Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 6

"Đại Ngốc, Hai Ngốc," Trần Nghị nhướng cằm, nhìn về phía con mèo của mình, giọng nói không nghe ra cảm xúc, "Thú vị đấy."

 

Thẩm Tiểu Khương cúi đầu, len lén nhìn nàng.

 

Chiếc áo cardigan dệt kim màu trắng gạo khiến cả người nàng trông thật mềm mại, khác hẳn với khí chất ở buổi tiệc sinh nhật. Nhìn vào bên trong, vẫn là chiếc váy màu xanh sẫm ấy. Rõ ràng là cùng một chiếc váy, chỉ đổi một chiếc áo khoác mà khí chất đã hoàn toàn khác biệt.

 

Nếu Trần Nghị ở buổi tiệc là một ngự tỷ băng giá đầy bá khí, thì giờ phút này, nàng lại là một tiểu thư nhà giàu đoan trang, dịu dàng.

 

Chị gái xinh đẹp ơi, ôm một cái nào.

 

À không, đây chẳng phải là câu cửa miệng của Tôn Giai Bảo khi chơi game sao?

 

"À, con mèo của tôi..."

 

Nghe thấy giọng của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương mới bừng tỉnh: "Ồ, dì út đợi một lát."

 

"Em sao?" Ánh mắt Trần Nghị lộ vẻ nghi hoặc.

 

"Để tôi." Thẩm Tiểu Khương đáp.

 

"Cô ấy đâu?" Trần Nghị liếc về phía chị Mạnh vừa rời đi.

 

"Chị ấy là đồng nghiệp, cũng là một nửa sư phụ của tôi. Chị ấy sắp sinh, vừa rồi bị ngã nên hơi khó chịu, tôi đến đổi ca giúp chị ấy." Thẩm Tiểu Khương thành thật trả lời.

 

Trần Nghị hơi chau mày, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng.

 

Cứu mạng, Trần Nghị rốt cuộc là thần tiên phương nào mà ngay cả biểu cảm chất vấn cũng đẹp đến nao lòng thế này?

 

"À, quên chưa tự giới thiệu. Tôi tên Thẩm Tiểu Khương, là bạn thân kiêm bạn cùng phòng của Giai Bảo. Tôi làm thêm ở 'Phỉ Phỉ Pet Shop', nhưng chị cứ yên tâm, tôi không còn là học việc nữa đâu, mấy chuyện tẩy giun này dễ như trở bàn tay."

 

"Ừm." Trần Nghị gật đầu.

 

Trước khi biết rõ thân phận thật sự của Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị vẫn giữ thái độ đề phòng, có thể tỏ ra bình thản như vậy đã là nể mặt lắm rồi.

 

Thẩm Tiểu Khương đi về phía phòng tắm rửa, vừa xoa đầu mèo vừa lẩm bẩm trong lòng. Rõ ràng người ta chỉ nói mấy chữ, tại sao mình lại luyên thuyên nhiều như vậy chứ.

 

Cô lắc đầu cười nhẹ, đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu.

 

Ánh mắt Trần Nghị dõi theo Thẩm Tiểu Khương, một lúc lâu sau mới dời đi.

 

Công chúa ngồi trên bệ tắm, thấy chủ nhân của mình cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ngược lại khi nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương lại tỏ ra phấn khích lạ thường. Cái đầu nhỏ tròn vo cứ dụi dụi vào lòng bàn tay cô. Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi thắc mắc, rốt cuộc ai mới là chủ nhân thật sự.

 

Mười lăm phút sau, Thẩm Tiểu Khương ôm Công chúa ra ngoài. Trần Nghị cất điện thoại, bước tới.

 

"Dì út, Công chúa gần đây có thể bị lạnh nên bị viêm dạ dày cấp tính, nhưng không nghiêm trọng đâu. Tôi vừa cho nó uống thuốc rồi," Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa xoa đầu mèo, "Sau khi uống thuốc cần theo dõi nửa tiếng, nếu không có vấn đề gì thì có thể mang về nhà."

 

Gần đây Trần Nghị quá bận rộn, đã lơ là việc chăm sóc Công chúa. Nàng im lặng nhận lấy con mèo từ tay Thẩm Tiểu Khương.

 

"Dì út đừng lo, thời tiết này viêm dạ dày cấp tính cũng thường gặp thôi." Thẩm Tiểu Khương híp mắt cười hì hì.

 

Dường như bị nụ cười của Thẩm Tiểu Khương lây nhiễm, cơ mặt của Trần Nghị cũng giãn ra.

 

"Ừm, cảm ơn em." Nàng nói.

 

Sau đó, khách khứa lục tục kéo đến, Thẩm Tiểu Khương lúc thì giới thiệu sản phẩm, lúc thì tắm cho thú cưng, bận rộn luôn chân luôn tay, trán lấm tấm mồ hôi.

 

"Phù..."

 

Thẩm Tiểu Khương vươn vai một cái, đấm đấm vào vai mình. Người ta một khi đã bận rộn thì rất dễ quên trước quên sau. Cô liếc qua Trần Nghị đang ngồi yên lặng, mới nhớ ra phải đi rót nước cho khách.

 

Thẩm Tiểu Khương lấy một chiếc cốc dùng một lần, rót đầy nước nóng rồi nhanh chóng bước tới: "Dì út, cẩn thận bỏng."

 

"Cảm ơn." Trần Nghị cất điện thoại, chuẩn bị nhận cốc nước.

 

"A..." Thân cốc quả thực có hơi nóng.

 

Trần Nghị chỉ theo bản năng kêu lên một tiếng nhỏ, không phải cố ý.

 

Thẩm Tiểu Khương lập tức kéo cốc nước về phía mình, mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi đổi nước ấm ngay."

 

Cô vội vã quay người, chạy về phía máy đun nước. Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Trần Nghị khựng lại một chút.

 

"Tôi vừa thử trên tay rồi, nhiệt độ này chắc là vừa phải." Lát sau, Thẩm Tiểu Khương lại đưa cốc nước qua.

 

Trần Nghị nhìn những ngón tay của đối phương, dù có dán băng cá nhân nhưng vẫn có thể thấy được chúng thon dài trắng nõn, kẽ móng tay sạch sẽ không một chút bụi bẩn, móng tay được cắt tỉa rất khỏe mạnh, viền móng tay như vừa được sửa lại, rất bằng phẳng.

 

Nàng ho nhẹ một tiếng rồi nhận lấy cốc nước. Một câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra, Thẩm Tiểu Khương đã lại quay đi tiếp khách.

 

Có lẽ do tác dụng của thuốc, Công chúa lim dim ngủ. Trần Nghị khẽ cười, một tay xoa xoa cái bụng mềm mại của nó, một tay từ từ nâng cốc nước lên.

 

Người khác dâng nước cho nàng, một nửa là nịnh nọt, một nửa là e dè. Nhưng Thẩm Tiểu Khương, chỉ đơn thuần là rót nước mà thôi.

 

Trần Nghị ngửa đầu uống nước, đồng thời dùng khóe mắt liếc nhìn bóng lưng của Thẩm Tiểu Khương. Dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh, cổ thiên nga, vai vuông vức. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng trong bữa tiệc, nhưng cúc áo đã được cài đến nút trên cùng, tăng thêm một phần cảm giác cấm dục.

 

Tầm mắt dời xuống, dây tạp dề được thắt hơi chặt, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, eo thon chân dài như người mẫu. Mắt cá chân lộ ra ngoài, cùng với xương ống chân thẳng tắp, gợi cảm một cách khó tả.

 

Bỗng nhiên, Thẩm Tiểu Khương quay người lại, Trần Nghị vội dời ánh mắt đi, như để che giấu sự ngượng ngùng, đưa tay ấn mạnh đầu Công chúa.

 

"Meo—" Công chúa bất mãn kêu lên một tiếng.

 

Tiễn khách xong, Thẩm Tiểu Khương quay lại chỗ Trần Nghị.

 

"Dì út, có muốn thêm nước không?" Cô cong cong khóe mắt, nụ cười không chút công kích, tựa như làn gió xuân hiu hiu, như tiết trời tháng tư nơi nhân gian.

 

Trần Nghị không muốn từ chối. Trước đây, nàng chưa bao giờ uống nước do người lạ đưa. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên nàng uống đến hai cốc.

 

"Trong tiệm các em, giờ này ngày nào cũng bận rộn như vậy sao?" Trần Nghị nhìn bóng lưng Thẩm Tiểu Khương hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương vừa rót nước vừa nghiêng đầu để đối phương có thể nghe rõ: "Cũng không hẳn, chắc vì hôm nay là chủ nhật."

 

Trần Nghị cụp mắt xuống, không nói gì thêm.

 

Thẩm Tiểu Khương bước tới, thấy Trần Nghị đang cúi đầu nên cũng không làm phiền, đặt cốc nước lên bàn trà. Vừa mới xoay người, lại bị đối phương gọi lại.

 

"Em đợi một chút."

 

!

 

Thẩm Tiểu Khương vừa định quay lại thì vai bị Trần Nghị khẽ chạm vào, như thể bảo cô giữ nguyên tư thế đó.

 

Bỗng nhiên, dây tạp dề ở eo cô lỏng ra. Thẩm Tiểu Khương còn chưa kịp phản ứng, dây lưng đã được thắt lại.

 

Động tác của Trần Nghị rất nhẹ, rất chậm. Thẩm Tiểu Khương vừa thoát khỏi sự bận rộn, có được một khoảnh khắc yên tĩnh. Khoảng cách quá gần, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Nhạt hơn một chút so với lúc ở bữa tiệc, ngược lại còn k*ch th*ch ra một hương vị phong phú hơn.

 

Thẩm Tiểu Khương không am hiểu về nước hoa, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của mùi hương. Lúc ở bữa tiệc, trong mùi hương đó có mùi hoa, có mùi gỗ. Nhưng bây giờ, chỉ còn lại mùi gỗ.

 

Thì ra, mùi gỗ lại dễ chịu đến vậy sao?

 

"Chặt quá." Trần Nghị đi giày bệt, thấp hơn Thẩm Tiểu Khương một chút. Giọng nàng không lớn, nhẹ nhàng văng vẳng bên tai.

 

Tim Thẩm Tiểu Khương đập thịch một cái, cô nuốt khan. Chuyện gì thế này, lời này sao nghe... kỳ lạ vậy.

 

"Cái... cái gì?" Thẩm Tiểu Khương vội vàng xoay người.

 

Đúng lúc này, Trần Nghị dùng ngón trỏ chặn lên má phải của Thẩm Tiểu Khương, nhỏ giọng nói: "Đừng nhúc nhích"

 

Cảm giác lành lạnh từ đầu ngón tay thấm vào tận đáy lòng.

 

"Vâng." Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn quay lại.

 

Nơi gò má bị Trần Nghị chạm vào, nóng ran, còn có chút ngứa ngáy. Thẩm Tiểu Khương nghe thấy nhịp tim mình ngày một nhanh, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn.

 

Không biết từ lúc nào, ngoài trời lại đổ mưa.

 

"Được rồi." Trần Nghị nói xong, liếc nhìn giá để ô, bên trong chỉ có một chiếc. Màu xanh đen, không có hoa văn.

 

"Công chúa giỏi quá, đã qua được nửa tiếng rồi." Thẩm Tiểu Khương nói xong, dùng ngón tay gãi cằm con mèo Ragdoll. Công chúa thoải mái nhắm mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng "gừ gừ".

