Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 73

Hai tháng sau, một trận mưa lớn tầm tã trút xuống Nam Thành, khiến không ít nơi ngập trong biển nước, biến cả trung tâm thành phố thành một Venice thu nhỏ.

 

Cơn mưa đi qua, mang theo cả cái nóng nực oi ả, chỉ để lại chút không khí mát mẻ dễ chịu.

 

Thẩm Tiểu Khương đứng ở cửa ra khu vực đỗ xe của nhà ga T2, ngước nhìn màn mưa lất phất ngoài trời rồi chậm rãi đưa tay ra hứng. Vài giọt mưa li ti chạm vào lòng bàn tay ấm áp của cô, xoáy nhẹ trên những đường vân rồi tụ lại thành một giọt nước long lanh, chưa kịp đọng lại đã vội tan đi. Cô khẽ siết chặt năm ngón tay, lúc mở ra, giọt nước đã biến mất tự lúc nào.

 

"Khương, ở đây!" Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ xịch ngay trước mặt Thẩm Tiểu Khương.

 

Cửa kính ghế sau hạ xuống, một cái đầu nhỏ ló ra, cánh tay vẫy rối rít.

 

Bắt gặp ánh mắt của Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương bất giác cong cong khóe môi, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

 

Chẳng đợi tài xế xuống xe, Tôn Giai Bảo đã thoăn thoắt chui ra ngoài, chạy đến trước mặt Thẩm Tiểu Khương, che ô cho bạn cứ như đang nghênh đón khách quý.

 

"Nóng không? Chắc cậu chờ lâu lắm rồi nhỉ!" Cô nàng vừa nói vừa nắm tay Thẩm Tiểu Khương, đẩy nhẹ bạn vào trong xe.

 

"Không sao đâu, tớ cũng vừa mới tới thôi," Thẩm Tiểu Khương đáp lại thản nhiên.

 

Vốn dĩ cô đã điềm tĩnh hơn Tôn Giai Bảo, vậy mà hai tháng không gặp, trông cô lại càng có vẻ chững chạc, trưởng thành hơn hẳn.

 

Người ta vẫn hay nói, trải nghiệm là một thứ thật diệu kỳ. Cứ đi ra ngoài nhiều một chút, ngắm nhìn nhiều một chút, dừng chân vì một vài cảnh đẹp, suy ngẫm vì một vài chuyện đời, bạn sẽ tìm thấy một bản thể phong phú và trọn vẹn hơn của chính mình.

 

Có lẽ, đó mới thực sự là "mở mang tầm mắt".

 

"Phù, cuối cùng cũng về rồi."

 

Thẩm Tiểu Khương đã chính thức vào thực tập ở Vạn Ninh. Lần này, cô cùng Bạch Thư Hoa và phòng ban của mình bay sang Mỹ công tác, tiện thể tham dự một triển lãm công nghệ vô cùng giá trị.

 

Nắng California gắt như lửa đốt, mà Thẩm Tiểu Khương lại chẳng thích bôi kem chống nắng, cô ghét cay ghét đắng cái cảm giác nhờn rít ấy.

 

Thế nên, cô chọn mặc áo tay dài.

 

Nhưng trời California thì nóng kinh khủng, với một đứa cực kỳ sợ nóng như Thẩm Tiểu Khương, mặc quần dài chẳng khác nào tự hành hạ bản thân.

 

Cô mặc một chiếc áo sơ mi tay dài cổ cao màu xám nhạt, nhưng hàng cúc lại được mở tung, để lộ chiếc áo hai dây đồng màu bên trong. Phía dưới là chiếc quần short trắng ống rộng, được nhấn nhá bằng chiếc thắt lưng da màu nâu nhỏ nhắn, khéo léo tôn lên vòng eo thon gọn. Một đôi tất trắng cổ cao đi cùng giày thể thao đồng màu, tổng thể toát lên vẻ sạch sẽ, năng động, đầy khí chất của tuổi trẻ.

 

"Khương!" Tôn Giai Bảo lấy hai tay che miệng, mắt chớp lia lịa.

 

"Sao thế?" Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác.

 

"Ui cha, Khương ơi," Tôn Giai Bảo éo éo giọng, "mới bao lâu không gặp mà gu thẩm mỹ của cậu lên trình nhiều thế? Học lỏm của blogger nào thế, khai mau, bạn thân thì phải cùng nhau tiến bộ chứ."

