Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 56

【Tôn Giai Bảo: Khương của tớ đâu rồi, sao lại không trả lời tin nhắn?】

 

【Tôn Giai Bảo: Khương ơi, Khương à! khóc.jpg】

 

【Tôn Giai Bảo: @Thẩm Tiểu Khương @Thẩm Tiểu Khương】

 

Điện thoại của Thẩm Tiểu Khương rung lên dữ dội. Vốn dĩ cô không muốn xem, nhưng có lẽ vì cơn mưa ngoài cửa sổ quá đáng ghét, khiến cô phải cúi đầu nhìn vào điện thoại. Cứ đến cuối kỳ là Tôn Giai Bảo lại than vãn một trận ra trò. May mắn là một năm chỉ có hai lần, không may là nó lại kéo dài rất lâu.

 

Thẩm Tiểu Khương chọc chọc vào màn hình, trả lời một tin.

 

【Thẩm Tiểu Khương: Chuyện gì tìm Thẩm tỷ của cậu đây?】

 

【Tôn Giai Bảo: Mẹ ơi, tớ không nhìn lầm chứ, cậu vậy mà lại trả lời tin nhắn của tớ?】

 

【Thẩm Tiểu Khương: Được rồi, coi như tớ chưa trả lời.】

 

【Tôn Giai Bảo: Ây ây, đừng thế chứ, lẽ nào cậu nỡ nhìn tớ rớt môn sao?】

 

【Thẩm Tiểu Khương: Nỡ.】

 

【Tôn Giai Bảo: Tớ đi chết đây, cậu đúng là đồ lòng lang dạ sói.】

 

Lòng lang dạ sói?

 

Ai cơ?

 

Trong đầu Thẩm Tiểu Khương hiện lên gương mặt của Trần Nghị. Lịch sự, thản nhiên, có lúc thân mật, có lúc xa cách. Luôn khiến cô phải đoán tới đoán lui. Đúng là lòng lang dạ sói thật.

 

Cô tắt màn hình điện thoại, không trả lời tin nhắn nữa. Dù sao cũng sắp về ký túc xá, có chuyện gì về rồi nói sau.

 

Trần Nghị liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương qua khóe mắt, biểu cảm trên mặt tối đi một chút.

 

"Muốn nghe nhạc không?" Nàng hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

 

"Muốn nghe gì?" Trần Nghị lại hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương cắn cắn môi, từ từ quay đầu lại. Cô không nỡ lạnh nhạt với Trần Nghị, thế là vẻ mặt lại dịu dàng đi. "Chị muốn nghe gì?"

 

Biểu cảm của Trần Nghị cũng rõ ràng hòa hoãn hơn một chút, nàng chỉ vào điện thoại: "Em tự chọn đi, chỉ cần là em muốn nghe, chị đều có thể."

 

Mang một gương mặt hại nước hại dân như vậy, lại nói ra một câu trêu ngươi đến thế, là ai cũng sẽ rung động thôi. Dù sao thì Thẩm Tiểu Khương cũng rung động rồi. Cô liếc nhìn điện thoại của Trần Nghị. Sững lại vài giây, cô nhớ lại lúc ở Hải Thị, mình đã nghe điện thoại của Trần Nghị... Tóm lại lần trải nghiệm đó chẳng hề tốt đẹp chút nào.

 

Thế nên, cô do dự.

 

Trần Nghị dường như cũng nghĩ đến cùng một chuyện với Thẩm Tiểu Khương, dịu dàng nói: "Không sao đâu, em cầm đi, mật khẩu là sinh nhật của em."

 

Tay Thẩm Tiểu Khương khựng lại.

 

Sinh nhật của mình?

 

Thẩm Tiểu Khương cẩn thận nghĩ lại, hình như mình chưa từng nói cho Trần Nghị biết về sinh nhật của mình. Gương mặt Trần Nghị vẫn điềm nhiên như không, nhưng một giây sau lại chột dạ nói thêm: "Giai Bảo nói cho chị biết."

 

"À." Thẩm Tiểu Khương nửa tin nửa ngờ: "Ồ?"

 

"Ừm," Trần Nghị nói. "Đừng thắc mắc nhiều như vậy, chị đặt mật khẩu màn hình khóa thành sinh nhật của em, lẽ nào em không vui sao?"

 

Tim Thẩm Tiểu Khương đập thình thịch. Vui chứ, đương nhiên là vui. Sự không vui ban nãy đã sớm bị cô ném lên chín tầng mây, trong lòng bây giờ chỉ còn lại vị ngọt tí tách.

 

Trần Nghị nhìn cô qua gương chiếu hậu, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi. "Được rồi, mau chọn một bài đi."

 

"Vâng!"

 

0328.

 

Quả nhiên mở khóa được. Tim Thẩm Tiểu Khương đập thình thịch. Mật khẩu mở khóa điện thoại của nữ thần là sinh nhật của mình, đây là một chuyện thần kỳ và tốt đẹp đến nhường nào chứ. Niềm vui sướng này còn vượt xa cả khoảnh khắc nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đại học Nam Thành.

 

Cô mở ứng dụng nghe nhạc, tìm đến danh sách phát gần đây. Thời gian phát vẫn hiển thị là một tuần trước, vẫn là bài hát mà Thẩm Tiểu Khương thích.

 

Lẽ nào, bình thường Trần Nghị không nghe nhạc sao, hay là... Trần Nghị chỉ nghe những bài mà Thẩm Tiểu Khương thích?

 

Khóe mắt mày Thẩm Tiểu Khương bất giác nhuốm ý cười, tâm trạng kích động thật sự không thể nào giấu được.

 

"Vui đến vậy sao?"

 

Giọng nói sâu thẳm của Trần Nghị truyền đến, Thẩm Tiểu Khương giật mình mím chặt môi.

 

"Hửm?"

 

Trần Nghị một tay chống lên khung cửa sổ, một tay đặt trên vô lăng. "Chị nói, đặt sinh nhật của em thành mật khẩu màn hình khóa điện thoại, em vui đến vậy sao?"

 

Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh. "Ừm... cũng có một chút."

 

Thật ra, niềm vui này có hai nguyên nhân, mật khẩu là một, và Trần Nghị thích bài hát mà cô thích là hai.

 

Một giây sau, bên tai truyền đến tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.

 

"Thẩm Tiểu Khương, em không biết nói dối." Giọng Trần Nghị vừa mềm lại vừa ngọt.

 

Thẩm Tiểu Khương bất giác ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt rơi trên chiếc cổ trắng ngần của Trần Nghị. Nơi đó, có những chứng cứ còn sót lại của sự điên cuồng. Giống như những đóa hồng mai nở rộ trong tuyết.

 

Mắt Thẩm Tiểu Khương nóng lên, cô vội vàng mở ra một thứ khác, nhỏ giọng nói: "Em... đúng là rất vui."

 

Chân thực, thành khẩn, không giỏi ăn nói, không giỏi tô son điểm phấn. Từng chữ, từng câu, đều mang một sự trong sạch và nóng bỏng nhất. Vốn dĩ Trần Nghị còn muốn trêu chọc Thẩm Tiểu Khương một chút, nhưng những lời lẽ khinh bạc lại nghẹn lại trong cổ họng, không sao nói ra được.

 

Một Thẩm Tiểu Khương tốt đẹp như vậy, một tình yêu chân thành và thuần túy đến thế, Trần Nghị không muốn làm vấy bẩn.

 

Thẩm Tiểu Khương lén ngước mắt lên, lại bắt gặp vành tai ửng đỏ của Trần Nghị. Cô đột nhiên đưa tay lên, nhưng rồi lại buông xuống, sau đó siết chặt lấy góc áo của mình.

 

"Nhạc."

 

"Hửm?"

 

"Chị nói là nhạc đó, đồ ngốc."

 

Thẩm Tiểu Khương bừng tỉnh, vội vàng nhập lại mật khẩu để mở khóa, bật bài hát mà cô thích: The Flowing Subness. Cô tắt màn hình điện thoại, rồi lại nhấn nút mở khóa bên cạnh, nhập sinh nhật của mình để mở khóa. Tiếp đó, lại tắt đi, lại nhập, lại mở khóa. Lặp lại ít nhất bốn lần. Không biết mệt mỏi.

 

Giai điệu du dương, thư giãn vang lên, Trần Nghị bất giác liếc nhìn màn hình, mỉm cười. Thẩm Tiểu Khương không hề biết rằng, Trần Nghị bây giờ chỉ thích bài hát này, bài hát mà Thẩm Tiểu Khương đã từng nói rằng mình thích.

 

Trở lại trường Đại học Nam Thành, bác bảo vệ trực ban liếc nhìn biển số xe của Trần Nghị rồi chủ động cho qua. Gần 11 giờ rưỡi, trong trường học ngoài tiếng mưa ra thì gần như không có âm thanh nào khác. Thỉnh thoảng có một, hai cặp tình nhân che ô về ký túc xá, thỉnh thoảng lại có một, hai cặp tình nhân che ô rời ký túc xá. Ôi, cuộc sống đại học, thật là đẹp đẽ.

 

Thẩm Tiểu Khương nghe nhạc, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng ngọt ngào như vừa ăn mật. Cô chính là lương thiện như vậy, dễ dàng quên đi mọi chuyện như vậy, và sẵn lòng cưng chiều Trần Nghị đến thế. Chỉ cần Trần Nghị cho cô một viên kẹo, cô có thể không chút do dự mà trao đi cả trái tim mình.

 

Cô thật sự rất thích nàng.

 

Xe dừng lại, Trần Nghị không tắt máy.

 

"Đến rồi," nàng nói.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn cánh cổng ký túc xá đã khóa, nghĩ đến việc mình có một chiếc thẻ đặc quyền, liền không vội vã.

 

"Không vào sao?" Giọng Trần Nghị lơi lỏng, mềm mại, giống như mưa, như gió, lại như mây, như mộng.

 

Thẩm Tiểu Khương sững lại vài giây mới hoàn hồn.

 

"À, em... phải vào rồi."

 

Trần Nghị lại gần, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt như nước: "Được, đi đi."

