Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, đậu trên cành lá thành những vũng nước nhỏ xinh, rồi lại nhỏ giọt xuống con lạch phía dưới, khuấy động nên những gợn sóng lăn tăn.
Thời thế đổi thay, rõ ràng chỉ là một bữa cơm đơn giản, vậy mà cứ dăm ba phút lại có người đến mời rượu. Bọn họ cúi đầu khom lưng, ánh mắt kẻ thì tôn kính, người thì e dè, nhưng miệng đều răm rắp một tiếng "Chủ tịch Trần" thật thân thiết. Trần Nghị chỉ thoáng lướt qua họ, ánh mắt ngập tràn một thứ cảm xúc phức tạp, khó mà nhìn thấu.
Sau ba tuần rượu, bàn tiệc dần yên ắng lại, mọi người bắt đầu dăm ba câu chuyện phiếm, từ tốn dùng bữa.
Trần Nghị đã tháo móng giả, bộ móng tay sạch sẽ để lộ vầng trăng khuyết trắng ngần. Nàng đưa tay nhẹ nhàng miết theo vành ly thủy tinh, ánh mắt lơ đãng, dường như đang nhìn những món ăn trên bàn, mà cũng như đang nhìn một nơi nào đó xa xôi hơn.
Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa bên tai như bị ngăn cách bởi một tấm màn vô hình. Nàng nghe được, nhưng lại nghe không rõ. Có lẽ, trong tiềm thức, nàng vốn chẳng muốn nghe.
Những người trên bàn cũng trở nên mờ ảo, nàng chỉ thấy ở phía xa xa, Thẩm Tiểu Khương đang quay lưng về phía mình.
Trần Phương Như ngồi đối diện Trần Nghị, có việc gì đó nên đứng dậy rời đi một lúc. Tầm mắt Trần Nghị bỗng trở nên quang đãng, mọi thứ chắn giữa nàng và Thẩm Tiểu Khương dường như đều tan biến.
Nàng sững người, rồi đột nhiên quay sang nhìn người bên cạnh.
"Chủ tịch Trần, cô sao vậy?" Người bị nhìn thấy vừa mừng vừa lo, tưởng rằng cơ hội thể hiện của mình đã tới. "Có cần tôi giúp gì không ạ? Rót thêm rượu, hay là gắp thức ăn?"
Ánh mắt người đó khi nhìn đĩa thức ăn sao mà khó coi, thậm chí khiến người ta buồn nôn đến thế. Trần Nghị chẳng thèm liếc nhìn, vội quay mặt về đĩa thức ăn của mình, lơ đãng dùng đũa gẩy qua gẩy lại.
Dù ngồi cách xa, Thẩm Tiểu Khương vẫn nghe thấy tiếng "Chủ tịch Trần" ấy.
Bàn tay đang cầm đũa của cô khẽ run lên, miếng thịt bò vừa gắp liền rơi xuống mặt kính của bàn xoay. Thẩm Tiểu Khương nhìn miếng thịt bò lẻ loi, nhưng không vội gắp lại. Đôi đũa lơ lửng giữa không trung vài giây rồi mới thu về. Một giây sau, cô cầm lấy tờ giấy ăn bên cạnh, gói miếng thịt lại, đặt bên mép đĩa.
"Khương, mau thử món này đi, tớ thấy vị cũng ngon lắm, chắc cậu cũng sẽ thích." Vừa nói, Tôn Giai Bảo vừa gắp thức ăn vào bát Thẩm Tiểu Khương.
Vốn dĩ, vừa xuống máy bay Thẩm Tiểu Khương đã thấy đói cồn cào, nhưng giờ đây, đối diện với một bàn sơn hào hải vị, cô lại chẳng có chút hứng thú nào, nhạt nhẽo như nước ốc.
Bàn tiệc này, ngoài cô và Tôn Giai Bảo, còn có vài người lớn tuổi trong nhà. Mấy vị trưởng bối này ăn no là lại muốn ngồi lê đôi mách, ai nấy đều dán mắt vào chiếc ghế chủ tọa ở bàn chính.
"Trần Nghị bây giờ phất lên rồi, hình như làm chủ tịch gì đó."
"Cô ta có tiền, nghe nói đầu tư mấy dự án công nghệ, thế là lên như diều gặp gió."
"Thời buổi này, có tiền mua tiên cũng được."
Trong mắt quạ đen, thiên nga lúc nào cũng có tội. Với những kẻ không biết trân trọng người khác, dù họ có thành công đến đâu, cũng sẽ chỉ bị quy cho là có tiền, có thế, được thần may mắn chiếu cố. Họ tuyệt đối không bao giờ thừa nhận rằng người khác đã phải bỏ ra biết bao công sức. Họ chỉ thấy một Trần Nghị lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người, dùng hết tâm sức để chải chuốt bản thân và vun đắp các mối quan hệ.
Chỉ có Thẩm Tiểu Khương từng thấy cả bức tường sách trong quán bar Venus. Những cuốn sách thương mại khô khan, sâu sắc và khó nhằn. Cũng chỉ có cô biết, ở những góc khuất không người, Trần Nghị đã nỗ lực đến nhường nào.
Nhưng giờ đây, những điều đó đã chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Mấy người họ hàng vẫn không ngừng tám chuyện.
"Thằng Minh nhà bác năm nay tốt nghiệp rồi à?"
"Tốt nghiệp rồi, giờ đang ở nhà ngủ ngày ngủ đêm đây."
"Thế công việc thì sao, đã tìm chưa?"
Một người khác bỗng hạ giọng: "Thì đây, đang định lát nữa nói với Trần Nghị, xem có sắp xếp cho chỗ nào thực tập được không."
"Nhà cô cũng định nhờ vả à? Tôi cũng đang định đây, nghe nói con nhà Trương Ba, Lý Tư gia cũng đang chờ sắp xếp việc cho đấy."
"Chứ còn gì nữa, chỉ cần cô ta mở lời, việc gì chẳng tìm được!"
"Ai mà biết được, lần trước mang đồ đến biếu, một thứ cũng không nhận, làm cao, tính tình lại quái gở."
"Tôi cũng thấy cô ta quái đản, nếu không phải vì việc của bọn trẻ thì tôi..."
"Suỵt, đừng nói nữa."
Dù sao Trần Nghị bây giờ cũng quyền cao chức trọng, đám họ hàng này chẳng dám bàn tán nhiều sau lưng. Cả một đống con cháu sắp tốt nghiệp hoặc đã tốt nghiệp trong nhà, đều đang trông cậy vào nàng sắp xếp công việc.
Cái bộ mặt vừa muốn nhờ vả vừa thích đặt điều ấy, Thẩm Tiểu Khương ghét cay ghét đắng.
Tai còn chưa kịp yên, bỗng dưng, cô nghe có người hỏi.
"Giai Bảo, đây là bạn học của con à?"
"Là bạn học, cũng là bạn thân của con." Dù cũng ghét họ, nhưng Tôn Giai Bảo vẫn ngoan ngoãn trả lời, kẻo mấy người này lại đi mách lẻo với bố mẹ.
"Năm nay cháu bao nhiêu tuổi, học ngành gì thế?"
Một câu hỏi quá đỗi quen thuộc.
"Giống con." Tôn Giai Bảo trả lời ngắn gọn.
"Có thi chứng chỉ gì không, có định học thạc sĩ không?"
Họ hỏi Tôn Giai Bảo, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương chẳng thèm để tâm.
Tôn Giai Bảo: "Bạn thân con còn giỏi hơn con nhiều, nằm trong đội tuyển được đặc cách học thẳng lên thạc sĩ của trường, bây giờ đang thực tập ở Vạn Ninh đấy."
Chẳng biết họ thật lòng hỏi han hay chỉ cố tìm cảm giác tồn tại. Nói cho đúng, họ đang cố tìm điểm chung giữa con cái mình và người khác.
Thẩm Tiểu Khương uống một ngụm nước, nhìn thẳng vào họ rồi "lịch sự" mỉm cười.
Hai người đó cảm thấy ngượng ngùng, liền không tiếp tục những chủ đề nhàm chán này nữa.
"Tớ ăn no rồi." Thẩm Tiểu Khương chùi miệng, ghé vào tai Tôn Giai Bảo nói nhỏ.
Một giây trước còn đang gắp thức ăn, Tôn Giai Bảo lập tức bỏ đũa xuống, mặt hoảng hốt: "Cậu làm gì đấy, định đi đâu?"
Ánh mắt tội nghiệp của cô nàng như muốn nói: Đừng bỏ tớ lại một mình.
Thẩm Tiểu Khương xoa xoa mái ngố của bạn, cười nói: "Tớ đi vệ sinh một lát, lát nữa sẽ quay lại ngay."
"Vậy tớ cũng đi." Tôn Giai Bảo sợ phải ở lại một mình với đám họ hàng. Đắc tội không nổi, thì thôi, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Thấy Thẩm Tiểu Khương đứng dậy, ánh mắt Trần Nghị khẽ động, nàng cố tình nâng ly rượu che trước mặt, len lén nhìn qua thành ly để xem đối phương định đi đâu.
Bất chợt, tay nàng trượt đi, chiếc ly rơi khỏi tay.
May mắn là, ly không vỡ.
Không may là, rượu vang đỏ văng tung tóe khắp người nàng.
Cảnh tượng này, sao mà quen thuộc đến thế. Mấy tháng trước, trong tiệc sinh nhật của Tôn Giai Bảo, cũng đã xảy ra chuyện tương tự. Chỉ khác là, lúc ấy chẳng ai quan tâm đến nàng, còn bây giờ, chẳng ai dám không quan tâm đến nàng.
Sắc mặt Trần Nghị vẫn thản nhiên, nàng nhìn vệt chất lỏng màu đỏ, có chút ngẩn người.
Những người bên cạnh vội xúm lại, người đưa khăn giấy, người lo lắng hỏi han. Ai không hiểu chuyện, chắc còn tưởng đã xảy ra đại sự gì.
Tiếng xôn xao ấy, Thẩm Tiểu Khương đương nhiên cũng nghe thấy.
Nhưng cô không quay đầu lại, người cứng đờ, cứ thế đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở tầng một.
Một lúc lâu sau, Trần Nghị mới ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc ghế trống không của Thẩm Tiểu Khương. Nàng giơ tay ra hiệu cho những người bên cạnh dừng lại, rồi cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Rời phòng ăn, xuyên qua phòng khách, mới đến được nơi cần đến. Chỗ này được thiết kế lõm vào, để ngăn cách khu vực ẩm ướt.
Thẩm Tiểu Khương cũng chẳng phải thật sự muốn đi vệ sinh, cô ngồi trên bồn cầu, lấy điện thoại ra xem những tấm ảnh Bạch Thư Hoa gửi. Bọn họ đã đến Hollywood, đến công viên cây cối xum xuê, rồi còn đến cả bờ biển đầy cọ để đuổi theo ánh hoàng hôn.
【Bạch Thư Hoa: @Thẩm Tiểu Khương Lẽ ra em cũng nên ở đây】
Thẩm Tiểu Khương nhìn chằm chằm vào khung chat với Bạch Thư Hoa một hồi lâu, chẳng biết nên trả lời thế nào.
Phải rồi, nếu cô không vội về nước, thì giờ này, đáng lẽ cô cũng đang ở đó.
"Khương, tối nay cậu đừng về, ở lại nhà tớ đi." Giọng Tôn Giai Bảo từ bên ngoài vọng vào.
Hồi cấp ba, hai người vẫn thường xuyên qua nhà nhau ngủ.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía cánh cửa bóng loáng: "Không được, tớ phải về, mấy chậu hoa ở phòng trọ chắc sắp khô héo hết rồi."
"Tớ có chìa khóa nhà cậu mà, lúc cậu không ở đây, tuần nào tớ cũng qua tưới nước, yên tâm, chắc vẫn còn sống hết... à." Một người không đáng tin cậy nói những lời không đáng tin cậy.
Thẩm Tiểu Khương lặng im, cười lắc đầu.
Tôn Giai Bảo mở vòi nước, tiếng nước át đi giọng nói, những gì cô nàng nói sau đó, Thẩm Tiểu Khương cũng chẳng để tâm.
Tiếng nước chảy càng lúc càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
Một bóng người in trên cánh cửa kính: "Khương, cậu xong chưa?"
Thẩm Tiểu Khương nhìn đồng hồ trên điện thoại, "Một lát nữa."
"Được, vậy tớ về phòng trước, lát nữa cậu qua tìm tớ nhé." Tôn Giai Bảo rời bàn ăn rồi thì không có ý định quay lại nữa.
Tâm trí Thẩm Tiểu Khương không còn đặt trên những tấm ảnh rực rỡ trong điện thoại, cũng chẳng ở trong phòng của Tôn Giai Bảo. Cô không dám thừa nhận, mình đang nghĩ về ai. Đến mức, chính cô cũng không nhớ mình đã đồng ý với Tôn Giai Bảo hay chưa.
Sau khi Tôn Giai Bảo đi, Trần Nghị mới thận trọng bước vào.
Nàng đứng cách cánh cửa một khoảng, ở góc độ của Thẩm Tiểu Khương lúc này thì không thể nhìn thấy nàng. Trần Nghị không vội mở vòi nước, mà đứng trước gương, tỉ mỉ ngắm nhìn chính mình. Nàng sửa lại tóc, nhìn vào gương một lát; rồi lại nhìn gương một hồi, rồi lại sửa tóc.
Nàng không phát ra tiếng động, hay nói đúng hơn, nàng không dám.
Như một thiếu nữ ngây ngô mới biết yêu.
Nàng biết Thẩm Tiểu Khương chỉ cách một cánh cửa, cũng biết chỉ cần mình đẩy cánh cửa đó ra, hai người sẽ đối mặt. Nhưng, đối mặt rồi, nàng nên nói gì, nàng có thể nói gì?
"Chào em?"
"Em khỏe không?"
"Đi vệ sinh à?"
Bất chợt, Trần Nghị nhíu mày, cắn nhẹ môi, nàng cảm thấy, những lời chào hỏi này, câu nào cũng dở tệ. Nàng chống hai tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Trong vài giây ngắn ngủi, nàng thậm chí còn nảy sinh cảm giác tự ti về ngoại hình. Hai tháng rồi, mình có thay đổi gì không, có vì mất ngủ mà sạm đi hay già đi không?
Lúc này, Thẩm Tiểu Khương đứng dậy, đổi một góc nhìn khác, cô thấy được bóng người trên cửa.
"Giai Bảo?" Thẩm Tiểu Khương khẽ gọi về phía bóng người ấy.
Nghe thấy giọng nói đó, Trần Nghị hít một hơi thật sâu, trái tim thắt lại, rồi chùng xuống mạnh mẽ. Nàng mặt không đổi sắc, nhưng nội tâm lại vô cùng căng thẳng, những ngón tay chống trên mặt bàn đá bất giác cuộn tròn lại.
Không có ai trả lời.
Nhưng Thẩm Tiểu Khương biết, người đó không phải Tôn Giai Bảo.
Đây là tiệc gia đình nhà họ Tôn, chắc không thể nào có kẻ b**n th** nhìn trộm được.
Vậy, người ngoài cửa là ai?
Thẩm Tiểu Khương điều chỉnh hơi thở, thu dọn lại cảm xúc, lòng bàn tay đặt lên tay nắm cửa. Bóng của cô in trên cánh cửa kính, càng lúc càng lớn hơn khi khoảng cách thu hẹp lại.
Giống như sự căng thẳng và sợ hãi đang được phóng đại đến vô hạn trong lòng Trần Nghị.
Một giọt nước trên vòi rơi xuống bồn rửa, phát ra một tiếng động rất nhỏ, chỉ có Trần Nghị nghe thấy.
Nàng đột ngột xoay người, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"Cạch" một tiếng, cửa được kéo ra.
Thẩm Tiểu Khương ngước mắt, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lướt qua rất nhanh.
Dù không đi vệ sinh, nhưng vẫn phải rửa tay.
Thẩm Tiểu Khương vừa đứng trước bồn rửa, đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Cô cố dằn lại ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, cố nén không nghĩ đây là mùi gì, không nghĩ người vừa đứng đây là ai, run rẩy đưa tay ra với lấy vòi nước.
Tại sao vòi nước lại xa đến thế, cô với mãi mà không tới.
Bộ sườn xám yếm màu đen, lớp ren dệt họa tiết chìm, bờ vai thon gầy trắng nõn, vòng eo không đầy một nắm tay...
Tất cả mọi thứ, sao mà chân thật, sao mà sống động đến vậy.
Những hình ảnh rực rỡ ấy không thể kiểm soát mà ùa vào tâm trí, khiến cô hỗn loạn, khiến cô đau khổ.
Đồ quỷ nhát gan đó, lại một lần nữa bỏ trốn.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nàng vẫn lựa chọn chạy trốn.
Nhẫn tâm, không lưu lại một chút tình cảm...
Đúng lúc này, sau lưng Thẩm Tiểu Khương, vang lên tiếng giày cao gót nện trên nền gạch, chậm rãi, não nề.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh rất sáng, chiếu lên bồn rửa màu trắng, hắt ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Nơi đây thật yên tĩnh, đối lập hoàn toàn với phòng ăn ồn ào. Dù vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng cười vui, nhưng lại không hề gây khó chịu. Giống như một bản nhạc nền ban đêm, rả rích mà không dứt.
Thẩm Tiểu Khương gần như không dám chớp mắt, nín thở.
Cô đang chờ đợi, cũng đang xác định.
Cô từng nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ quên được mùi hương này. Nhưng giờ đây, cô lại hoài nghi sâu sắc về chính bản thân mình.
Bất chợt, một bàn tay mảnh mai, thanh tú từ từ đưa vào tầm mắt, theo sau là một mùi hương gỗ đậm hơn một chút so với không khí. Trong hương gỗ, lẫn với một chút hương hoa dìu dịu.
Vừa trầm ổn, nội liễm, lại không mất đi vẻ hoạt bát, ngọt ngào.
Bàn tay ấy rất trắng, rất đẹp, nơi cổ tay có những đường gân xanh mờ mờ, xương cổ tay nhô lên, tròn trịa vừa phải. Trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc trắng chất lượng tuyệt hảo. Dưới ánh đèn, trong chốc lát, không biết là tay trắng hơn, hay vòng trong hơn.
Bàn tay ấy, dường như, chỉ cần bóp nhẹ là gãy, chạm vào là vỡ.
Giống hệt như những giọt mưa li ti tan vào lòng bàn tay Thẩm Tiểu Khương ở sân bay lúc nãy.
Vòi nước được mở ra, bàn tay ấy rời khỏi tầm mắt.
Thẩm Tiểu Khương đưa hai tay vào dòng nước mát lạnh, suy nghĩ bị cái lạnh bất ngờ kéo về. Cô nghiến chặt răng, cơ hàm hơi hiện lên.
Đóng vòi nước, thế giới lại chìm vào sự im lặng vô tận.
Thẩm Tiểu Khương từ từ ngẩng đầu, nhìn vào trong gương, thấy người phụ nữ đang khoanh tay đứng ở một bên.
Yên lặng như không khí, lạnh lùng như tượng băng.
Nàng cụp mắt, và ngay khoảnh khắc cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Tiểu Khương, hàng mi nàng run lên như cánh bướm, đôi mày nhíu lại rất nhẹ.
Sau đó, lại lặng lẽ giãn ra.
"Cảm ơn chị, Chủ tịch Trần." Giọng Thẩm Tiểu Khương như từ một nơi rất xa vọng về, mỗi một chữ đều có tiếng vang, và mỗi một tiếng vang ấy lại như chiếc búa tạ giáng mạnh vào trái tim Trần Nghị, vào nơi mềm yếu nhất.
Sáu chữ mỏng manh, lạnh lẽo.
Sáu chữ thật đáng sợ.
Sáu chữ như muốn giết người.
Ngón tay Trần Nghị bấm sâu vào lòng bàn tay, hung hăng cào đến đỏ ửng, nóng rát.
Chủ tịch Trần?
Ai cơ?