 

"Nó...không sao chứ?" Trần Nghị hỏi.

 

"Vâng, không sao," Thẩm Tiểu Khương không hiểu sao có chút ngượng ngùng, dừng một giây rồi nói tiếp, "Thuốc này mỗi ngày một viên, uống liên tục ba ngày là khỏi hẳn."

 

Nói xong, Thẩm Tiểu Khương bỏ hộp thuốc vào một chiếc túi màu hồng trong mờ, tiện tay lấy thêm một gói đồ bỏ vào. Trần Nghị lại một lần nữa tỏ vẻ nghi hoặc.

 

Thẩm Tiểu Khương bắt được biểu cảm nhỏ của đối phương: "Đây là quà tặng, đồ ăn vặt cho mèo con. Mấy ngày nay dạ dày của Công chúa hơi yếu, không thể ăn quá no, có thể dùng cái này để ăn dặm."

 

"Ừm, tất cả hết bao nhiêu tiền?" Trần Nghị mở điện thoại chuẩn bị quét mã.

 

"Để tôi xem," Thẩm Tiểu Khương tra cứu hóa đơn trên máy tính, "Đã thanh toán rồi."

 

Cô đưa chiếc túi cho Trần Nghị bằng hai tay, cười nói: "Chắc là cô đưa mèo đến lúc sáng đã thanh toán rồi. Cô ấy tốt bụng thật, là mẹ của chị sao?"

 

Trần Nghị như nghe thấy điều gì đó không nên nghe, biểu cảm trên mặt cứng lại, hốc mắt giãn ra trông thấy, bàn tay đưa ra run rẩy không ngừng. Nàng dùng tay kia nắm lấy cổ tay đang run, giọng trầm xuống, rõ ràng không vui: "Đó là cô giúp việc nhà tôi."

 

Thẩm Tiểu Khương sững người, cô biết mình đã nói sai.

 

Trần Nghị nhận lấy chiếc túi, không thèm nhìn Thẩm Tiểu Khương một cái đã quay người rời đi.

 

Ngoài trời mưa ngày càng lớn, Thẩm Tiểu Khương vội gọi theo bóng dáng thanh tú kia: "Dì út, chị không mang ô à?"

 

Có lẽ Trần Nghị đã "ừm" một tiếng, cũng có thể là không. Mưa quá lớn, nghe không rõ.

 

Thẩm Tiểu Khương không nghĩ ngợi gì khác, chui ra từ sau quầy thu ngân, rút chiếc ô màu xanh đen trên giá: "Này, cho chị."

 

Trần Nghị nhìn chiếc ô, rồi lại nhìn Thẩm Tiểu Khương, vẫn là giọng điệu không vui đó: "Không cần."

 

Lúc này, trong lòng nàng đang nghĩ, vừa rồi mình bị làm sao vậy?

 

Giây sau, nàng ôm túi đồ của mèo con lao vào màn mưa.

 

Không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy trong giọng nói của Trần Nghị lộ ra một nỗi bi thương nhàn nhạt.

 

Thẩm Tiểu Khương không muốn Trần Nghị bị dính mưa.

 

Cô bung ô, cũng lao vào màn mưa.

 

. . . . .

 

Lời tác giả:

 

Tiểu Khương: Vợ ơi, chị cũng biết em ngốc rồi, vậy em lỡ lời chị có thể không giận được không?

 

Trần Nghị: Em nghĩ sao?

 

Tiểu Khương: Em xin lỗi mà, hay là phạt em hôn chị nhé?

 

Trần Nghị: Không muốn.

 

Tiểu Khương: Vậy chị hôn em nhé?

 

Trần Nghị: Em nghĩ gì thế!

 

Tiểu Khương: Ah~~

 

Giây sau, Trần Nghị ôm lấy cổ áo Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt như tơ: Chỉ nói không làm, chị không thấy được thành ý của em...

Bình Luận (0)
Comment