"Khương, Khương ơi, nghĩ gì thế?"
Tôn Giai Bảo ngồi khoanh chân trên giường, tay cầm điều khiển chơi game. Thẩm Tiểu Khương thì ngồi bệt dưới đất ở cuối giường, lưng tựa vào thành giường, tay cầm chiếc Kindle đọc tiểu thuyết, nhưng cả buổi chẳng lật được trang nào.
Nghe tiếng Tôn Giai Bảo, cô mới lấy lệ lật qua một trang.
Tôn Giai Bảo nhoài người tới, lấy tay cầm game chọc nhẹ vào vai bạn, hỏi: "Có muốn lên đây chơi cùng tớ không?"
Thẩm Tiểu Khương liếc qua chiếc tay cầm màu trắng, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói cũng chẳng có chút cảm xúc: "Không."
"Sao thế?" Tôn Giai Bảo vặn nhỏ tiếng game đi, "Game này không phải loại đối kháng đâu, không nghiện được."
Thẩm Tiểu Khương lắc đầu, "Không có hứng."
Tôn Giai Bảo thấy chán, lại ngồi về tư thế cũ, chọn một game khác rồi bấm nút "Bắt đầu"
"Chậc, tớ phát hiện ra là cậu chẳng có hứng thú với thứ gì cả."
Tiếng game bỗng lớn hơn, Thẩm Tiểu Khương cũng ngẩng đầu nhìn lên màn hình. Ánh sáng rực rỡ chiếu vào mắt cô, nhưng sâu bên trong vẫn là một màu đen thăm thẳm, không màu sắc nào có thể nhuốm vào được. Như dầu với nước tách biệt, sự hào nhoáng và ồn ào chỉ dừng lại ở bên ngoài, còn đôi mắt cô, giống như màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, đặc quánh như thứ mực tàu không thể nào tan ra.
Dưới lầu, bữa tiệc cuối cùng cũng tàn, mọi người lục tục ra về. Đám vệ sĩ vây quanh Trần Nghị đi ra phòng khách, theo sau là một đám người nịnh nọt.
Bỗng nhiên, Trần Nghị dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Trần Phương Như không biết Trần Nghị đang nhìn gì, lại gần vừa giúp nàng sửa lại tóc, vừa hỏi: "Em sao thế?"
Ánh mắt Trần Nghị khẽ run, nàng buột miệng nói bừa: "Bức tranh kia đẹp thật."
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên theo, nhìn về bức tranh sơn dầu trên bức tường phía sau cầu thang. Bức tranh có tông màu chủ đạo là vàng kim, điểm xuyết những màu sắc khác, trông vừa mông lung lại vừa trừu tượng.
"Ừ, đẹp thật."
"Chủ tịch Trần có mắt nhìn quá."
"Xin hỏi, đây là tác phẩm của danh họa nào vậy ạ?"
Được mọi người khen ngợi, Trần Phương Như cười có chút ngượng ngùng: "Danh họa gì đâu ạ, là con bé nhà tôi vẽ đấy."
Trần Nghị khẽ chớp mắt, hàng mi cong vút che đi ánh nhìn, đôi môi hé mở, giọng mềm mại: "Giai Bảo sao?"
Trong đáy mắt Trần Phương Như ánh lên niềm vui khó giấu: "Chứ còn ai nữa, cũng chẳng biết nó vẽ cái gì, bố nó thích nên cho treo ở đây thôi."
Ánh mắt Trần Nghị trở nên xa xăm, nàng thất thần lẩm bẩm: "Vẽ cái gì ư?"
Giọng nàng rất nhỏ, không phải để người khác nghe, mà giống như đang tự nói với chính mình.
"À, hay là để chị gọi Giai Bảo xuống giải thích cho mọi người nghe nhé." Trần Phương Như tỏ ra phấn khích.
"Chị, không cần..."
Giọng Trần Nghị bị những người khác lấn át.
"Giai Bảo đâu rồi?" Trần Phương Như bước lên vài bậc thang, "Tôn Giai Bảo!"
Trần Nghị khoanh tay đứng ở chân cầu thang, đôi mắt buông thõng nhìn vào một điểm vô định nào đó, vừa như đang trầm tư, lại vừa như đang ngẩn người. Trong mắt nàng không có chút ánh sáng, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
"Tôn Giai Bảo!"
Trần Phương Như gọi thêm một tiếng nữa. Ngay lúc bà định lấy điện thoại ra gọi, thì trên lầu hai vọng xuống tiếng đáp lí nhí của Tôn Giai Bảo.
"Đây đây đây!"
Cô nàng đáp một tiếng rồi mới mở cửa phòng, giọng to hơn hẳn: "Con nghe rồi, xuống ngay đây, xuống ngay đây."
Trần Phương Như mặt mày tươi như hoa: "Nhanh lên, xuống giải thích cho dì út con nghe, lúc vẽ bức tranh này con đã nghĩ gì."
Mặt Tôn Giai Bảo dài như cái bơm, vốn tưởng mình đã thoát khỏi những cửa ải tối nay, ai ngờ cửa ải khó nhất lại đang chờ ở đây. Cô nàng xìu đi như quả bóng xì hơi, khoanh tay, bĩu môi: "Lúc đó con chán quá nên vẽ bừa thôi, chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì đâu ạ."
Trần Phương Như lườm con gái một cái, nghiến răng nghiến lợi nói khẽ: "Nghiêm túc vào, giải thích cho đàng hoàng."
Vừa nói, bà vừa chỉ về phía đám người đang đứng cạnh Trần Nghị.
Tôn Giai Bảo quay người đi, đảo mắt một vòng rồi vẫy tay với Thẩm Tiểu Khương đang ngồi dưới đất cách đó không xa. Thẩm Tiểu Khương bất đắc dĩ bước tới, lấy điện thoại ra tìm kiếm bài phân tích về tranh sơn dầu. Tôn Giai Bảo ra dấu "OK", rồi cứ thế nghiêm túc đọc theo những gì có sẵn, không sai một chữ.
Dù đứng ở góc khuất, nhưng vì chiều cao, người ở tầng một vẫn có thể nhìn thấy một chỏm đầu của Thẩm Tiểu Khương.
Không ai để ý, trừ Trần Nghị.
Một chỏm đầu không mấy nổi bật, ấy vậy mà lại có thể cướp đi toàn bộ ánh nhìn của Trần Nghị. Nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đó, mái tóc đen dưới ánh đèn vàng ấm áp ánh lên một màu sắc khác lạ, trông rất đẹp.
Tôn Giai Bảo cuối cùng đã nói gì, nàng hoàn toàn không nghe thấy.
Trong đầu nàng chỉ toàn là ánh mắt bình thản, nhạt như nước ốc của Thẩm Tiểu Khương, trong tai chỉ vang vọng câu nói "Chủ tịch Trần" của cô.
Tim nàng đau đến không chịu nổi, như sắp nổ tung. Không khí đặc quánh lại, hít thở thế nào cũng không vào. Nàng cảm thấy mình sắp ngạt thở, sắp không thể giả vờ được nữa.
Đầu óc quay cuồng, trời đất chao đảo, Trần Nghị lảo đảo, một tay vịn vào lan can cầu thang.
"Chủ tịch Trần, cô sao vậy?"
"Chủ tịch Trần, cô say à?"
"Chủ tịch Trần..."
Tất cả bọn họ đều gọi nàng là "Chủ tịch Trần". Ba chữ này như một câu thần chú, hết lần này đến lần khác gặm nhấm trái tim nàng, khiến nàng không lúc nào được yên. Giờ khắc này, nàng không muốn nghe thấy cách xưng hô đó nữa. Thật sự không muốn.
Trên lầu, Tôn Giai Bảo chống hai tay lên lan can, vừa nhìn xuống vừa hét lên một tiếng: "Dì út!"
Hét xong, cô nàng liền lập tức quay người chạy xuống.
Trần Nghị ngẩng đầu, nhìn người đang chạy xuống cầu thang, tưởng tượng rằng, gương mặt ấy là của Thẩm Tiểu Khương.
"Dì út, dì sao thế? Trời ơi, con nói dở đến thế cơ à? Thật không phải lỗi của con đâu, trên mạng người ta viết thế mà..." Tôn Giai Bảo vừa nói vừa đỡ lấy Trần Nghị.
Hà Trung và đám vệ sĩ nghe tiếng chạy đến. Phòng khách vốn không nhỏ, nhưng lúc này lại chật ních người, trông có chút ngột ngạt, bức bối.
Thẩm Tiểu Khương đứng trên hành lang vắng lặng ở tầng hai, như một vị thần đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống cõi nhân gian ồn ào, náo nhiệt.
"Có cần gọi 115 không?" Tay cô vịn vào lan can, cố để giọng mình nghe thật bình tĩnh, "Có cần không?"
Trần Nghị nghe tiếng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Tiểu Khương. Nàng không nghe thấy tiếng của những người xung quanh, nàng chỉ nghe thấy tiếng của Thẩm Tiểu Khương.
Nàng chỉ muốn nghe thấy tiếng của Thẩm Tiểu Khương.
Thế giới ồn ào là thế, nhưng giờ phút này lại yên ả đến lạ.
Hai người nhìn nhau, không ai dời mắt, cũng không ai nói lời nào.
Thật lâu sau, Hà Trung mới quay người thấp giọng hỏi: "Thất Gia, có cần gọi bác sĩ đến khách sạn chờ không?"
Trần Nghị ngẩng cao cằm, đường viền hàm dưới thon gọn, sắc sảo như một lưỡi dao, có thể giết người trong vô hình. Ánh đèn chùm vàng ấm áp từ trên cao rọi xuống như những hạt bụi vàng li ti, chiếu lên gương mặt Trần Nghị một vẻ trong suốt. Hàng mi nàng run rẩy, đổ xuống một bóng mờ nhàn nhạt.
"Không cần." Nàng nói.
Chẳng biết là đang trả lời Thẩm Tiểu Khương trên lầu, hay là đang trả lời Hà Trung bên cạnh.
Thẩm Tiểu Khương "ừm" một tiếng, gật đầu, rồi lùi lại vài bước, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
"Tiểu Thất, thật sự không cần gọi bác sĩ sao?" Gương mặt Trần Phương Như lộ vẻ lo lắng.
Trần Nghị hoàn hồn, gượng cười: "Chị, chị đừng lo, em không sao thật mà, chỉ là hơi tụt huyết áp thôi."
Trần Phương Như theo bản năng nắm lấy tay Trần Nghị, liền bị cái lạnh bất ngờ làm giật mình: "Tiểu Thất à, tay em sao mà lạnh thế này?"
Trần Nghị rụt tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa, "Em vẫn luôn thế này mà, ngồi nghỉ một lát là đỡ thôi."
"Cũng được, hay là thế này," Trần Phương Như xót xa, dịu dàng nói, "Dù sao vẫn còn sớm, em bây giờ yếu quá, tay lạnh như cục đá. Chị bảo dì giúp việc nấu cho em bát trà gừng táo đỏ cho ấm người."
"Có phiền quá không ạ?" Trần Nghị nói với Trần Phương Như, nhưng ánh mắt lại lơ đãng liếc lên lầu.
Trần Phương Như lắc đầu lia lịa: "Phiền gì đâu, đúng lúc bạn chị vừa gửi cho mấy quả táo đỏ to lắm, để em nếm thử."
"Vâng."
Trần Nghị không từ chối, nàng không muốn từ chối.
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền đến tai Thẩm Tiểu Khương trên lầu.
Các vị khách lục tục chào tạm biệt Trần Nghị, lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Tôn. Trần Phương Như ngồi cùng Trần Nghị ở phòng khách, Tôn Giai Bảo thì đã về phòng trên lầu.
"Haiz, cuối cùng đám người lộn xộn cũng đi hết, nhà cửa lại yên tĩnh rồi." Cô nàng bóc một gói khoai tây chiên, vừa nhai rồm rộp vừa nói.
"Khương, ăn không?"
Thẩm Tiểu Khương bữa tối chẳng ăn được mấy, thấy khoai tây chiên lại có chút buồn nôn.
"Không." Cô trả lời.
Tôn Giai Bảo lại nhét thêm một miếng khoai tây vào miệng, nhận lấy chiếc khăn ướt Thẩm Tiểu Khương đưa, lau tay qua loa rồi lại tiếp tục chơi game: "Các cậu ai cũng chẳng nhiệt tình gì cả."
Thẩm Tiểu Khương cười lắc đầu: "Trên đời này, chỉ có Tôn đại tiểu thư nhà ta là thoải mái nhất."
"Đương nhiên!" Tôn Giai Bảo cười vô tư lự.
"À, mà này," Thẩm Tiểu Khương liếc ra ngoài cửa, thấp giọng hỏi, "dì út của cậu sao rồi?"
"Hả?"
"Tớ hỏi, dì út của cậu có sao không."
Tôn Giai Bảo lơ đãng đáp: "Dì ấy không sao, đang ở dưới lầu nói chuyện với mẹ tớ đấy."
"Không sao thật à?" Thẩm Tiểu Khương lặp lại, ánh mắt vừa chạm vào mắt Tôn Giai Bảo liền vội dời đi.
Tôn Giai Bảo ngửa cổ ra sau, để lộ chiếc cằm hai ngấn, chu môi chớp mắt mấy cái: "Xem ra cậu không phải là không biết quan tâm người khác đâu nhé, ít nhất là cũng biết quan tâm mỹ nữ."
Thẩm Tiểu Khương sững người, không nói gì.
Tôn Giai Bảo quẳng tay cầm game đi, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tiểu Khương đang ngồi khoanh chân dưới đất, ghé vào tai bạn thì thầm: "Có phải không?"
Thẩm Tiểu Khương làm như đập ruồi, muốn gạt tay Tôn Giai Bảo ra.
"Không phải."
"Sao lại không phải, tớ thấy là đúng rồi, đúng rồi đấy!" Tôn Giai Bảo đã quen đùa giỡn với Thẩm Tiểu Khương như vậy, cả hai đều không cảm thấy ngại ngùng, "Nói đi, có phải là cậu thích dì út của tớ không?"
"Cậu nói linh tinh gì thế? Không phải." Thẩm Tiểu Khương hai tay nắm lấy cổ tay Tôn Giai Bảo, đang chuẩn bị dùng sức vật bạn qua vai.
"Thích thì cứ nói là thích, ha ha ha ha..."
"Cốc cốc cốc!"
Đúng lúc hai người đang vui vẻ dính lấy nhau, tiếng gõ cửa vang lên, cả hai đồng thời nhìn về phía cửa.
"Khụ khụ," Trần Nghị nghiêng người, đôi mắt buông thõng, mơ màng không biết đang nhìn đi đâu, "Cửa không khóa."
"À." Tôn Giai Bảo cũng không có ý định buông Thẩm Tiểu Khương ra, thậm chí còn siết chặt tay hơn, kéo người bạn lại gần mình, "Có chuyện gì không, dì út?"
Đôi mắt Trần Nghị định nhấc lên nhưng lại thôi. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cánh tay đang siết chặt của Tôn Giai Bảo, hàng lông mày bên phải của nàng khẽ nhếch lên. Bàn tay đang gõ cửa dừng lại, nắm thành quả đấm buông thõng bên người.
Nàng nuốt nước bọt, đôi môi khẽ mấp máy, khó khăn mở lời: "À, trà gừng táo đỏ ngon lắm, hai đứa có uống không?"
Tôn Giai Bảo: "Uống ạ."
Thẩm Tiểu Khương: "Không uống."
Đôi mắt Trần Nghị chậm rãi đảo qua, lồng ngực khẽ phập phồng vì tim đập nhanh. Ánh mắt nàng vờ lướt một vòng trong phòng, sau đó lướt qua gương mặt có cũng được không có cũng được của Tôn Giai Bảo, cuối cùng dừng lại trên vầng trán thanh tú của Thẩm Tiểu Khương.
Đối phương đang co một chân, chân còn lại vẫn giữ tư thế khoanh tròn. Sau khi ánh mắt khẽ chạm vào mắt Trần Nghị, cô liền cúi xuống nhìn chiếc Kindle trong tay.
Khi không cử động, trông cô thật yên tĩnh, thật đẹp.
Đôi chân trắng như tuyết, xương bánh chè tròn trịa, tổng thể sạch sẽ, năng động, khiến Trần Nghị nhìn một lần liền không nỡ dời mắt.
"Rốt cuộc có uống không?" Câu này, nàng nhìn Thẩm Tiểu Khương mà nói.
Tôn Giai Bảo siết chặt vòng tay, Thẩm Tiểu Khương bị ép ngả người ra sau. Từ góc nhìn của Trần Nghị, hai người kề sát nhau cứ như sắp hôn đến nơi. Nàng cố tỏ ra mặt không đổi sắc, nhưng thật ra nội tâm đã rối như tơ vò.
Một cơn ghen tuông như thủy triều vô tận, cuồn cuộn muốn nuốt chửng lấy nàng.
Đầu, cổ họng, tim, toàn thân, tất cả đều thấm đẫm cảm giác chua xót.
Thật khó chịu, thật bức bối.
Nếu có thể, nàng muốn ngay lập tức xông lên tách hai người ra, đồng thời hung hăng, thật hung hăng lườm Tôn Giai Bảo một cái, cảnh cáo cô nàng không được phép thân mật với Thẩm Tiểu Khương như vậy.
Nhưng nàng không thể, nàng lấy tư cách gì? Nàng có quyền gì?
Thẩm Tiểu Khương là người tự do, nàng lấy thân phận gì mà quản cô?
Tôn Giai Bảo: "Không uống."
Thẩm Tiểu Khương: "Uống."
Tôn Giai Bảo: ?!
Trần Nghị: "..."
Ba người im lặng trong hai giây.
Tôn Giai Bảo nhìn Thẩm Tiểu Khương, cười nói: "Được lắm nhé Khương, sao cậu cứ thích đối đầu với tớ thế, đáng ghét thật."
Trần Nghị thật sự không nghe nổi nữa, nhưng hai chân như bị đổ chì, không tài nào nhúc nhích được.
Thẩm Tiểu Khương cười nhạt, nét mặt thản nhiên, khóe môi nhếch lên một đường cong thật đẹp.
Trông thế nào, hai người họ cũng giống như một đôi tình nhân đang yêu say đắm, liếc mắt đưa tình mà chẳng thèm để ý đến ai.
"Dì út," Tôn Giai Bảo thắc mắc, "chẳng lẽ có nhiều trà gừng táo đỏ lắm ạ?"
Ánh mắt Trần Nghị bất đắc dĩ dời từ gương mặt Thẩm Tiểu Khương sang mắt Tôn Giai Bảo, trong ánh mắt không nén nổi một tia sát khí, "Ừ."
Như một vị thần chết, vác trên vai chiếc lưỡi hái khổng lồ, gặp người giết người, gặp thần giết thần.
Đây là lần đầu tiên Tôn Giai Bảo thấy Trần Nghị có vẻ mặt như vậy, thật sự bị dọa cho giật mình. Sững sờ mấy giây, không dám nói thêm lời nào. Cô nàng đương nhiên không đoán được Trần Nghị đang nghĩ gì, liền quay đầu ghé vào tai Thẩm Tiểu Khương lẩm bẩm: "Khương, đi thôi đi thôi, dì út của tớ hình như không vui lắm."
Trần Nghị nhận ra ánh mắt vừa rồi của mình không ổn, lập tức bấm mạnh vào đùi, để bản thân tạm thời thoát khỏi vòng xoáy mang tên "Thẩm Tiểu Khương", tỉnh táo lại trong giây lát.
"Hai đứa thật sự không muốn uống thì thôi vậy." Nàng nói thêm.
Tôn Giai Bảo lập tức ngoan ngoãn cười: "Không không ạ, tụi con xuống ngay đây, xuống ngay đây."
Nói rồi, cô nàng liền buông Thẩm Tiểu Khương ra trước, ngoan ngoãn xuống giường, xỏ vội dép lê, rồi nhanh chóng đi ra cửa. Trần Nghị qua loa nghiêng vai. Tôn Giai Bảo lách người ra ngoài.
Như đang chạy trốn, tiếng bước chân ngày một xa dần.
Từ cửa phòng đến mép giường, khoảng cách không xa không gần. Trong không khí có một luồng điện vừa đắng chát lại vừa mập mờ, đang phát ra tiếng "xì xì". Nhưng rất nhanh, âm thanh đó đã bị tiếng nhạc nền của game trên màn hình lấn át.
Trần Nghị đứng ở cửa, nhìn theo từng cử động của Thẩm Tiểu Khương. Thỉnh thoảng chớp mắt một cái, rồi lại vội vàng khóa chặt ánh nhìn.
Lần này, con mồi và thợ săn đã đổi vai cho nhau.
Thẩm Tiểu Khương đặt chiếc Kindle trong tay xuống, từ từ đứng dậy, từ từ xỏ đôi dép lê màu trắng, rồi lại từ từ đi về phía Trần Nghị.
Mùi hương đặc trưng của Trần Nghị ngày một gần hơn, len lỏi vào trái tim Thẩm Tiểu Khương, từng chút, từng chút một lan tỏa, rồi nở thành một đóa hoa ở nơi mềm yếu nhất.
Hai người đến gần nhau vô hạn, Trần Nghị không cử động. Nàng không nghiêng vai như lúc nãy, như thể muốn vây Thẩm Tiểu Khương ở lại đây.
Nếu thật sự có thể, có lẽ nàng sẽ thật sự giam cầm chú chim nhỏ của mình.
Nhưng, không có nếu như.
Bởi vì, nàng không nỡ.
Nàng chỉ có chú chim nhỏ của mình, nhưng chú chim nhỏ ấy, lại có cả thế giới.
Vài giây sau, nàng nghiêng vai, giống như đã nhường đường cho Tôn Giai Bảo lúc nãy.
Ngay khi Thẩm Tiểu Khương cũng định lách ra như Tôn Giai Bảo, Trần Nghị lại khựng lại.
Vai hai người chạm nhