Thẩm Tiểu Khương ngồi ở ghế phụ. Sau khi Trần Nghị đóng cửa xe, nàng liền nghiêng người áp lên môi cô. Trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, bầu không khí mập mờ nhanh chóng dâng cao.
Trần Nghị hiển nhiên còn nôn nóng hơn cả Thẩm Tiểu Khương. Nụ hôn của nàng không phải là sự triền miên dây dưa, mà là một cơn bão táp càn quét. Nàng ra sức day nghiền n** m*m m** ấy, hận không thể hút cạn máu tươi bên trong mới cam lòng.
"Ưm... Sao lại mạnh bạo như vậy..." Giọng Thẩm Tiểu Khương bật ra từ kẽ môi, rất nhẹ, rất yếu ớt. Chỉ một chút không chú ý, nó đã bị nhấn chìm trong tiếng nước vang dội.
Hai tay Trần Nghị nâng lấy gương mặt Thẩm Tiểu Khương, đầu ngón tay như muốn khảm sâu vào da thịt cô. Nàng không cho Thẩm Tiểu Khương một cơ hội th* d*c nào, nôn nóng muốn khám phá những nơi xa hơn, sâu hơn.
Không biết qua bao lâu, Trần Nghị cũng đã mệt. Nàng buông gương mặt Thẩm Tiểu Khương ra, vẫn dùng ánh mắt đầy khêu gợi nhìn chằm chằm vào cô.
Sau khi hớp lấy một hơi lớn không khí trong lành, Thẩm Tiểu Khương th* d*c vài tiếng, rồi bắt gặp ánh mắt của Trần Nghị.
"Chị ơi, phải đổi hơi chứ." Thẩm Tiểu Khương vừa nói xong đã thấy gương mặt Trần Nghị lại phóng đại ngay trước mắt.
"Ban nãy ai nói muốn hôn chị thật nhiều?" Trần Nghị đưa tay vén những lọn tóc đã bết mồ hôi của Thẩm Tiểu Khương ra. "Sợ em không biết làm, nên chị làm mẫu cho em xem trước một lần."
Không biết từ lúc nào, chiếc khuy cài trên cổ áo sườn xám của Trần Nghị đã bị cởi ra một nút, để lộ một bên xương quai xanh. Làn da mỏng manh áp sát lên xương thịt, những đường gân xanh lấp ló. Thẩm Tiểu Khương nhìn chằm chằm vào nơi đó vài giây, ánh mắt từ từ dời lên.
Tiếp đó, cô đưa tay, cởi đi chiếc khuy cài thứ hai. Viên ngọc trai tròn trịa trượt ra khỏi chiếc khuy cài, và trong khoảnh khắc, phần xương quai xanh thẳng tắp, xinh đẹp hiện ra trọn vẹn, được nền vải đen tôn lên càng thêm trắng nõn.
Ánh mắt Trần Nghị khẽ động, không hề tức giận, ngược lại còn nhích lại gần Thẩm Tiểu Khương hơn. Thẩm Tiểu Khương liếc qua, thấy được mép của một món đồ nhỏ màu trắng.
Trần Nghị nắm lấy ngón tay cô, đưa về phía mình: "Là ren đấy."
Giọng nói không lớn, nhưng lại như một hòn sỏi khuấy động cả mặt hồ tĩnh lặng. Ngón tay đang bị nắm của Thẩm Tiểu Khương bất giác run lên, ngay khoảnh khắc chạm vào lớp vải, sau lưng cô như có một luồng điện chạy qua, nổi lên một lớp da gà li ti.
Giờ phút này, trong mắt Trần Nghị ngập tràn d*c v*ng ngông cuồng, kèm theo một ma lực có thể đoạt hồn người. Chỉ cần nhìn lướt qua, Thẩm Tiểu Khương đã cảm thấy hồn phách mình như bị câu đi, thân thể sắp không còn chịu sự kiểm soát. Mọi thành trì đạo đức đều bị chấn vỡ, những niệm tưởng điên cuồng xông phá lồng giam.
Đầu ngón tay Thẩm Tiểu Khương được lớp vải bao bọc, nhuốm lấy nhiệt độ của Trần Nghị.
"Thẩm Tiểu Khương..." Giọng Trần Nghị rất thấp, mang theo hơi th* d*c nhè nhẹ.
"Em có biết ban nãy ở trong tiệm, lúc thấy em nói chuyện với người khác, chị đã muốn làm gì không?"
Hai người kề sát, bị hơi thở của nhau quấn lấy. Không phải loại ren rẻ tiền, mà là loại sợi tổng hợp mềm mại, mượt mà. Đầu ngón tay chỉ cần khẽ động là có thể cảm nhận được cảm giác vừa vặn ôm sát của nó. Thẩm Tiểu Khương chưa từng mặc đồ lót ren, tò mò mân mê: "Muốn làm gì?"
Đối phương lặng lẽ đón nhận, biểu cảm nhẫn nại và kìm nén càng khiến người ta rung động.
Trần Nghị mềm giọng nói: "Chị chỉ muốn... để em như thế này."
Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương lóe lên. Đột nhiên, như phát điên, cô dùng sức bóp nhẹ, giống như hồi bé đi bẻ bông gòn ngoài đồng với ông ngoại.
Không, cũng không hoàn toàn giống. Bông gòn thì khô, xốp nhưng lại không đủ căng đầy.
Thẩm Tiểu Khương còn chưa kịp cảm nhận cho đủ, đã thấy Trần Nghị đưa tay nhấn một cái gì đó. Tiếp đó, chiếc ghế dưới người cô phát ra tiếng máy móc, từ từ ngả về sau cho đến khi nằm hẳn xuống.
Bất chợt, Trần Nghị xé toạc chiếc áo sơ mi khoác trên vai Thẩm Tiểu Khương. Cô không hiểu.
Lúc này, Trần Nghị xoay người, kéo cửa xe ra. Cửa xe mở, người xuống xe, cửa xe đóng lại. Chuỗi động tác liên tiếp nhanh đến mức làm Thẩm Tiểu Khương hoa cả mắt.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tim cô vẫn đập rất nhanh, nhiệt độ của Trần Nghị trên ngón tay vẫn còn, cảm giác của lớp ren vẫn còn rõ ràng. Chẳng lẽ ban nãy mình ra tay quá nặng, làm nàng bị thương?
Thẩm Tiểu Khương nhìn ra ngoài xe, Trần Nghị đi vòng quanh xe một vòng, đến bên phía cô rồi mở cửa ra. Nàng cụp mắt, đường hoàng ngồi lên người Thẩm Tiểu Khương.
"Rầm——" một tiếng, cửa ghế phụ đóng lại.
Trần Nghị nhanh chóng kéo chiếc áo sơ mi khoác trên người xuống, híp mắt, quyến rũ cong môi.
"Chị sao thế?"
"Thẩm Tiểu Khương, có muốn bật điều hòa không?" Trần Nghị hỏi.
"Em..em thấy cũng được mà." Thẩm Tiểu Khương trả lời.
Trần Nghị nhíu mày: "Vẫn nên bật đi, lát nữa em sẽ thấy nóng đấy."
Trần Nghị hôm nay, thật sự rất vội vàng. Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương dừng lại trên ngón tay đang bật điều hòa của nàng, di chuyển theo từng cử động. Thích quá. Thích ngón tay của nàng, cũng thích cả sự nôn nóng của nàng. Mọi thứ của nàng, Thẩm Tiểu Khương đều rất thích, rất thích. Cô cảm thấy, giờ phút này, mình hạnh phúc đến chết đi được.
Trần Nghị đưa tay, nâng cằm Thẩm Tiểu Khương lên, nụ cười tựa như ánh trăng say đắm. "Này nhóc, cho em hai lựa chọn."
Cổ áo sườn xám lỏng lẻo bung ra, tà váy xẻ cao hé mở một khe hở. Thẩm Tiểu Khương nhìn cảnh xuân tươi đẹp trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Hồi bé, có câu nói thế nào nhỉ? Không thể đến gần những người phụ nữ xinh đẹp mà lại bí ẩn, bởi vì họ tựa như một vòng xoáy, một khi đã đến gần, sẽ bị hút vào vực sâu không đáy. Đến khi muốn trốn chạy, lại phát hiện mình đã bị cắn quá chặt, căn bản không thể nào động đậy.
"Lựa... lựa chọn gì ạ?"
Thẩm Tiểu Khương không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Nghị, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại. Trần Nghị dùng ngón tay đang giữ cằm cô hơi dùng sức, buộc cô phải ngẩng đầu.
"Nhìn chị."
Thẩm Tiểu Khương nhìn chăm chú vào mắt Trần Nghị, như thể đang nhìn vào một vùng biển sâu. Lặng sóng, nhưng nguy hiểm và mê người. Cửa kính xe là loại chống nhìn trộm, nhưng vẫn có thể để lọt một chút ánh sáng từ bên ngoài vào. Ánh sáng dịu dàng chiếu lên gương mặt Trần Nghị. Một nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, giống như một đóa hoa trắng ngần, lạnh lùng kiêu hãnh trên đỉnh núi cao.
Ngón trỏ của Trần Nghị lướt lên, lòng bàn tay áp lên đôi môi ấm áp của cô, nhẹ nhàng, qua lại v**t v*. Vai Thẩm Tiểu Khương bất giác rụt lại. Cảm giác này thật kỳ lạ, mặc dù đã từng hôn môi, dịu dàng có, mãnh liệt có, tất cả đều đã trải qua. Nhưng mà, bị sờ môi như thế này thì vẫn là lần đầu tiên. Thẩm Tiểu Khương vốn định dùng tay quấn lấy Trần Nghị, bây giờ lại chỉ có thể lúng túng buông thõng hai bên, ngoan ngoãn chờ đợi.
"Này cô bé, chỗ này của em nóng thật đấy," đôi mắt Trần Nghị cong cong, ngậm một ý cười nhàn nhạt.
"Còn không phải... còn không phải là vì chị sao..." Thẩm Tiểu Khương càng thêm căng thẳng.
Trần Nghị mềm mại "Ồ" một tiếng, âm cuối vút cao.
"Là vì chị sao?" Nàng không chịu buông tha cho Thẩm Tiểu Khương.
"Thì... thì là vậy."
Kỳ quái, thật kỳ quái. Hơi lạnh trong xe nhanh chóng lan tỏa ra. Tay Trần Nghị rõ ràng là lạnh, vậy mà lại có thể làm cho môi Thẩm Tiểu Khương trở nên nóng rực. Thỉnh thoảng có người đi qua, tiếng nói chuyện bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ.
"Sợ không?" Trần Nghị hỏi.
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu. "Em có phải bị dọa mà lớn lên đâu."
Trần Nghị bẹo má cô: "Nghịch ngợm."
Thẩm Tiểu Khương nắm lấy tay Trần Nghị: "Người sợ hãi rõ ràng là một người khác."
Trần Nghị cười nhìn Thẩm Tiểu Khương. Thẩm Tiểu Khương cũng cười nhìn nàng. Có vài giây như vậy, hai người im lặng. Cho đến khi bóng người ngoài cửa sổ đi xa, Thẩm Tiểu Khương mới thấy rõ, Trần Nghị đã thả lỏng đi trông thấy.
"Em nói có đúng không, dì út?"
Trần Nghị nghiêng mặt qua, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay lại, kiêu kỳ nói: "Không đúng, không đúng chút nào."
Thẩm Tiểu Khương cười cắn lên đầu ngón tay Trần Nghị, mập mờ nói: "Thế thì... coi như chị đúng đi, nói đi, hai lựa chọn đó là gì?"
Trần Nghị nhíu mày vì đau, dáng vẻ đó thực sự mê người. Nàng nói chậm lại, hạ thấp giọng, ánh mắt ph*ng đ*ng quá mức khảy lên lòng người: "Hoặc là, hôn chị..."
