻ cả ngày, vì Tôn Giai Bảo không vui mà buồn bã một thời gian dài.

 

Trong lòng, trong mắt đều là Tôn Giai Bảo, nụ cười của mình cũng do Tôn Giai Bảo quyết định.

 

"Nhưng mà, bây giờ tớ cảm thấy, có lẽ..có lẽ..tớ cũng..tớ cũng có thể..." Trần Tinh Nam ngập ngừng.

 

"Cậu cũng có thể thích một cô gái," Thẩm Tiểu Khương nói thay bạn mình.

 

Trần Tinh Nam không hề nhận ra, lon coca trong tay đã bị bóp nát, thứ chất lỏng màu nâu tràn ra, phát ra tiếng "xì xì" nho nhỏ trên mặt đất: "Thích một người, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?"

 

Thẩm Tiểu Khương cười nhạt: "Có khi nào... chính là cái cảm giác của cậu lúc này không?"

Bình Luận (0)
Comment