 

Thẩm Tiểu Khương cúi xuống nhìn bộ đồ của mình, cười bất đắc dĩ: "Tớ làm gì có thời gian mà xem phối đồ, bộ này thật sự là tớ mặc đại thôi, cho mát, cho dễ chịu."

 

"Thật không?" Tôn Giai Bảo nheo mắt nhìn cô, tỏ vẻ chẳng tin chút nào, "Chậc, trên đời này có hai chuyện đáng sợ nhất. Một là bạn thân lén lút có bồ sau lưng mình. Hai là bạn thân lén lút giảm cân lại còn học được cách phối đồ! Cậu chiếm hết cả hai rồi đấy, đúng là người bạn đáng sợ nhất quả đất mà tớ lại vớ phải, hu hu hu!"

 

Nghe thấy hai chữ "có bồ", tim Thẩm Tiểu Khương khẽ giật thót một cái.

 

Rất nhanh, cô trêu lại: "Để không trở thành đứa đáng sợ nhất, chẳng phải bây giờ tớ vẫn đang độc thân đây sao. Với lại, trước kia cũng chỉ là đơn phương thôi, có công khai đâu."

 

Tôn Giai Bảo bĩu môi: "Thôi được rồi, cậu nói thế thì cũng chẳng sai... Haiz..."

 

Tôn Giai Bảo bỗng dưng xị mặt xuống, thở dài thườn thượt.

 

Cả người cô nàng trông ảm đạm y như thời tiết ngoài cửa sổ.

 

"Sao lại tiu nghỉu thế kia, ai chọc giận Tôn đại tiểu thư nhà chúng ta rồi?" Thẩm Tiểu Khương xắn tay áo sơ mi lên hai vòng, để lộ cánh tay thon thả.

 

Tôn Giai Bảo trước tiên là đảo mắt một vòng, sau đó tiện tay vuốt lại tóc cho Thẩm Tiểu Khương, rồi lại thở dài một hơi thật dài: "Cậu không biết dạo này tớ sống những ngày tháng gì đâu."

 

Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ hứng thú, ý cười lấp lánh trong mắt: "Lén xem mấy video trai đẹp bị phát hiện à?"

 

Tôn Giai Bảo lườm Thẩm Tiểu Khương một cái, rồi bĩu môi: "Tớ mà lại kém sang thế à?"

 

"Thế thì sao nào, để tớ đoán nhé, ở cùng bố mẹ, bị cấm ăn vặt, lại còn không cho ngủ nướng?" Thẩm Tiểu Khương nín cười.

 

Tôn Giai Bảo uể oải ngả người ra lưng ghế, "Haiz, còn tệ hơn thế nhiều."

 

Thẩm Tiểu Khương thong dong khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

 

Tôn Giai Bảo bĩu môi, mặt đầy ấm ức: "Năm sau là năm tuổi của tớ, thế là bố mẹ tớ bày đủ trò mua cho tớ đủ thứ màu đỏ. Nào là đồ lót, tất, khăn quàng cổ đã đành, giờ đến cả quần áo, váy vóc, giày dép cũng phải màu đỏ, ga giường vỏ chăn cũng phải đổi hết! Cứ thế này không khéo người ta lại tưởng tớ là con cua luộc mất, tớ chết mất thôi."

 

"Còn mấy tháng nữa mới Tết mà?"

 

"Đấy, vấn đề là nhà tớ không chờ được. Cứ cái đà này chắc tớ chết quá!"

 

"Đừng nói bậy." Thẩm Tiểu Khương nghiêm mặt lại trong thoáng chốc. Bố mẹ cô đôi khi cũng mê tín, nhưng chưa bao giờ khiến cô cảm thấy khó chịu.

 

"Dù sao thì, bố mẹ cậu cũng là dân kinh doanh mà," cô an ủi Tôn Giai Bảo.

 

"Dân kinh doanh thì được quyền ép buộc con gái ruột của mình thế à? Đây là thiếu thốn tình người hay là suy đồi đạo đức?" Tôn Giai Bảo nói năng hùng hồn.

 

"Thôi nào, có đến mức đấy đâu," Thẩm Tiểu Khương tiếp tục dỗ dành, "Họ vẫn coi cậu là trẻ con thôi, biết đủ đi nhé."

 

Tôn Giai Bảo vểnh môi, vẻ mặt vẫn chẳng vui lên chút nào.