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng, không nỡ mở cửa. Dù chỉ là nhìn Trần Nghị, cô cũng cảm thấy lòng mình mãn nguyện.

 

Không được, Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ, Trần Nghị còn phải làm việc, mình không thể làm chậm trễ nàng. Bây giờ trì hoãn càng lâu, Trần Nghị trở về thức khuya sẽ càng lâu.

 

Thẩm Tiểu Khương hít một hơi thật sâu, để mùi hương dễ chịu trong xe lưu lại trong lồng ngực mình lâu hơn một chút.

 

"Chị, em muốn... một nụ hôn chúc ngủ ngon."

 

Thẩm Tiểu Khương nói xong, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của nàng.

 

Trần Nghị cười, một tay nâng lấy gương mặt Thẩm Tiểu Khương, hôn lên má cô một cái. Thẩm Tiểu Khương trong lòng không cam chịu. Cô giữ lấy cằm Trần Nghị, in môi mình lên đường viền hàm của nàng.

 

Trần Nghị dường như có chút bất ngờ: "Sao em lại hôn chị ở đây?"

 

Thẩm Tiểu Khương phồng má, lẩm bẩm: "Chị cũng có hôn môi em đâu."

 

Trần Nghị cảm thấy buồn cười: "Em hy vọng chị hôn môi em à?"

 

Đối mặt với kiểu vòng vo và kéo đẩy này của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương không muốn thua. "Chẳng lẽ chị không hy vọng em hôn môi chị sao?"

 

"Chị..." Trần Nghị bị giày vò đến mất hết tính kiên nhẫn. "Được rồi, được rồi, thế thì môi em lại gần đây."

 

Thẩm Tiểu Khương vẫn phồng má: "Tại sao không thể là chị lại gần em?"

 

Trần Nghị thật sự không biết phải nói gì, nhéo nhéo vành tai Thẩm Tiểu Khương. "Được rồi, được rồi, chị tới, được chưa?"

 

Ngay lúc Thẩm Tiểu Khương thả lỏng đôi má đang phồng lên, chờ đợi nụ hôn kia, Trần Nghị đã nắm lấy cổ áo cô. Một cái kéo, Thẩm Tiểu Khương nghiêng mặt qua. Nụ hôn này rơi trên cổ cô. Một dấu son môi hồng hồng, nóng bỏng, thê mỹ.

 

Thẩm Tiểu Khương cau mày, che lấy cổ, ánh mắt ngượng ngùng. "Dì út, chị xấu quá đi, không phải đã nói là sẽ hôn môi em sao?"

 

Trần Nghị toe toét cười. "Binh bất yếm trá." (Trong quân sự, không ngại dùng mưu mẹo)

 

Miệng Thẩm Tiểu Khương trề ra đến mức có thể treo cả cái xô. "Được, em nhớ rồi, lần sau lúc chị khóc lóc cầu xin em, em tuyệt đối không nương tay."

 

"Tuyệt đối-không-nương-tay!"

 

Thẩm Tiểu Khương lại lặp lại một lần, từng chữ từng câu đầy sức sát thương. Trần Nghị nghĩ đến sự điên cuồng của hai người trong xe ban nãy, mặt lập tức đỏ bừng. Vừa rồi nàng đã vừa khóc vừa th* d*c cầu xin Thẩm Tiểu Khương, cầu cô nhanh hơn một chút, nhanh hơn nữa, cũng cầu cô nhẹ một chút, nhẹ hơn một chút. Dưới từng đợt tấn công của Thẩm Tiểu Khương, nàng lại khóc lóc cầu cô dừng lại, cầu cô dừng lại ngay lập tức.

 

"Em, dám!"

 

"Chị xem em có dám không."

 

Dứt lời, Thẩm Tiểu Khương liền chuẩn bị xuống xe.

 

"Chờ một chút." Trần Nghị gọi cô lại.

 

Thẩm Tiểu Khương lập tức quay đầu. Trần Nghị níu lấy cổ áo cô, cuối cùng cũng đặt nụ hôn tưởng chừng sắp rơi mà chưa rơi kia lên môi Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương hài lòng xuống xe, đứng dưới mái hiên, nhìn Trần Nghị trong xe đang vẫy tay chào tạm biệt mình. Cô không thích chia tay, cảm giác như sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Cô đặt chiếc túi ở nơi không bị mưa hắt tới, một lần nữa đi đến bên cửa xe. Nước mưa từ mép mái hiên chảy xuống, rót vào cổ áo Thẩm Tiểu Khương. Cô lại không hề cảm thấy lạnh.

 

Trần Nghị kinh ngạc nhìn cô. Thẩm Tiểu Khương ra sức gõ cửa kính xe. Từng nhát, từng nhát, giống hệt như ngày hôm đó, xe của Trần Nghị đâm vào bồn hoa, dáng vẻ căng thẳng của Thẩm Tiểu Khương. Dáng vẻ lo lắng cho nàng của cô.

 

Ánh mắt Trần Nghị dần dần dịu đi. Nàng hạ cửa kính xe xuống. "Đồ ngốc, em làm gì thế, trời đang mưa mà!"