Thẩm Tiểu Khương không đợi nàng nói xong, đã ngẩng đầu áp tới, chặn những lời còn lại giữa hai hàm răng.
"Ây... Chị còn chưa nói xong... Ưm..."
Thẩm Tiểu Khương ngậm lấy môi Trần Nghị, cười nói: "Ai bảo chị nói chậm như vậy."
Trần Nghị véo nhẹ vai Thẩm Tiểu Khương một cái. Nhưng một giây sau, nàng thỏa hiệp. Giọng nói nũng nịu lại vang lên: "Hoặc là hôn chị, hoặc... vẫn là hôn chị."
Thẩm Tiểu Khương cười, hơi nóng quẩn quanh trên gò má hai người.
"Được." Nụ hôn của Thẩm Tiểu Khương trở nên nghiêm túc hơn.
Trần Nghị dường như không yên lòng, cứ nhúc nhích qua lại. Thẩm Tiểu Khương mở mắt, thấy mắt nàng đang nhắm, tay phải thì buông thõng, lung tung tìm kiếm phía sau. Ngay trước khi Thẩm Tiểu Khương kịp mở miệng hỏi, một vật bị ném tới trước mặt cô.
"Đeo vào đi." Trần Nghị nhẹ hít thở.
Thẩm Tiểu Khương cầm lấy vật còn lớn hơn cả bao thuốc lá kia, ánh mắt sững lại. Lần đầu tiên cô dùng thứ này...
Trần Nghị lùi lại, l**m l**m khóe miệng, sau đó cởi bỏ hết những món đồ phiền phức trên người.
"Nhanh lên." Nàng thúc giục.
Thẩm Tiểu Khương nhìn tà sườn xám được vén cao, rồi lại nhìn cái hộp trong tay.
Trần Nghị mất kiên nhẫn, ngậm lấy tà sườn xám trong miệng, giọng nói mang theo một chút tức giận và một chút e thẹn: "Thẩm, Tiểu, Khương!"
Thẩm Tiểu Khương nhanh chóng xé bao bì, tùy tiện chọn một cái đeo vào. Cô lắc lắc cổ tay, chỉ một lát sau đã thấy hơi thở ấm nóng uốn lượn lúc ẩn lúc hiện trên cửa kính xe se lạnh.
Trong xe có ánh sáng, không biết là ánh trăng hay là đèn neon. Thẩm Tiểu Khương là ánh trăng, Trần Nghị là đèn neon. Nhưng mà, Thẩm Tiểu Khương lại cảm thấy Trần Nghị thanh lãnh khó với tới tựa như ánh trăng, còn Trần Nghị lại cảm thấy Thẩm Tiểu Khương lấp lánh chói lọi như ánh đèn.
Các nàng đều là giấc mơ của nhau, là khát vọng của nhau.
.
Ở một nơi khác, trong sân biệt thự ở Nam Thành, Bạch lão gia đang ngồi trước sân khấu kịch, gật gù đắc ý. Trợ lý tiến đến bên tai ông, rất cung kính nói: "Lão gia, đến giờ rồi ạ, nên uống thuốc ngủ thôi."
"Ừm, nhanh vậy đã mười giờ rồi sao." Ông mở mắt, mân mê quả óc chó trong tay. Ông liếc nhìn màn hình điện thoại, ông đã gửi tin nhắn cho Trần Nghị từ hai tiếng trước, hai tiếng trôi qua, nàng vẫn chưa trả lời.
"Thật là, còn ra thể thống gì nữa!"
Người trợ lý đang đứng yên, không biết tại sao giọng ông đột nhiên cao lên, vội vàng đẩy gọng kính. "Lão gia, đã xảy ra chuyện gì ạ?"
Bạch lão gia tử đặt quả óc chó trong tay lên bàn, đứng dậy, dùng gậy chống gõ mạnh xuống đất vài tiếng: "Cái con bé Trần Nghị này, rốt cuộc là bị làm sao vậy, ta gửi tin nhắn cho nó mà nó cũng không thèm trả lời, còn ra thể thống gì nữa, còn ra thể thống gì nữa!"