 

"À mà này, tối nay nhà cậu có chuyện gì thế, còn rủ cả tớ đi?"

 

Vừa xuống máy bay mở máy, Thẩm Tiểu Khương đã thấy chục cuộc gọi nhỡ và hơn chục tin nhắn WeChat của Tôn Giai Bảo.

 

Không hề nói quá, đúng là hơn chục tin, mà riêng nhãn dán đã chiếm hết mười tin rồi.

 

"Sao nào, giờ cậu thăng tiến vù vù rồi, tớ gọi không nổi nữa à?" Tôn Giai Bảo vờ giận dỗi.

 

Thẩm Tiểu Khương cố tình vò rối mái ngố của bạn: "Thăng tiến gì chứ, sao chính chủ là tớ đây lại không biết gì hết vậy?"

 

"Này, ai động vào tóc mái của tớ, tớ liều mạng với người đó!" Tôn Giai Bảo giơ hai tay làm bộ vồ vập, giả vờ như muốn bóp cổ Thẩm Tiểu Khương, "Giờ cậu đã vượt xa sinh viên đại học bình thường rồi, không, phải nói là vượt xa phần lớn đám nhân viên văn phòng mới ra trường. Thế chẳng phải là lên như diều gặp gió à?"

 

Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đâu có, mới chỉ là bắt đầu thôi mà."

 

"Học bá lúc nào cũng yêu cầu cao với bản thân nhỉ," Tôn Giai Bảo bĩu môi, "Tối nay nhà tớ có tiệc gia đình."

 

"Ồ, thế thì tớ đến đúng lúc quá, vừa xuống máy bay đã có tiệc ăn rồi," Thẩm Tiểu Khương quay lại nhìn Tôn Giai Bảo.

 

"Tớ chẳng hứng thú với mấy món đó đâu, thà ở phòng trọ ăn mì gói với cậu còn hơn. Tối nay toàn người lạ hoắc, đến lúc đấy tớ lại bị lôi ra làm trung tâm chủ đề, phiền chết đi được." Tôn Giai Bảo tiếp tục than thở, "Tớ có thể tưởng tượng được họ sẽ hỏi những gì rồi. Nào là 'Ôi Giai Bảo năm nay bao nhiêu tuổi rồi, học ngành gì, có thi chứng chỉ gì không, có định học thạc sĩ không, sau này tốt nghiệp muốn làm gì, giờ có đang hẹn hò với ai không...'. Thôi thôi thôi!"

 

"A a a a, phiền chết mất!"

 

Thẩm Tiểu Khương chỉ cười mà không nói, lặng lẽ làm một người lắng nghe trung thành.

 

Cô vô cùng đồng cảm, bởi vì, cùng một thế giới, cùng một hội những người thích hóng chuyện.

 

"Khương, cậu không biết đâu, mẹ tớ còn dặn tối nay toàn khách quý của bà với bố, bảo tớ phải thể hiện cho tốt. Tớ tức mình chứ, bạn bè của họ, mắc gì tớ phải thể hiện? Tớ chỉ nghe 'ngoại giao con thoi', 'ngoại giao cây tre' chứ chưa nghe 'ngoại giao con gái' bao giờ."

 

"Cũng có lý," Thẩm Tiểu Khương sững người một lúc rồi chớp chớp mắt, "Khách quý à? Thế chẳng phải là tớ..."

 

Tôn Giai Bảo: "Cậu cũng thế."

 

"Tại sao?"

 

Tôn Giai Bảo hất hất mũi: "Xem cậu hỏi kìa, cậu là bạn thân của tớ, đương nhiên cũng là khách quý của nhà tớ rồi. Với lại, nếu cậu không đi cùng, tớ nghĩ chắc tớ phát điên mất."

 

Thẩm Tiểu Khương cười lắc đầu.

 

"Ối giời ơi, Khương, cậu cậu cậu...cậu dùng túi Balowei?" Tôn Giai Bảo trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc túi của Thẩm Tiểu Khương.

 

"Cái gì?" Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác.

 

Nhìn Tôn Giai Bảo, rồi lại nhìn chiếc túi của mình, cô nhấc quai túi lên liếc qua một cái.

 

"Giờ cậu giàu thế cơ à?" Tôn Giai Bảo làm một vẻ mặt khoa trương hết mức, "Làm bạn của cậu, là tớ không xứng."

 

"Ôi, trời xanh ơi đất hỡi ơi, trên đời này chuyện đáng sợ nhất chính là bạn thân lén lút giảm cân, học được cách phối đồ, lại còn trở nên giàu có..."

 

Thẩm Tiểu Khương biết Tôn Giai Bảo đang đùa, nên chẳng đợi bạn nói xong đã giơ tay làm động tác "dừng lại": "Không phải tớ mua, là bên A tặng. Cái túi tớ mang sang Mỹ mỏng quá, sợ không chịu nổi sức nặng của máy tính nên mới dùng tạm cái này để đựng."

 

Nói rồi, cô bồi thêm một câu: "Cái này...đắt lắm à?"

 

Tôn Giai Bảo suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

 

Nếu không phải vì quá hiểu Thẩm Tiểu Khương, chắc chắn cô nàng sẽ nghĩ bạn mình đang cố tình khoe của.

 

Thấy Thẩm Tiểu Khương dùng cái túi mấy chục nghìn để đựng máy tính, bàn phím, ổ cứng di động, vẻ mặt Tôn Giai Bảo trông như vừa ăn phải quả đắng.

 

Cô nàng giật giật sợi dây chuyền hơn chục nghìn trên cổ mình rồi nói: "Cái túi này, mua được sợi dây chuyền này, bốn sợi đấy!"

 

"Ồ," Thẩm Tiểu Khương chẳng mấy để tâm, dù sao cái túi này cũng đâu phải tiền của cô.

 

"Khoan đã, cậu chắc là bên A tặng túi cho cậu, chứ không phải cậu tặng cho bên kia đấy chứ?" Tôn Giai Bảo thấy đầu óc hơi mơ hồ.

 

"Ừm, tại sao tớ phải tặng?" Dù đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, nhưng trong mắt Tôn Giai Bảo lúc này, Thẩm Tiểu Khương vẫn ngây thơ đến lạ.

 

"Người ta chẳng phải hay gọi 'A ba ba' còn gì?" Tôn Giai Bảo há hốc miệng.

 

"Tớ biết, nhưng mà," Thẩm Tiểu Khương đặt túi xuống, lém lỉnh nhướng mày, "lúc họ cầu xin tớ sửa lại chương trình gốc, họ toàn gọi tớ là tổ tông. Giờ tớ mà gọi họ là 'ba ba' thì chẳng phải loạn hết vai vế sao, không được, không được."

 

Nhận ra mình đang ngồi trước một "bà cụ non" thứ thiệt, Tôn Giai Bảo suýt nữa thì tắt thở.

 

Bỗng nhiên, Tôn Giai Bảo thắc mắc: "Cậu đi công tác cho Vạn Ninh, lúc về không có ai ra đón à? Bọn họ cũng tệ thật đấy."

 

"Không, đừng trách họ. Tớ làm xong việc của mình nên về sớm thôi. Họ muốn đi đâu đó chơi, nhưng trời vừa nắng vừa phiền, tớ không thích đi," Thẩm Tiểu Khương nói nhẹ như mây bay.

 

Tôn Giai Bảo tức đến méo cả miệng, "Trời ơi, du lịch công ty bao trọn gói đấy, không đi là thiệt thân à?"

 

"Có gì mà thiệt, tớ chỉ muốn về nhà sớm thôi."

 

Tôn Giai Bảo chỉ biết âm thầm niệm kinh trong lòng, ngoài việc cạn lời ra thì vẫn là cạn lời.

 

Thẩm Tiểu Khương ký hợp đồng thực tập với Vạn Ninh, Bạch Thư Hoa cao hứng, liền đồng ý hợp tác nghiên cứu cùng Đại học Nam Thành trong ba năm. Phía nhà trường vốn đã khuyến khích sinh viên tích cực thực tập, nay lại có thêm dự án hợp tác nghiên cứu, hiệu trưởng vui mừng khôn xiết, trực tiếp miễn cho Thẩm Tiểu Khương toàn bộ các kỳ thi. Nếu lịch thực tập và lịch học bị trùng, cô có thể linh động sắp xếp thời gian của mình, nhà trường cho cô toàn quyền tự chủ.

 

.

 

Bố mẹ Tôn Giai Bảo khá mê tín, nhiều nơi trong nhà được bài trí loè loẹt để hợp phong thuỷ.

 

Nhìn lướt qua cứ ngỡ lạc vào động Bàn Tơ của một phú ông nào đó.

