Trần Nghị tối nay chưa ăn gì, lúc này chỉ cảm thấy càng thêm lạnh. Bỗng nhiên, một bóng đen bao phủ lấy đỉnh đầu, ngăn cách những giọt nước mưa. Một người nữa xuất hiện bên cạnh, che chắn cho nàng cơn gió tạt ngang.
"Dì út, mưa lớn quá, ô này, chị cầm đi!" Thẩm Tiểu Khương chau mày, giọng nói có chút sốt ruột.
Nửa người cô đã ở ngoài ô, chiếc áo sơ mi trắng nhanh chóng bị ướt sũng, thấp thoáng để lộ dây áo lót sẫm màu bên trong.
Trần Nghị kinh ngạc nhìn người bên cạnh, không đưa tay ra nhận. Thẩm Tiểu Khương sớm đã đoán được, chủ động nắm lấy cổ tay Trần Nghị, dứt khoát dúi cán ô vào tay nàng.
Trần Nghị nhìn bàn tay Thẩm Tiểu Khương, miếng băng cá nhân đã ướt sũng. Nàng vừa định nhìn kỹ hơn thì bàn tay ấy đã vội vàng rụt lại.
"Dì út, nếu Công chúa có gì không khỏe, cứ đến tiệm bất cứ lúc nào nhé." Nói xong, cô hoàn toàn lùi ra khỏi chiếc ô.
Trần Nghị nhìn cô, gật đầu: "Hôm nào trả em."
"Hả?" Thẩm Tiểu Khương đưa hai tay che trán, nhưng nước mưa vẫn xối xả trên mặt.
Trần Nghị không có thói quen che ô cho người khác, nàng chỉ cầm ô, không có động tác gì thêm: "Tôi nói, cái ô này, hôm nào trả cho em."
"À, không sao đâu!" Nói xong, Thẩm Tiểu Khương lại nở một nụ cười ngây thơ, vô hại.
Trần Nghị vội quay đi, bàn tay ôm túi mèo siết chặt lại.
"Dì út, tạm biệt." Dứt lời, Thẩm Tiểu Khương quay người chạy về phía cửa tiệm.
Lần này, dù mưa rất lớn, âm thanh rất ồn ào, nhưng Thẩm Tiểu Khương vẫn nghe thấy tiếng "ừm" của Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương phủi nước mưa trên người, đứng ở cửa tiệm nhìn theo bóng dáng Trần Nghị xa dần. Cô chống hai tay lên hông, cười một nụ cười như trút được gánh nặng.
Nhưng chỉ một giây sau, cô nhớ ra chiếc áo khoác của Trần Nghị vẫn còn đang lặng lẽ treo trên ban công.
"Đồ ngốc, sao lúc nãy mình không... A, thôi kệ, hôm nào nghĩ cách trả lại cho chị ấy sau."
Thẩm Tiểu Khương lẩm bẩm một hồi, rồi bỗng vỗ đầu một cái.
"Chết rồi, ban công nhà mình là ban công bán lộ thiên!"
Thẩm Tiểu Khương gọi cho Tôn Giai Bảo mấy cuộc điện thoại nhưng đều không có ai bắt máy, tức đến mức chỉ muốn chửi thề.
Cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng về ký túc xá, mang theo một thân hơi nước bước vào cửa. Mái tóc ướt sũng dính bết trên mặt, khiến làn da trông càng thêm trắng trẻo, trong suốt. Ngoài cô ra, những người khác trong phòng đều có mặt đầy đủ, tiếng game và tin nhắn thoại đồng loạt vang lên chói tai.
Tôn Giai Bảo là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tiểu Khương, vội vàng tháo tai nghe: "Trời đất, cậu rơi xuống sông à??"
Hai bạn cùng phòng khác cũng nhìn về phía cô, đồng thanh nói: "Trời đất, cậu rơi xuống sông à??"
Thẩm Tiểu Khương lườm một cái, thở dài rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Bạn cùng phòng rởm, bạn thân rởm, đúng là không lừa mình mà.
Cô đi ra ban công, may mà có quần áo của mình che chắn nên chiếc áo khoác của Trần Nghị không bị mưa hắt vào. Cô thu quần áo lại, phơi trong nhà vệ sinh.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, điện thoại nhận được một tin nhắn:
【Chị Mạnh: Tiểu Khương, về đến ký túc xá chưa em?】
Thẩm Tiểu Khương mỉm cười, trả lời lại:
【Thẩm Tiểu Khương: Em về rồi ạ.】
【Chị Mạnh: Vậy thì chị yên tâm. Mẹ chị ở quê gửi sủi cảo lên, mai mình ăn chung nhé.】
【Thẩm Tiểu Khương: Vâng, chị giữ gìn sức khỏe nhé.】
Trả lời tin nhắn xong, Thẩm Tiểu Khương nghĩ đến cái bụng bầu của chị Mạnh, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi chua xót. Làm mẹ, thật vĩ đại.