Nhìn khắp cả Nam Thành này, người dám chọc giận Bạch lão gia, ngoài đứa cháu gái ruột của ông ra, thì chỉ còn lại Trần Nghị. Người trợ lý không dám nói nhiều, lúc này nói nhiều sai nhiều, ngậm miệng mới là thượng sách.
Thời tiết mưa dầm thật đáng ghét, chẳng biết tự lúc nào, ngoài cửa sổ lại lất phất mưa. Thẩm Tiểu Khương mơ màng tỉnh dậy, mới phát hiện ra hai người vậy mà đã giày vò lâu như vậy.
Hơi thở nhẹ nhàng của Trần Nghị phả trên vai cô, nàng đang khoác chiếc áo sơ mi của Thẩm Tiểu Khương. Rõ ràng Thẩm Tiểu Khương cũng rất gầy, nhưng chiếc áo sơ mi đối với Trần Nghị mà nói vẫn là hơi rộng. Cô thở dài, hạ cửa kính xe xuống một chút. Mùi vị mập mờ trong xe được pha loãng đi phần nào. Hạt mưa không quá dày, nghiêng nghiêng tạt vào trong xe, cũng tạt lên mặt Thẩm Tiểu Khương.
Bây giờ nghĩ lại, vẫn không thể nào tin được. Khóe miệng Thẩm Tiểu Khương cong cong, trong lòng vui sướng, ngọt ngào như vừa ăn mật.
Người trong lòng hơi động. Thẩm Tiểu Khương tưởng nàng lạnh, vội vàng nâng cửa kính lên. Tiếp đó, cô ôm lấy Trần Nghị, cẩn thận vỗ nhẹ sau lưng nàng. Theo bản năng, cô liền ngân nga: "À ơi, à ơi,..."
Vừa hát ru, vừa nhẹ đung đưa.
Trần Nghị ngược lại tỉnh hẳn. Nàng khẽ cười, níu lấy áo Thẩm Tiểu Khương: "Dỗ trẻ con đấy à?"
Thẩm Tiểu Khương ngây ra một lúc, sau đó có chút ngượng ngùng cười cười: "Aiya, thói quen thôi mà."
"Thói quen?" Trần Nghị ngờ vực ngồi thẳng dậy từ trong lòng Thẩm Tiểu Khương. "Sao thế, em đã dỗ rất nhiều người rồi à?"
Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ vô tội: "Trời đất chứng giám, em thật sự chỉ dỗ một mình chị thôi."
Đuôi mắt Trần Nghị hồng hồng, là do ban nãy đã khóc rất dữ. Nàng vừa định thẳng lưng, lại "chậc" một tiếng. Đứa nhỏ này, tay chân thật sự có sức, tinh lực cũng cực kỳ dồi dào, làm nàng mệt đến chết đi sống lại.
"Được rồi, Thẩm Tiểu Khương, em thừa nhận em đang dỗ chị nhé." Trần Nghị ôm eo, ý cười giấu trong đáy mắt.
Thẩm Tiểu Khương càng hoảng loạn: "Không phải, không phải, em không có dỗ chị, em là thấy chị ban nãy động một cái, tưởng chị lạnh..."
Trần Nghị bật cười, cúi người hôn lên môi Thẩm Tiểu Khương một cái, ý cười từ đáy mắt tràn ra: "Được rồi, được rồi, không cần giải thích, chị biết hết rồi."
"Biết rồi, vậy tại sao?" Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, giả vờ tức giận.
Trần Nghị xoa xoa đỉnh đầu cô, một lần nữa nằm lại trong lòng cô: "Chị chỉ muốn thấy dáng vẻ em lo lắng cho chị thôi."
Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười: "Thấy em lo lắng thì chị vui lắm sao?"
"Chỉnh lại một chút," Trần Nghị giả vờ nghiêm túc nói. "Là lo lắng cho chị, chứ không phải tất cả mọi sự lo lắng."
Thẩm Tiểu Khương hừ cười một tiếng, sau đó lắc đầu: "Vui không?"
"Vui."
"Chẳng vui chút nào."