 

Tiệc gia đình, dĩ nhiên là ăn cơm ở nhà.

 

Nhìn đám người đen nghịt trước mắt, Thẩm Tiểu Khương xị mặt xuống: "Bảo là chỉ có một bàn thôi mà? Bảo là không có nhiều người lắm cơ mà?"

 

Tôn Giai Bảo kéo tay Thẩm Tiểu Khương, điên cuồng nháy mắt ra hiệu: "Tớ thật sự không biết, ai ngờ bố mẹ tớ lại gọi nhiều người đến thế. Xin lỗi, xin lỗi thật mà!"

 

Sắc mặt Thẩm Tiểu Khương càng sa sầm hơn, cô hất tay Tôn Giai Bảo ra rồi giơ ngón giữa về phía bạn mình.

 

"Ôi, có phải Tiểu Khương không, ngoài này lạnh, mau vào nhà ngồi đi con." Người vừa đến là mẹ của Tôn Giai Bảo, bà Trần Phương Như. Bà đặc biệt quý Thẩm Tiểu Khương, nếu không phải vì xung khắc tuổi, bà đã sớm nhận cô làm con gái nuôi rồi.

 

"Vâng ạ, dì."

 

Thẩm Tiểu Khương lập tức buông tay xuống, mặc cho Tôn Giai Bảo níu chặt lấy mình.

 

Tôn Giai Bảo được hời còn ra vẻ, gật gù đắc ý, vừa nhăn mặt làm trò vừa dùng khẩu hình nói theo: "Vâng ạ, dì."

 

Thẩm Tiểu Khương lườm cô nàng một cái rồi không nói gì thêm.

 

Cánh cửa kính tự động từ từ mở ra, hai người đàn ông mặc Âu phục giày da đi tới, nhíu mày thì thầm với nhau.

 

Thẩm Tiểu Khương không có ý nghe lén, nhưng giọng hai người đó to quá, từng chữ cứ như phát ra từ loa thùng, gần như làm màng nhĩ cô muốn vỡ tung.

 

Cứ như thể, họ cố tình nói cho cô nghe vậy.

 

"Không phải chứ, 'nhân vật lớn' sắp tới à?"

 

"Tôi cũng mới nghe người ta nói thôi. Lần trước vụ mua bán kia, cô ấy có vẻ không hài lòng với tôi lắm. Hôm nay tôi nên ra cửa 'tiếp giá' sớm một chút thì hơn."

 

"Cái từ 'tiếp giá' này dùng hay đấy. Ông có xem tin tức không, nghe nói 'nhân vật lớn' vừa mới khởi công mảnh đất kia, chúng ta có nên biếu chút quà mọn không?"

 

"Ông biết cô ấy thích gì mà biếu."

 

"Chẳng nhẽ không tặng gì cả?"

 

"Lát nữa bàn với mấy người khác xem sao. À mà, mảnh đất đó ở đâu ấy nhỉ?"

 

"Chậc... Tôi cũng quên mất rồi, dù sao cũng là một nơi hẻo lánh, hình như ven biển thì phải."

 

...

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn theo bóng lưng hai người đàn ông đang xa dần, có chút ngẩn ngơ.

 

"Sao thế, quen à?" Tôn Giai Bảo xòe tay ra, huơ huơ trước mặt Thẩm Tiểu Khương.

 

"Không quen." Thẩm Tiểu Khương cười nhàn nhạt.

 

"Đi thôi, xem ra tối nay có ba bàn. Chúng ta ngồi bàn cuối cùng kia đi, không thì lát nữa lại bị bố tớ gọi tên cho xem." Nói rồi, Tôn Giai Bảo kéo Thẩm Tiểu Khương về phía chiếc bàn ít người hơn.

 

Thẩm Tiểu Khương cũng đang có ý đó.

 

"Xin chào, xin hỏi..." Một người đàn ông tóc húi cua tiến lại gần, "Cô có phải là Thẩm Tiểu Khương không?"

 

Ánh mắt Tôn Giai Bảo đảo qua lại giữa người đàn ông và Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương không có chút ấn tượng nào về người này: "Vâng, anh là?"