Nhưng tại sao, khi nghe thấy từ "mẹ", biểu hiện của Trần Nghị lại khác thường đến vậy?
Trong đầu Thẩm Tiểu Khương hiện lên bóng lưng của Trần Nghị, và cả những ngón tay được làm móng cẩn thận, vừa lạnh buốt lại có thể đốt cháy người khác trong nháy mắt.
Chắc chị ấy cũng về đến nhà rồi, Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ.
Sau đó, cô cắn môi, lật người, trùm chăn qua đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phiền thật, kệ đi."
.
Trong hầm để xe của khu chung cư Thịnh Thế Hoa Đình, chiếc Bentley màu trắng đã tắt máy. Trần Nghị hai tay buông thõng trên vô lăng, trán gục xuống mu bàn tay, bất động. Nàng đã giữ tư thế này suốt mười phút.
Công chúa vẫn còn trong túi xách mèo, có lẽ do tác dụng của thuốc nên nó ngủ rất say. Trong xe không mở nhạc, yên tĩnh đến đáng sợ.
"Mẹ?"
"Mẹ..."
Sau khi lẩm bẩm một mình, Trần Nghị từ từ ngẩng đầu, ánh mắt vô định nhìn về phía trước. Hơi sương do chênh lệch nhiệt độ phủ mờ cửa kính, ánh đèn bãi đỗ xe qua lớp kính mờ trở nên nhòe nhoẹt, mông lung.
Giọng Trần Nghị như nghẹn ngào, nhưng biểu cảm trên mặt lại bình tĩnh lạ thường. Nàng nhớ lại nụ cười của Thẩm Tiểu Khương, cùng với bộ quần áo rẻ tiền, chiếc túi xách rẻ tiền.
Nàng không hiểu, tại sao người đó có thể cười rạng rỡ như vậy, chân thực đến vậy?
Rốt cuộc Thẩm Tiểu Khương là ai? Có phải là nội gián không?
Nghĩ đến đây, Trần Nghị ngả người ra sau, nhắm chặt mắt lại.
Một lát sau, nàng lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc dài và thanh mảnh. Khoảnh khắc đưa lên miệng, nàng lại nghĩ đến Thẩm Tiểu Khương. Hình như Thẩm Tiểu Khương không thích mùi khói thuốc, lúc ở bàn tiệc ngửi thấy mùi khói liền khó chịu nhăn mũi.
Không hiểu sao, Trần Nghị tiện tay bỏ điếu thuốc đang ngậm xuống, nhét lại vào hộp. Cuối cùng, nàng vẫn không xuống xe, mà một lần nữa lái xe rời khỏi bãi đỗ.
Hai mươi phút sau, Trần Nghị đến khách sạn Tinh Hối. Bề ngoài nàng kinh doanh quán bar lớn nhất Nam Thành, nhưng thực chất sản nghiệp dưới tên nàng nhiều không đếm xuể, và khách sạn Tinh Hối này là một trong số đó.
Quẹt thẻ vào phòng, tất cả đèn đóm đều bật sáng. Hoa quả tươi theo mùa đã được rửa sạch, đủ loại mỹ phẩm cao cấp dành cho phụ nữ, quần áo sạch sẽ treo ngay ngắn trên giá... Quản lý sảnh chuyên phụ trách phòng của Trần Nghị còn ân cần để lại một mẩu giấy viết tay: "Thất gia, ngủ ngon."
Nơi này, dường như còn giống nhà hơn. Một ngôi nhà có người chờ đợi.
.
Ngày hôm sau, vì có môn chuyên ngành nên mọi người đều dậy rất sớm.
"Má ơi, bộ đồ này của ai vậy?" Người nói là Trần Tinh Nam, một trong những bạn cùng phòng của Thẩm Tiểu Khương, một cô gái cá tính thích mặc áo da và để tóc ngắn.
"Hửm? Sao thế?" Thẩm Tiểu Khương nhổ nốt ngụm nước súc miệng cuối cùng, nhìn cô bạn qua gương.
"Má ơi Khương, bộ này là kiểu giống của Dương Mịch mặc đó, hàng giới hạn mùa xuân của nhà Bottega Veneta, giá phải gần năm con số!" Trần Tinh Nam đưa hai tay ra chuẩn bị săm soi.
Thẩm Tiểu Khương đột nhiên quay lại đẩy cổ tay cô bạn ra, mặt nghiêm túc: "Đừng động vào, tay cậu không bẩn à?"
Đây không phải là một câu hỏi, rõ ràng là đang chê tay Trần Tinh Nam bẩn. Thái độ nói chuyện này của Thẩm Tiểu Khương, mọi người đã quen rồi, nên cũng không ai giận cô. Nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn được mà trêu chọc vài câu: "Sao thế, của cậu à?"