"Vui mà," Trần Nghị áp sát vào cổ Thẩm Tiểu Khương, không nặng không nhẹ cắn một cái. "Đặc biệt vui."
Thẩm Tiểu Khương quay sang nhìn Trần Nghị, ra sức chớp chớp mắt: "Đã vui như vậy, thế thì... chúng ta chơi thêm lần nữa nhé?"
Nụ cười của Trần Nghị cứng đờ trên môi. Thẩm Tiểu Khương đây là muốn bẻ gãy eo của nàng sao? Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Hôm nay không được."
"Sao lại không được, em còn muốn." Lần này đổi thành Thẩm Tiểu Khương tiến đến cổ Trần Nghị, vừa hôn vừa cắn. Chỉ cần bị Thẩm Tiểu Khương hôn, Trần Nghị liền lập tức mềm nhũn, không còn sức phản kháng.
"Nhưng mà... ưm... đau lưng." Nàng nhắm mắt lại.
Thẩm Tiểu Khương không trả lời nàng, chỉ càng nghiêm túc "cày cấy" hơn.
.
Một giờ sau, hai người cuối cùng cũng đã chỉnh trang xong xuôi.
Trần Nghị trở lại ghế lái, uất ức lườm Thẩm Tiểu Khương: "Đều tại em cả, làm nước mưa tạt vào, chị lại phải đi rửa xe."
Thẩm Tiểu Khương cài lại cúc áo, sửa sang lại tóc, không hiểu sao lại muốn cười: "Cũng không thể hoàn toàn trách em được, trong xe rốt cuộc là nước mưa, hay là nước gì đó của ai kia?"
Dứt lời, cô bắt chước giọng điệu của Trần Nghị, cao giọng nói một tiếng "Hửm?"
Bàn tay đang chải tóc của Trần Nghị đột nhiên dừng lại, tai ửng đỏ, giọng nói khẽ run: "Thẩm Tiểu Khương, em đang nói cái gì vậy."
Thẩm Tiểu Khương làm một mặt quỷ, nhại lại: "Thẩm Tiểu Khương, em đang nói cái gì vậy."
Nói xong, chính cô cũng vui vẻ, giống như một kẻ ngốc. Trần Nghị cắn cắn môi, vung một tay qua, làm rối tung mái tóc Thẩm Tiểu Khương vừa mới sửa sang lại. Thẩm Tiểu Khương giận mà không dám nói gì.
Trần Nghị theo thói quen lấy thỏi son trong túi xách ra, soi gương mở nắp. Thẩm Tiểu Khương khuỷu tay chống lên hộp tỳ tay, ngoan ngoãn nhìn nàng.
Trần Nghị: "Đẹp không?"
Thẩm Tiểu Khương: "Đẹp."
"Em có muốn thử một chút không?" Trần Nghị đưa thỏi son cho Thẩm Tiểu Khương. Thẩm Tiểu Khương nhận lấy thỏi son màu đỏ rượu, vẻ mặt bối rối lùi lại. Lớn đến từng này rồi, cô chưa bao giờ dùng son môi.
"Sao thế," Trần Nghị cũng bắt chước dáng vẻ của Thẩm Tiểu Khương, khuỷu tay chống lên hộp tỳ tay, "Không biết à?"
Thẩm Tiểu Khương không dám nói dối, đối mặt với Trần Nghị một giây rồi ngượng ngùng gật đầu.
"Thật ra, em chưa từng dùng son," cô nói.
Trần Nghị dường như đã biết từ trước, lấy lại thỏi son, đưa tay nắm cằm Thẩm Tiểu Khương, kéo người về phía mình: "Chị dạy em."
Thẩm Tiểu Khương vốn luôn thản nhiên, nhưng khi làm những việc mình chưa từng trải qua, khó tránh khỏi căng thẳng. Trần Nghị đang định bắt đầu, lại phát hiện môi Thẩm Tiểu Khương đang mím rất chặt.
"Em có thể thả lỏng một chút được không, sẽ không đau đâu," nàng cười nói.
Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ khó xử: "Em biết, nhưng mà chị có thể nhanh lên một chút được không."