À, chẳng phải là nàng sao.
Thẩm Tiểu Khương vậy mà lại gọi nàng là "Chủ tịch Trần".
Trần Nghị từng tha thiết mong mỏi cách xưng hô này, nhưng bây giờ, nàng lại ghét cay ghét đắng khi nghe ba chữ ấy thốt ra từ miệng Thẩm Tiểu Khương.
Như ba nhát dao, nhát nào cũng thấy máu, nhát nào cũng chí mạng.
Nửa ngày sau, nàng mới vô cùng chậm rãi ngẩng đầu.
Khi đối diện với đôi mắt đen láy, trong veo kia, tim Trần Nghị hẫng đi một nhịp. Ánh mắt nàng lấp lóe, phải lấy hết dũng khí, mới có thể miễn cưỡng duy trì việc nhìn thẳng vào Thẩm Tiểu Khương.
"Không có gì." Giọng nàng nhỏ đến thế, thiếu tự tin đến thế, khiến người ta cảm thấy, nàng chỉ đang độc thoại.
Lần này, đến lượt Thẩm Tiểu Khương dời mắt đi.
Tim cô cũng đập rất nhanh.
Cô không biết mình vừa nói gì nữa.
Trong đầu cô, lúc thì là một mớ hỗn độn, lúc lại trống rỗng.
Cô buông thõng bàn tay đang không ngừng run rẩy xuống, giả vờ như không thèm để tâm mà quay người rời đi.
"Thẩm Tiểu Khương!"
Giọng Trần Nghị cao hơn một chút, nhưng vẫn mềm oặt, như thể không có chút sức lực nào, hoặc như đã dùng hết sức lực rồi.
Thẩm Tiểu Khương dừng bước, quay lưng về phía nàng.
Có lẽ không nhìn thấy nàng, thì sẽ không bối rối đến thế.
"Em... vẫn ổn chứ?" Trần Nghị dùng sức bấu vào lòng bàn tay, như thể quyết tâm muốn cào rách nó ra.
Thẩm Tiểu Khương không phải kẻ ngốc, cô có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của Trần Nghị. Cô hơi ngửa đầu, nuốt khan một cái, rồi quay người lại, giọng bình thản, "Rất ổn."
Ánh mắt cô lướt qua gương mặt tinh xảo, sắc sảo của người phụ nữ gầy yếu kia, rồi chủ động lờ đi nỗi đau thương đậm đặc ẩn giấu nơi đó.
"Còn chị?" Cô nói thêm, trong giọng nói gần như không nghe ra chút quan tâm nào.
Đồng tử Trần Nghị hơi giãn ra, ánh mắt khựng lại một chút, đôi môi đỏ mấp máy, khóe miệng giật giật hai cái, nhưng không thốt nên lời.
Câu nói kia của Thẩm Tiểu Khương, không có tình cảm, cũng không còn sự nóng bỏng mãnh liệt như lửa cháy đồng hoang ngày trước.
Cái cảm giác trong tim trong mắt chỉ có Trần Nghị, đã biến mất.
Giống như ly nước để nguội.
Trần Nghị cụp mắt, rồi lại từ từ ngước lên, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười gượng gạo: "Chị cũng...rất ổn."
Thẩm Tiểu Khương "ừm" một tiếng, rồi chỉ về phía phòng ăn, "Vậy được rồi, tôi...đi trước đây."
Đầu Trần Nghị nặng trĩu, ong ong, nàng không biết làm thế nào để giữ người trước mặt lại.
Nàng thật sự không biết.
Tim nàng đau thắt lại, nước mắt âm thầm cuộn trào trong lòng.
Nhưng nàng, chỉ có thể yên lặng, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi bóng dáng Thẩm Tiểu Khương hoàn toàn biến mất, Trần Nghị nhấc chân định đuổi theo, nhưng lại khựng lại ngay cửa.
Lòng bàn tay yếu ớt của nàng, rốt cuộc cũng bị cào rách vào lúc này.
Máu tươi rỉ ra từ những vết xước, lan ra khắp lòng bàn tay tan nát.
"Thật ra chị...một chút cũng không ổn."