 

Thẩm Tiểu Khương mặc kệ nước mưa trên mặt, nói lớn: "Không sao đâu, chị đừng nói tạm biệt với em, nói với em 'hẹn gặp lại' được không?"

 

Trần Nghị sững lại, để cô gái nhỏ này phải dầm mưa chỉ để nói điều này thôi sao. Hốc mắt nàng nóng lên, sau khi khẽ chớp hàng mi, nàng mềm mại gật đầu.

 

"Được," nàng nói.

 

Thẩm Tiểu Khương vẫn không đi, rất ngoan, rất biết điều đứng đợi trong mưa. Lòng Trần Nghị chua xót, nhưng giọng điệu lại nhàn nhạt, không có chút cảm xúc nào: "Thẩm Tiểu Khương!"

 

"Đây!"

 

"Hẹn gặp lại."

 

Vẫn như cũ, không có chút cảm xúc nào.

 

Xe rời đi, Thẩm Tiểu Khương mới lùi về mái hiên. Cô lấy tấm thẻ đặc quyền kia ra, quẹt vào máy ở cổng bảo vệ. Rất nhanh, cửa mở ra.

 

Dì quản lý ký túc xá vẫn là người đó. Vốn dĩ dì ấy đã nằm xuống, nhưng nghe thấy động tĩnh ở cửa liền bò dậy.

 

"Thẩm Tiểu Khương?" Giọng dì ấy không lớn.

 

Thẩm Tiểu Khương ôm hộp quà, đi đến trước mặt dì ấy. "Cảm ơn dì."

 

Dì quản lý có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười hiền lành với cô. "Mau về ký túc xá ngủ sớm đi."

 

"Vâng." Thẩm Tiểu Khương cũng đáp lại bằng một nụ cười trong trẻo và ấm áp.

 

Đèn trong ký túc xá vẫn sáng.

 

Thẩm Tiểu Khương vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng than vãn bên trong. Cô lười biếng lấy chìa khóa, cong ngón tay gõ nhẹ lên cửa vài tiếng.

 

"Aiya!"

 

"Giai Bảo, c** nh* tiếng một chút, mọi người ngủ hết rồi..."

 

"Hu hu hu, mọi người ngủ hết rồi, chỉ có mình tôi là chưa ngủ, hu hu hu..."

 

Tôn Giai Bảo vừa nói, vừa đi đến cạnh cửa. Khoảnh khắc kéo cửa ra, cô nànv biến sắc, gần như vui sướng nhảy cẫng lên.

 

"Ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi!"

 

Vốn dĩ Thẩm Tiểu Khương còn định khen cô nàng ôn bài chăm chỉ, nhưng nhìn thấy biểu cảm khoa trương của cô bạn, Thẩm Tiểu Khương đành bỏ cuộc.

 

"Ôi mẹ ơi, đây là ai thế này, đây không phải là thần của tôi, là cứu tinh của tôi sao!" Tôn Giai Bảo đưa hai tay ra, định ôm lấy Thẩm Tiểu Khương.

 

"Đừng chạm vào tớ."

 

Lúc này, Lưu Vi cũng tham gia vào màn kịch này. Lưu Vi đẩy dây buộc tóc lên trán, đeo kính vào, cuộn sách vở thành một chiếc micro, chống lên miệng bắt đầu bình luận trận đấu bóng chuyền: "Lại đây, lại đây, mọi người chú ý nhìn nhé, tuyển thủ Thẩm Tiểu Khương nhanh nhẹn né qua tuyển thủ Tôn Giai Bảo. Tuyển thủ Tôn Giai Bảo cũng không phải dạng vừa, cô ấy lao về phía trước một cái, chỉ cách tuyển thủ Thẩm Tiểu Khương 0.01 mét thôi. Áp lực bây giờ đang đè lên vai tuyển thủ Thẩm Tiểu Khương, tuyển thủ Thẩm Tiểu Khương... Ây ây, tuyển thủ Thẩm Tiểu Khương, dừng tay, dừng tay..."

 

Lưu Vi còn chưa nói xong, Thẩm Tiểu Khương đã một tay nắm lấy vai cô bạn, buộc Lưu Vi phải dời "micro" đi.

 

"Đau đau đau!" Lưu Vi lộ vẻ mặt tủi thân, Thẩm Tiểu Khương mới tha cho cô nàng. Tiếp đó, Thẩm Tiểu Khương đảo mắt một vòng, kéo ghế ra ngồi xuống. "Các cậu rảnh rỗi quá nhỉ?"

 

Tôn Giai Bảo mếu máo, đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương, đặt mông ngồi lên chiếc ghế mà cô vừa kéo ra.

 

"Cậu nhìn bằng mắt nào mà thấy tớ rảnh rỗi thế, tớ sắp bị môn vi tích phân này hành hạ đến hói đầu rồi đây." Biểu cảm của Tôn Giai Bảo vừa phong phú lại vừa khoa trương.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn mà muốn cười. "Để tớ nói cho cậu biết, nghiên cứu khoa học cho thấy, con gái chúng ta không có gen hói đầu."

 

Tôn Giai Bảo khoanh tay, từ từ ngẩng đầu, u oán lườm cô một cái: "Khương, trọng điểm của tớ là hói đầu sao?"

 

Lúc này, cửa ký túc xá mở ra, Trần Tinh Nam ngậm một que cay, ló đầu vào: "Ai hói, ai hói? Rốt cuộc là ai? Ai cơ?"

 

Thẩm Tiểu Khương im lặng nén cười, chỉ vào Tôn Giai Bảo. Tôn Giai Bảo còn chưa kịp liếc Thẩm Tiểu Khương một cái đã thấy Trần Tinh Nam vừa hát vừa nhảy múa trước mặt mình.

 

"Mặt trăng không ngủ cậu không ngủ, cậu là bé cưng hói đầu..."

 

Tôn Giai Bảo ra sức méo miệng, "Chậc" một tiếng: "Này, Trần Tinh Nam, cậu ăn cay đến say rồi à, sủa cái gì đấy?"

 

Trần Tinh Nam cười mà không nói, tiếp tục nhai que cay, múa may khoa tay. Tôn Giai Bảo một tay che mặt, lạnh giọng nói: "Trần Tinh Nam, tổ tông nhà cậu!"

 

Nhân lúc Tôn Giai Bảo đứng dậy đi đánh Trần Tinh Nam, Thẩm Tiểu Khương cuối cùng cũng được ngồi xuống.

 

"Trần Tinh Nam, tớ đánh không chết cậu."

 

"Que cay có ăn không, trong miệng tớ này?"

 

"Trần Tinh Nam, có cần phải buồn nôn như vậy không?"

 

Thẩm Tiểu Khương cười lắc đầu. Trong ký túc xá, ngày nào cũng náo nhiệt như vậy. Không giống như khách sạn Tinh Hối.

 

Khách sạn Tinh Hối...

 

Trong đầu Thẩm Tiểu Khương hiện lên gương mặt lạnh lùng của Trần Nghị. Nếu Thẩm Tiểu Khương không đến khách sạn, nơi đó cũng chỉ có một m*nh tr*n Nghị. Nhưng nếu Trần Nghị không chủ động đưa Thẩm Tiểu Khương về ký túc xá, Thẩm Tiểu Khương nhất định sẽ ở bên cạnh nàng.

 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi bực bội, Trần Nghị rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, muộn như vậy còn phải làm. Mà lại, cho dù phải làm việc, mình ở khách sạn với nàng cũng không có vấn đề gì chứ. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy khó chịu.

 

"Khương, cậu nhìn cậu ta kìa, cậu nhìn cậu ta kìa!" Tôn Giai Bảo chen vào ghế của Thẩm Tiểu Khương, gục đầu lên vai cô giả vờ khóc.

 

Thẩm Tiểu Khương xoa xoa đầu Tôn Giai Bảo. "Thôi, hai cậu yên tĩnh một chút đi, mấy giờ rồi, mai còn có môn chuyên ngành đấy."

 

Tôn Giai Bảo đẩy tay Thẩm Tiểu Khương ra. "Aiya, Khương thối, cậu làm rối kiểu tóc của tớ rồi!"

 

Cảnh tượng này thật quen thuộc, ban nãy trên xe, Trần Nghị cũng xoa đầu Thẩm Tiểu Khương như vậy. Thẩm Tiểu Khương một chút cũng không phản cảm, ngược lại còn rất hưởng thụ. Cô bất giác sờ sờ đỉnh đầu mình, cắn môi, lộ ra vẻ mặt dư vị vô cùng.

 

Tôn Giai Bảo tỏ vẻ mặt như bị táo bón nhìn cô: "Đại tỷ, tương tư à, không phải chứ?"

 

Thẩm Tiểu Khương đột nhiên buông tay xuống, đẩy Tôn Giai Bảo ra: "Đi ra, đi ra."

 

"Chậc..." Tôn Giai Bảo mặc kệ Trần Tinh Nam, tâm tư đặt hết lên người Thẩm Tiểu Khương. "Không đúng, Khương, muộn thế này rồi, sao cậu lại vào được ký túc xá?"

 

Thẩm Tiểu Khương không vội trả lời, nhìn về phía Trần Tinh Nam: "Này, chẳng phải cậu ấy cũng vừa mới về sao."

 

Trần Tinh Nam vòng quanh tóc Tôn Giai Bảo thưởng thức, cười nói: "Cậu đúng là có ý tứ, tớ vẫn luôn ở ký túc xá nhé."

 

"Vậy sao?" Thẩm Tiểu Khương hỏi lại.

 

Tôn Giai Bảo ghét bỏ đẩy tay Trần Tinh Nam ra. "Đúng vậy, cậu ấy ở ký túc xá bên cạnh chơi."

 

"À." Thẩm Tiểu Khương có chút chột dạ hắng giọng. "Dì quản lý thấy ngoài trời mưa, nên thương tình cho tớ vào, không có vấn đề gì chứ."

 

"Ừm, cậu cứ nhiệt tình hắng giọng đi, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, tớ hiểu cậu quá mà, cậu mà nói dối là hắng giọng, hễ hắng giọng là nói dối." Tôn Giai Bảo híp mắt, vẻ mặt hóng hớt: "Ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi, Khương, cậu có bí mật nhỏ nhé."

 

Thẩm Tiểu Khương xoay người đổi dép lê. "Bí mật cái đầu cậu."

 

Tôn Giai Bảo huých vào vai cô. "Nhanh, khai ra mau."

 

"Khai cái gì mà khai, tớ ở cửa hàng thú cưng." Thẩm Tiểu Khương giả vờ hiên ngang lẫm liệt.

 

"Chậc chậc, đừng tưởng tớ không biết, cửa hàng thú cưng không phải sớm đã tan làm rồi sao?" Tôn Giai Bảo tiếp tục chất vấn.

 

Thẩm Tiểu Khương đổi xong dép lê, kéo khăn mặt đứng dậy: "Cửa hàng thú cưng hôm nay bận thì không được à? Tránh ra, tránh ra, tớ đi tắm đây."

 

"Khương!" Tôn Giai Bảo một tay chặn đường Thẩm Tiểu Khương. "Với kinh nghiệm biết cậu nhiều năm của tớ mà nói, từ trên người cậu, tớ ngửi thấy một mùi..."

 

Thẩm Tiểu Khương chột dạ chớp mắt lia lịa, trên người cô còn vương lại mùi nước hoa của Trần Nghị. Cô sợ Tôn Giai Bảo đoán ra. May mà Tôn Giai Bảo không tiếp xúc nhiều với Trần Nghị, cô nàng nói: "...ngửi thấy mùi vị của tình yêu."

 

Thẩm Tiểu Khương nhanh chóng lách qua cô bạn, thở phào một hơi: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

 

Cửa ải của Tôn Giai Bảo coi như đã qua, nhưng Trần Tinh Nam lại bu lại.

 

"Tiểu Khương, tớ nghe thấy trên người cậu hình như có mùi nước hoa," Trần Tinh Nam khịt khịt mũi. "Aiya, còn rất dễ ngửi nữa?"

 

Tôn Giai Bảo và Lưu Vi cũng đến hóng hớt. Ba người vây quanh Thẩm Tiểu Khương, rất giống cảnh chó nghiệp vụ đang trinh sát hiện trường.

 

Thẩm Tiểu Khương: "..."

 

Tôn Giai Bảo và Lưu Vi nhìn nhau, đồng thanh: "Đúng là có thật!"

 

Thẩm Tiểu Khương: "..."

 

"Là mùi trên người khách trong tiệm." Cô tùy tiện qua loa cho xong.

 

Ba người khoanh tay, cùng nhau tiến lại gần: "Thật không?"

 

Thẩm Tiểu Khương đồng thời lườm ba người một cái, nghiến răng hung hăng nói: "Thật."

 

Ba người tiếp tục: "Không tin."

 

Thẩm Tiểu Khương gõ lên trán mỗi người một cái: "Các cậu không sao chứ, không phải nói không học vào được, không phải nói vi tích phân hành hạ người sao, thế thì còn muốn ghi chú của tớ không, còn muốn tớ phụ đạo không?"

 

Tôn Giai Bảo giả vờ thanh cao nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, thi cử tuy quan trọng, nhưng không quan trọng bằng hạnh phúc của Khương nhà ta..."

 

"Có muốn không?" Giọng Thẩm Tiểu Khương cao lên một chút.

 

Tôn Giai Bảo lập tức lùi về tổ ba người, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt Thẩm Tiểu Khương: "Muốn, muốn chứ!"

 

Chuyện này coi như đã qua.

 

Ở một nơi khác, Trần Nghị lái xe rời khỏi Đại học Nam Thành, chạy thẳng về biệt thự Nam Thành. Cả ngày hôm nay nàng vẫn chưa trả lời tin nhắn, lão gia tử nhất định đã nổi giận lắm rồi. Trần Nghị quyết định, tối nay sẽ ở lại biệt thự, sáng mai mới giải thích rõ ràng với ông.

 

Khi Trần Nghị vẫn còn là Trần Tiểu Thất, nàng đã sống ở đây. Nơi đó vẫn luôn có phòng của nàng, cho dù sau khi nàng ra ngoài ở, căn phòng vẫn được duy trì như cũ, ngày nào cũng có người dọn dẹp.

 

Ông Bạch chỉ có một đứa con trai, vì muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông, hai vợ chồng đã cùng nhau rời khỏi Nam Thành đến Mỹ tìm kiếm tự do. Lại trong một lần tai nạn, vĩnh viễn rời xa ông. Cộng thêm việc Trần Nghị từng vì Bạch lão gia tử mà đỡ một nhát dao, nên ông đối xử với nàng khác với những người khác.

 

Bên ngoài có người nói Bạch lão gia xem nàng như tình nhân, nhưng chỉ có Trần Nghị tự biết, ông xem nàng như con gái.

 

"Còn biết đường về à."

 

Trần Nghị đóng cửa đổi giày, bị Bạch lão gia tử đang ngồi trên sô pha dọa giật nảy mình.

 

"Bạch gia, muộn thế này rồi sao người còn chưa ngủ?" Trần Nghị đến gần, ngồi xổm bên cạnh ông.

 

"Gần đây ta mới phát hiện ra, muốn nói với cháu một câu cũng thật khó." Lời nói của ông Bạch có ẩn ý.

 

Trần Nghị chớp mắt mấy cái, nụ cười nhàn nhạt: "Xin lỗi, lúc đó cháu đang bận, không nhìn thấy tin nhắn của người."

 

Ông lão đặt quả óc chó trong tay xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên tay cầm gậy chống. "Bận?"

 

Thân thể Trần Nghị thẳng tắp, một bộ dáng đang chịu huấn luyện.

 

"Ta không phải kẻ ngốc," ông Bạch liếc nhìn Trần Nghị. "Cô gái kia là Thẩm Tiểu Khương phải không?"

 

"Lý do cháu rời khỏi Nam Thành vào dịp lễ Đoan Ngọ."

 

Trần Nghị cúi đầu, không dám nhìn vào mắt ông.

 

Ông Bạch nói tiếp: "Học sinh xuất sắc của trường Trung học số 1 Hải Thị, thủ khoa khối tự nhiên kỳ thi đại học khóa 21, quán quân cuộc thi máy tính Nam Thành năm 22, thuộc đội hình bảo vệ nghiên cứu sinh đầu tiên của khoa máy tính trường Đại học Nam Thành."

 

Trần Nghị không nói gì. Những điều này, sớm đã được nàng điều tra khi tìm hiểu về Thẩm Tiểu Khương.

 

"Ừm, lý lịch rất đẹp, một người rất trong sạch, gần như đã đứng ở đỉnh cao của chuyên ngành này rồi, không cần đợi đến lúc tốt nghiệp cũng sẽ có một đống công ty tranh nhau ký hợp đồng với cô bé, tương lai của cô bé không thể đo lường được." Bạch gia gật đầu. "Hai đứa không phải là người cùng một thế giới."

 

"Dĩ nhiên, nếu cháu muốn dùng tiền tài và quyền lực để ăn mòn cô bé cũng được, thế thì cháu trước tiên phải đứng ở đỉnh cao của tiền tài và quyền lực đó đã chứ?"

 

"Cháu đã làm được chủ tịch thương hội chưa?"

 

"Cháu có đủ thực lực để giữ lấy cô bé không?"

 

Trần Nghị ngây ra một lúc. Những suy nghĩ mà trước đó nàng đã từng có trong lòng, giờ phút này lại từng chút một ùa về.

 

Ăn mòn cô bé ấy? Trần Nghị chưa bao giờ nghĩ như vậy.

 

Nhưng nàng thật sự sợ hãi không thể giữ được cô. Nàng sợ hãi có người nhảy ra, thẳng thừng nói "nàng không xứng với Thẩm Tiểu Khương". Không phải Thẩm Tiểu Khương không xứng với nàng, mà là nàng không xứng với Thẩm Tiểu Khương.

 

Rất nhiều thứ không phải tiền tài và quyền lực có thể có được. Thẩm Tiểu Khương là một ví dụ.

 

Hôm nay, cuối cùng cũng có người nhảy ra nói câu nói đó. Lại là người hiểu rõ nàng nhất, đánh giá nàng rất cao. Nàng không thể bỏ qua được.

 

...

 

Thẩm Tiểu Khương tắm xong, trên bàn đã có hoa quả được rửa sạch và cắt sẵn, còn có một ly sữa nóng hổi và một hộp bánh quy sô cô la hai lớp nhân. Ở một bên khác, ba người đồng loạt cầm bút bi và sổ ghi chép, vây đứng bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương cười không ngậm được mồm.

 

"Ý gì đây?" Cô vừa lau khô tóc vừa hỏi.

 

Ba người hiếm khi đồng lòng đến vậy: "Phụ đạo chứ sao, học thần."

 

Thẩm Tiểu Khương: "Tóc tớ còn chưa..."

 

Trần Tinh Nam: "Biết rồi, học thần, tôi sấy tóc cho ngài, sau này máy sấy của tôi chỉ ngài mới được dùng."

 

Thẩm Tiểu Khương: "Trên mặt tớ khô quá, trước tiên đợi tớ bôi chút kem đã được không?"

 

Lưu Vi: "Biết rồi, học thần, mặt nạ có đúng không, tôi nguyện ý dâng hết tất cả mặt nạ cấp ẩm của tôi."

 

Thẩm Tiểu Khương: "Ây ây, đừng đè lên kindle của tớ..."

 

Tôn Giai Bảo: "Biết rồi, học thần, đừng nói một cái kindle, sau này học thần muốn xem tiểu thuyết gì, video ngắn, phim ngắn, có màu sắc không có màu sắc, tất cả cứ giao cho tôi."

 

Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài một hơi. "Tớ không muốn những thứ này. Nhưng mà, nể tình các cậu dụng tâm như vậy, đến đi, bắt đầu từ đâu nào?"

 

Ba người lập tức hấp tấp tiến lên. Một người xoa bóp, một người quạt gió, một người dâng nước quả, quên cả trời đất.

 

Nửa giờ sau, Thẩm Tiểu Khương đã lập ra cho ba người một bản kế hoạch ôn tập chi tiết, thời gian giám sát chính thức là ngày mai.

 

Lưu Vi và Trần Tinh Nam đã đi ngủ. Tôn Giai Bảo vừa định bò lên giường, lại thấy Thẩm Tiểu Khương một mình đứng hóng gió trên ban công. Cô đang nghĩ đến Trần Nghị. Đang do dự có nên gửi tin nhắn cho nàng không.

 

Tôn Giai Bảo mặc đồ ngủ vào, đẩy cửa ban công ra, ngáp một cái nhỏ: "Khương, sao còn chưa ngủ thế?"

 

Thẩm Tiểu Khương quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt buồn ngủ của cô bạn.

 

"Tớ chưa muốn ngủ," cô nói.

 

Tôn Giai Bảo đứng bên cạnh cô, nhìn về phía bầu trời mà cô đang nhìn: "Mưa tạnh rồi, không khí trong lành thật đấy."

 

"Ừm." Thẩm Tiểu Khương đáp.

 

"Khương, cậu nói thật với tớ đi, có phải là đang yêu..."

 

Thẩm Tiểu Khương chớp mắt mấy cái, đổi chủ đề: "Cậu có nhớ sinh nhật của người thân trong nhà không?"

 

"Người thân nhà tớ?" Tôn Giai Bảo rất dễ dàng bị Thẩm Tiểu Khương dắt mũi. "Người thân nào nhà tớ cơ?"

 

Thẩm Tiểu Khương: "Hay là thế này, cậu nhớ lại một lượt đi."

 

"Hả?" Tôn Giai Bảo không hiểu ra sao.

 

"Hả cái gì mà hả, bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi." Thẩm Tiểu Khương mỉm cười nháy mắt với cô bạn.

 

"Khương, cậu hỏi cái này làm gì?"

 

Thẩm Tiểu Khương gãi gãi trán, chăm chú suy nghĩ một hồi: "Trước đó cậu cũng hỏi sinh nhật mẹ tớ, tớ đã thành thật nói cho cậu biết rồi còn gì."

 

"À," Tôn Giai Bảo ngơ ngác trả lời. "Sinh nhật mẹ tớ là ngày mồng 1 tháng 11."

 

Thẩm Tiểu Khương: "Nhớ rồi, còn nữa không?"

 

"Còn nữa à?" Tôn Giai Bảo lục lọi trong đầu. "Ba tớ..."

 

"Đừng đừng đừng, nói phụ nữ thôi." Thẩm Tiểu Khương xua tay.

 

Tôn Giai Bảo không kịp hoài nghi. "Dì út với nhà tớ qua lại khá thân, sinh nhật dì ấy là ngày mấy nhỉ...?"

 

Thẩm Tiểu Khương chắp tay trước ngực, có một cảm giác kích động và căng thẳng như đang chờ xổ số: "Thế thì, là ngày mấy?"

 

Tôn Giai Bảo một tay khoanh trước ngực, một tay khác sờ cằm, ngửa mặt lên trời: "Tớ nhớ là, dù sao cũng là đầu kỳ nghỉ hè, hình như là tháng Bảy thì phải, cụ thể là ngày mấy tháng Bảy thì không nhớ."

 

Biểu cảm của Thẩm Tiểu Khương ngưng trọng, dường như đã hỏi ra, lại hình như không có.

 

"Khương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

 

Thẩm Tiểu Khương xua tay. "Tớ có thể phụ đạo riêng cho cậu kiến thức môn chuyên ngành của thầy Mao, điều kiện là ngày mai cậu phải hỏi rõ ràng sinh nhật dì út của cậu."

 

Nói xong, Thẩm Tiểu Khương liền chui vào ký túc xá, không nói thêm gì nữa. Nếu không có Thẩm Tiểu Khương, môn chuyên ngành của Tôn Giai Bảo chắc chắn sẽ rớt. Với sự hiểu biết của Thẩm Tiểu Khương về Tôn Giai Bảo, trước sự cám dỗ to lớn này, cô nàng nhất định sẽ hỏi ra được sinh nhật của Trần Nghị.

 

Tôn Giai Bảo trở nên hứng khởi: "Phải là sinh nhật dì út của tớ à? Tớ còn nhớ cả sinh nhật cô tớ nữa, cô tớ được không? Được không?"

 

"..."

 

. . . . .

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thẩm Tiểu Khương: Đương nhiên là không được! (hỏi thăm sinh nhật gần như đã tiêu hao hết tế bào não của tôi rồi.)

 

Thẩm Tiểu Khương: 28/03 Bạch Dương (không sợ quyền quý, quả quyết dũng cảm, thẳng thắn nhiệt tình, có lúc đặc biệt trẻ con.)

 

Trần Nghị: 22/07 Cự Giải (chòm sao đầu tiên của mùa hè, lạnh lùng hà khắc, chiếm hữu mạnh, đa nghi nhạy cảm khó chiều, có lúc sống quá nghiêm túc không có niềm vui.)

Bình Luận (0)
Comment