Thẩm Tiểu Khương lau khô tay, chế nhạo: "Làm sao có thể, tớ làm gì có tiền."
"Không phải phong cách của Lưu Vi, vậy chỉ có thể là của Tôn Giai Bảo rồi?" Trần Tinh Nam vừa đánh răng vừa nói không rõ chữ, cứ như thể bộ đồ này là một quả dưa cực lớn.
"Cũng không phải." Trời đã tạnh mưa, Thẩm Tiểu Khương chuẩn bị mang chiếc áo khoác chưa khô ra phơi.
"Vậy của ai..."
"Đánh răng của cậu đi." Thẩm Tiểu Khương không muốn kể chuyện của Trần Nghị cho người khác nghe. Chiếc áo khoác này, giống như một bí mật không hẳn là bí mật giữa hai người họ.
Phơi xong quần áo, Thẩm Tiểu Khương đi đến gầm giường của Tôn Giai Bảo, cố tình nói rất to: "Team địch quét sạch! Rớt hạng rồi!"
Chiêu này hiệu quả hơn tất cả. Quả nhiên, Tôn Giai Bảo u oán thò đầu ra từ sau tấm rèm màu hồng.
"Đại tỷ, cậu đã không hiểu game thì đừng có sáng sớm trù ẻo tớ, có lương tâm không vậy?"
Tôn Giai Bảo không phải kiểu mỹ nữ nhìn là yêu ngay, nhưng cũng là một người ưa nhìn, cho dù bây giờ có lôi thôi lếch thếch, nhan sắc cũng không đến nỗi nào.
"Có." Thẩm Tiểu Khương cầm sách chuyên ngành.
"Hả?" Tôn Giai Bảo nghi hoặc.
"Lương tâm ấy, có, nhưng không nhiều." Thẩm Tiểu Khương làm mặt quỷ, rồi đi ra cửa.
"Khương, cậu không đợi tớ à?" Tôn Giai Bảo vội vàng xuống giường.
"Không đợi đâu, tiết của thầy Mao đấy." Giọng Thẩm Tiểu Khương xa dần.
Tan học, bốn người ôm sách, sóng vai nhau bước ra khỏi giảng đường.
"Nghe nói thư viện trường mình sắp xây lại, vậy sắp tới chúng ta phải lên phòng tự học à?" Người nói là thành viên thứ tư của phòng 602, Lưu Vi, một cô gái đeo niềng răng, tóc dài màu nâu sẫm buộc đuôi ngựa thấp.
Tôn Giai Bảo nói: "Không phải xây lại, mà là được tài trợ tu sửa."
Lưu Vi: "Khác nhau chỗ nào?"
Tôn Giai Bảo lôi ra chiếc lược nhỏ màu hồng chải mái ngố: "Đương nhiên là có khác nhau rồi. Tu sửa sẽ không phá hỏng kết cấu ban đầu của tòa nhà, chỉ sửa chữa, thay điều hòa, cửa sổ, đường dây điện các thứ, còn có tài trợ thêm một số thiết bị học tập và tài liệu nữa."
Thẩm Tiểu Khương không rành nên không tham gia, trong tai nghe là một bản nhạc du dương, giọng nữ nhẹ nhàng rất chữa lành.
Lưu Vi: "Hình như là hôm nay thì phải, lễ tài trợ?"
Trần Tinh Nam và Tôn Giai Bảo cùng nhìn về phía thư viện: "Đúng thật này."
Thư viện cách giảng đường không xa lắm, đi bộ năm phút là đến. Từ góc nhìn của họ, trước cửa thư viện đông nghịt người. Tôn Giai Bảo gỡ một bên tai nghe của Thẩm Tiểu Khương, một tay choàng qua cổ cô: "Lát nữa không có việc gì chứ?"
Thẩm Tiểu Khương giật lại tai nghe của mình: "Làm gì?"
"Đi, xem náo nhiệt đi." Tôn Giai Bảo hất cằm, chỉ thẳng về phía cửa thư viện.
"Không đi." Thẩm Tiểu Khương trả lời dứt khoát.
Mọi người càng đi càng gần, tiếng nói trên sân khấu buổi lễ cũng theo đó mà lớn dần.
"Cảm ơn hiệu trưởng Khúc, hiệu trưởng Cung, và các vị lãnh đạo khoa viện khác của Đại học Nam Thành đã cho tôi cơ hội này..."
Thẩm Tiểu Khương giật mình, động tác đeo tai nghe cứng đờ.
Giọng nói quen thuộc!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Nghị đang cầm micro đứng trên sân khấu cao, như một vật thể phát sáng xinh đẹp.
Còn Thẩm Tiểu Khương, chính là hóa thân thành một chú mèo đang đuổi theo vật thể phát sáng đó.
Tôn Giai Bảo vừa quay đầu lại, thấy bên cạnh trống một khoảng: "Khương? Không phải bảo không đi sao?"