Trần Nghị thở dài một hơi, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ cho môi Thẩm Tiểu Khương duỗi ra: "Chuyện tô son này ấy à, cũng giống như ăn cơm vậy."
"Ăn cơm?"
"Đúng thế," Trần Nghị đưa mắt trở lại đôi môi của Thẩm Tiểu Khương, không nhanh không chậm nói. "Lúc ăn cơm, nếu ăn quá nhanh sẽ khó tiêu, gây ra rất nhiều phản ứng không tốt cho dạ dày. Tô son cũng vậy, quá nhanh sẽ làm cho hình dáng môi không đẹp, khiến cả lớp trang điểm trông bị bẩn, lại còn dễ trôi nữa."
"Chỗ nào giống nhau chứ, miễn cưỡng gán ghép."
"Đừng nhúc nhích."
Trần Nghị ngước mắt, nhàn nhạt lườm cô một cái. Thẩm Tiểu Khương không động đậy nữa. Cô căng thẳng hơi hé miệng, như đang chờ đợi một hình phạt.
"Được rồi!"
Giọng điệu Trần Nghị nhẹ nhàng, như thể vừa hoàn thành một việc gì đó lớn lao.
"Để em xem nào." Thẩm Tiểu Khương soi gương, ngắm bên trái, nhìn bên phải.
Trần Nghị cười liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương, rồi thu thỏi son lại. "Thế nào?"
Lần đầu tiên Thẩm Tiểu Khương thấy mình tô son. Màu đỏ này không phải loại đỏ tươi rực rỡ, mà có chút ngả sang tông xanh, trầm, rất tôn da. Cô cảm thấy có chút xa lạ, lại có chút mới mẻ. "Ừm... kỳ kỳ."
Trần Nghị nghe tiếng ngẩng đầu: "Kỳ thế nào?"
Nàng buông thỏi son, vừa nói vừa véo cằm Thẩm Tiểu Khương, xoay về phía mình. Thẩm Tiểu Khương nhún vai cười cười: "Kỳ lạ mà đẹp."
Ánh mắt Trần Nghị từ môi cô dời lên mắt cô, nén cười "xì" một tiếng rồi buông cằm cô ra: "Nhàm chán."
Sau đó, Trần Nghị khởi động xe, chuẩn bị đưa Thẩm Tiểu Khương về trường.
"Chị ơi, chị đừng nói chứ, tô son với không tô son đúng là không giống nhau thật." Thẩm Tiểu Khương lại liếc nhìn mình trong gương.
Trần Nghị bật đèn xi-nhan, nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Đó là đương nhiên rồi, cho dù tối hôm trước em không ngủ ngon, sáng hôm sau sắc mặt mệt mỏi, một thỏi son là có thể giúp em giải quyết vấn đề."
"Thần kỳ như vậy sao?"
Thẩm Tiểu Khương không bao giờ trang điểm, có thời gian đó, cô sẽ chọn học thêm vài từ vựng, hoặc chơi thêm một ván rubik.
"Chính là thần kỳ như vậy đấy," Trần Nghị không nhìn cô, nói tiếp. "Có lúc chị quên trang điểm, cũng làm như vậy."
Thẩm Tiểu Khương có chút kinh ngạc: "Chị cũng có lúc quên trang điểm sao?"
Hỏi như vậy là vì, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy, mỗi lần nhìn thấy Trần Nghị, nàng đều rất ưu nhã, rất tinh xảo.
Trần Nghị khẽ cong khóe miệng, trêu chọc nói: "Không có."
Thật ra Trần Nghị trang điểm cũng chỉ đánh một lớp nền đơn giản, rồi tô chút son môi. Dù sao thì nền da của nàng đã đẹp sẵn, làn da hoàn mỹ không một tì vết căn bản không cần quá nhiều son phấn.
Thẩm Tiểu Khương cúi đầu liếc nhìn điện thoại, nhóm chat "Bốn đóa kim hoa" lại bùng nổ.
【Tôn Giai Bảo: Các chị em ơi, có ai hiểu cho tôi không, tôi mệt quá đi, không thể nào học vào được nữa...】
【Lưu Vi: Giơ tay.jpg Giơ tay.jpg, tôi cũng vậy, không thể nào học vào được】
【Tôn Giai Bảo: Tại sao đi học lại phải thi chứ, tại sao? đầu chó.jpg】
【Lưu Vi: Tại sao con người lại phải đi học chứ, tại sao? đầu chó.jpg】
【Tôn Giai Bảo: Vốn tưởng chịu đựng qua kỳ thi đại học là xong, không ngờ lại chết ở kỳ thi cuối kỳ đại học. đau khổ.jpg】
【Lưu Vi: Giai Bảo, cậu nói sai rồi, không chỉ có thi cuối kỳ, còn có thi CET-4, CET-6 nữa!!!】
【Tôn Giai Bảo: Đúng là muốn giết người mà, cứu mạng tôi với, sao lại xếp thi CET-4, CET-6 cùng tháng với thi cuối kỳ được chứ??】
【Tôn Giai Bảo: Mấy người kia đâu rồi @Thẩm Tiểu Khương @Trần Tinh Nam】
【Tôn Giai Bảo: Này, mọi người đâu hết rồi?】
Trần Tinh Nam không có động tĩnh. Thẩm Tiểu Khương nhìn thấy tin nhắn, đang nghĩ phải viện một lý do gì đó cho việc không về ký túc xá.
"Sao thế?" Trần Nghị hỏi.
Một giây trước còn đang nghĩ lý do, Thẩm Tiểu Khương ngẩng đầu lên đã phát hiện xe đang đi lên cầu vượt.
"Chị định đưa em về trường sao?"
Trần Nghị "Ừm" một tiếng.
"À." Trong giọng nói của Thẩm Tiểu Khương ẩn giấu một chút thất vọng.
Trần Nghị hắng giọng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Tiểu Khương. Không biết từ lúc nào, Trần Nghị lại rất thích xoa đầu cô.
"Em sắp thi rồi, không phải sao?" Trần Nghị nói.
Đèn đỏ bật lên, xe dừng lại ở vạch kẻ đường. Mưa lại lớn hơn một chút, những vệt nước xẹt qua cửa sổ, làm tầm nhìn mờ đi.
Thẩm Tiểu Khương không cãi lại, kéo lấy cổ tay Trần Nghị đang đặt trên đầu mình, cắn nhẹ vào chỗ mềm mại. Trần Nghị cũng không né, mặc cho cô tùy hứng.
"Có đau không?" Thẩm Tiểu Khương lỏng lỏng miệng, vừa cắn vừa hỏi Trần Nghị.
Trần Nghị quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Không đau."
Thẩm Tiểu Khương như quyết tâm, khẽ dùng chút sức, mập mờ lại hỏi: "Lần này thì sao, có đau không?"
Trần Nghị vẫn dịu dàng: "Không đau."
Thẩm Tiểu Khương buông tay Trần Nghị ra, rút một tờ giấy ăn lau khô vòng nước bọt nhàn nhạt.
"Chẳng có ý nghĩa gì cả." Cô nói xong, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Nghị biết Thẩm Tiểu Khương đang giận điều gì, cũng biết Thẩm Tiểu Khương muốn cùng nàng về khách sạn Tinh Hối. Xe lại một lần nữa lăn bánh, nàng mang theo áy náy nói: "Lát nữa chị còn có việc phải xử lý."
"Việc gì?" Thẩm Tiểu Khương đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía Trần Nghị.
Trần Nghị nhàn nhạt trả lời một câu: "Việc làm ăn."
Thôi được rồi, Thẩm Tiểu Khương lại quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng dâng lên một cơn ghen tuông. Nhưng rất nhanh, cô lại đè nén cơn ghen tuông đó xuống. Dù sao thì Trần Nghị cũng rất bận, một mình kinh doanh quán bar, còn phải duy trì rất nhiều mối quan hệ...
Thẩm Tiểu Khương là người thương Trần Nghị nhất.
. . . . .