 

Người đàn ông có làn da ngăm đen, khi cười, gương mặt bóng dầu hằn sâu thêm những nếp nhăn, "Chào cô, tôi đến từ Deco Tech. Lần trước tại hội chợ kỹ thuật số ở Los Angeles, tôi đã có duyên gặp cô một lần. Quan điểm của cô về lập trình điều khiển số thật sự sâu sắc, tôi học hỏi được rất nhiều. Không biết cô có hứng thú đến công ty chúng tôi để đào tạo cho doanh nghiệp không?"

 

Người đàn ông trông lớn tuổi hơn Thẩm Tiểu Khương rất nhiều, lại còn dùng kính ngữ, khiến cô nghe mà nổi hết cả da gà.

 

Anh ta kính cẩn đưa danh thiếp, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

 

Đào tạo cho doanh nghiệp chẳng khác nào nhận việc riêng, Thẩm Tiểu Khương đương nhiên sẽ không nhận, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo.

 

Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao.

 

Dường như, có rất nhiều người vừa đến.

 

Người đàn ông mới đưa danh thiếp gật đầu chào Thẩm Tiểu Khương rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía đám đông.

 

Vừa chạy, anh ta vừa nói với bạn mình: "Uống cái gì nữa, chủ tịch Trần đến rồi!"

 

Chủ tịch...Trần?

 

Cánh cửa kính từ từ mở ra, mang theo một làn gió lạnh lẽo, vừa ngạo nghễ lại vừa tùy hứng.

 

Rõ ràng vẫn đang là tháng Chín, nhưng cơn gió ấy lại sâu thẳm, buốt giá, quét qua nơi nào, nơi đó như đóng băng.

 

Gió thổi tung mái tóc Thẩm Tiểu Khương. Cô chẳng buồn để tâm, chỉ giơ tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi.

 

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa, nhưng Thẩm Tiểu Khương thì không.

 

Cô kéo ghế, quay lưng về phía đám đông và ngồi xuống.

 

Cứ như thể, mọi chuyện xảy ra ở cửa chính đều không liên quan gì đến cô.

 

"Ối đừng, Khương ơi đừng, dì út của tớ kìa!" Tôn Giai Bảo rõ ràng không biết Trần Nghị sẽ xuất hiện, vẻ mặt ngỡ ngàng không giống như đang giả vờ.

 

"Sao, bây giờ cậu mới biết à?" Thẩm Tiểu Khương cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng những ngón tay đã bấu chặt vào vạt quần.

 

Cô cố đè giọng mình xuống thật thấp, để người khác không nghe ra sự run rẩy trong đó.

 

"Xưa khác nay khác rồi, trước kia dì ấy đã bận, bây giờ còn bận hơn, làm gì có thời gian tham gia mấy bữa tiệc gia đình của dân thường chúng ta chứ," Tôn Giai Bảo ngóng cổ nhìn về phía cửa.

 

Mọi người đổ xô ra như thể đang chờ đón một ngôi sao lớn nào đó bước ra từ màn ảnh nhỏ.

 

"Ý cậu là gì?" Thẩm Tiểu Khương đẩy gọng kính.

 

"Ối Khương ơi, cậu không xem tivi thì chắc cũng lướt Weibo chứ, chẳng lẽ cậu không biết chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp Nam Thành bây giờ là ai à?" Giọng Tôn Giai Bảo đầy kích động, cái đầu còn lắc lư nhè nhẹ.

 

Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.

 

"Là ai thế?" Cô biết rõ mà vẫn cố hỏi.

 

Tôn Giai Bảo vỗ vai bạn một cái, "Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là dì út của tớ rồi!"

 

Dù đã biết từ trước, nhưng ngay lúc này đây, trái tim đang đập loạn nhịp của Thẩm Tiểu Khương vẫn hẫng đi một cái.

 

Gần hai tháng, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài.

 

Khoảng thời gian này, cô đã nghỉ việc ở cửa hàng thú cưng, cùng Bạch Thư Hoa thống nhất tham gia nghiên cứu và phát triển ban đầu cho một vài dự án mới.

 

Trong lúc đó, cô thường xuyên bay qua Mỹ, Nhật, Singapore, học hỏi thêm nhiều kiến thức và mở mang tầm mắt.

 

Cô đã nguôi ngoai đi rất nhiều.

 

Nhưng, hình bóng thướt tha, duyên dáng, phong tình vạn chủng trong tà sườn xám ấy chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí cô.

 

Cái gọi là "quên", chẳng qua chỉ là một trò tự lừa dối mình.

 

Cô chưa quên, hoặc có lẽ, cô vốn dĩ, chưa bao giờ muốn quên.

 

"Tớ phải vẫy tay với dì ấy, để dì ấy..."

 

"Đừng!"

 

Tôn Giai Bảo còn chưa nói hết câu, cánh tay vừa giơ ra đã bị Thẩm Tiểu Khương giữ chặt lại.

 

Đây là lần đầu tiên cô nàng thấy Thẩm Tiểu Khương có vẻ mặt căng thẳng đến vậy, liền ngơ ngác hỏi: "Khương, cậu...cậu sao thế?"

 

"À," Thẩm Tiểu Khương run rẩy buông tay bạn ra, vắt óc tìm cớ, "chẳng phải cậu nói không muốn bị bố mẹ gọi tên sao, tự dưng vẫy tay, không phải là tự tố cáo mình à?"

 

Dù lý do có chút gượng ép, nhưng Tôn Giai Bảo lại tin.

 

"Cũng đúng, thế tớ đợi một lát vậy." Nói rồi, cô nàng nháy mắt với Thẩm Tiểu Khương, "Khương yêu quý, vẫn là đầu óc cậu nhanh nhạy."

 

Thẩm Tiểu Khương cứng nhắc nhếch mép, nở một nụ cười trông chẳng giống cười.

 

Rất nhiều người hướng ra cửa, nhưng ai nấy đều tự giác đứng thành hai hàng, chừa ra một lối đi cho "nhân vật lớn", trông có phần giống cảnh xếp hàng chào đón.

 

Mấy vệ sĩ cao lớn đứng án ngữ hai bên cửa. Hà Trung bước lên trước một bước, đưa quà gặp mặt cho bà Trần Phương Như, sau đó đứng cạnh bà, luôn quan sát tình hình xung quanh.

 

"Nhân vật lớn" có mái tóc xoăn màu nâu sẫm dài quá vai, trên cổ đeo một chuỗi vòng ngọc lam, một sợi dây xích dài rủ xuống từ bên trái chuỗi vòng, điểm xuyết những món trang sức bằng vàng cổ.

 

Một bộ sườn xám yếm màu đen, những đường cong uyển chuyển, tôn lên vóc dáng yêu kiều.

 

Bộ sườn xám này là hàng thiết kế riêng, lớp vải ren đen tuyền được dệt xen kẽ những họa tiết chìm mạ vàng, phần chân váy có một lớp voan mỏng, đuôi voan vừa vặn quét trên mu bàn chân trắng như tuyết. Tà áo xẻ cao để lộ bắp chân thon dài, thẳng tắp, một đôi giày cao gót nhung cùng màu đen càng làm tôn lên chiều cao của nàng.

 

Trần Nghị chậm rãi tháo kính râm, dùng ngón út tay phải khẽ gạt lọn tóc vương bên môi.

 

Toàn bộ động tác vô cùng chậm rãi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh lịch.

 

Nàng mỉm cười ngẩng đầu, gương mặt vốn đã trắng ngần lại càng thêm trong suốt trên nền váy đen, toát lên một vẻ đẹp ma mị khó tả.

 

"Chị, xin lỗi, em đến muộn." Giọng nàng vẫn du dương như thế, dịu dàng, êm ái, như suối ấm, như trà nóng.

 

Nó quyện theo một mùi hương thoang thoảng, len lỏi vào từng dây thần kinh nhỏ nhất trong tai, rồi lan đi khắp cơ thể.

 

Rõ ràng là nụ cười trên môi, rõ ràng là giọng nói dịu dàng, nhưng khí chất mạnh mẽ, cao quý tỏa ra từ nàng lại khiến ai nấy nhìn vào cũng bất giác nín thở vì kính sợ.

 

"Đâu có, Tiểu Thất, em bận như thế, đến được là tốt lắm rồi." Thái độ của Trần Phương Như đối với Trần Nghị vẫn như trước.

 

Bà không hề vì thân phận của Trần Nghị thay đổi mà đối xử khác đi.

 

Một giây sau, bà như nói đùa mà đột ngột đổi giọng: "À, không đúng không đúng, bây giờ phải gọi em là 'Chủ tịch Trần' mới phải."

 

Trần Nghị cố tình chu môi, vừa nũng nịu vừa hờn dỗi: "Chị à!"

 

Trần Phương Như vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: "Được rồi được rồi, mau vào ngồi đi, nhìn tay em này, lạnh như đá, mau ăn chút gì nóng đi."

 

"Vâng." Trần Nghị khẽ đáp, lơ đãng đưa mắt nhìn quanh.

 

Trần Phương Như nghiêng người, như đang tìm kiếm ai đó.

 

"Ủa, con bé Giai Bảo đâu rồi nhỉ?"

 

Ánh mắt Trần Nghị lướt theo ánh mắt của Trần Phương Như, rồi dừng lại nơi Thẩm Tiểu Khương ở cách đó không xa.

 

Chỉ một bóng lưng, nàng đã nhận ra cô.

 

Ánh mắt nàng khẽ động, đồng tử run rẩy, cổ họng nghẹn lại, như có một cái xương cá mắc ngang, vừa đau, vừa khó thở.

 

Trần Phương Như lại quay người, cắt ngang tầm mắt của nàng.

 

Tim Trần Nghị chùng xuống hẳn, nàng thất thần, thậm chí cố nặn ra một nụ cười, nhưng khóe môi lại toàn là vị đắng chát.

 

Trần Nghị ngồi ở ghế chủ tọa, không khí trên cả bàn tiệc có thể nói là vô cùng căng thẳng.

 

Nàng không nâng ly, những người khác cũng không động đũa. Nàng không mở lời, những người khác cũng im lặng không nói.

 

"Má ơi, dì út của tớ hôm nay mặc đẹp dã man, tớ mê quá đi mất, sườn xám ren gợi cảm ghê, nhìn là biết đắt tiền rồi. Dì ấy đi đến đâu là thấy mùi tiền đến đấy! Dì út của tớ hồi tóc ngắn đã đẹp, giờ tóc dài lại càng giống minh tinh, không, còn hơn cả minh tinh, đúng là nữ thần của tớ mà!" Tôn Giai Bảo như bị nhập, không ngớt lời khen ngợi Trần Nghị.

 

Thẩm Tiểu Khương không nói lời nào, lẳng lặng ăn cơm.

 

Dù cô không đáp lại, nhưng mỗi một chữ Tôn Giai Bảo nói ra, cô đều có thể hình dung được.

 

Gương mặt của Trần Nghị, vòng eo của Trần Nghị, tất cả mọi thứ về Trần Nghị, đã hằn sâu trong tâm trí cô.

 

"Này, Khương, cậu có thích không?"

 

Câu hỏi bất thình lình của Tôn Giai Bảo suýt nữa làm Thẩm Tiểu Khương sặc.

 

"Cái gì cơ?" Giọng cô pha lẫn sự bối rối rõ rệt.

 

Tôn Giai Bảo ngạc nhiên, cô nàng ghé sát lại gần Thẩm Tiểu Khương: "Tớ nói gì à? Sao cậu phải kích động thế?"

 

"Không... không có gì." Thẩm Tiểu Khương lại tiếp tục cúi đầu ăn.

 

Nghe thấy tiếng thì thầm của Tôn Giai Bảo, ánh mắt Trần Nghị xuyên qua tất cả, len lén dừng lại trên mái tóc đã ngắn hơn một chút của Thẩm Tiểu Khương.

 

Khoảng thời gian này, nàng nghe được không ít chuyện về Thẩm Tiểu Khương.

 

Chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, cô đã tham gia vào mấy dự án lớn của Vạn Ninh.

 

Đó là một vị thế mà phần lớn mọi người khó lòng đạt được.

 

Điểm xuất phát của cô, đã là đích đến của rất nhiều người.

 

Tài năng nở rộ khi còn trẻ, tiền đồ vô hạn.

 

Thậm chí còn được người trong ngành gắn cho cái mác "ngôi sao mới của giới công nghệ".

 

Khoảng thời gian này, nàng không dám làm phiền Thẩm Tiểu Khương, nàng hy vọng chú chim nhỏ ấy sẽ bay cao hơn, bay xa hơn.

 

Nàng đã tưởng rằng lòng mình tĩnh lặng như mặt hồ.

 

Thế nhưng, khi gặp lại người ấy, Trần Nghị mới nhận ra, trái tim nàng, chưa bao giờ có thể bình yên.

 

Không, là chưa từng một phút bình yên.

 

Thẩm Tiểu Khương là cơn nghiện của Trần Nghị, chẳng cần làm gì cả, cũng đủ để lấy đi mất hồn phách của nàng.

Bình Luận (0)
Comment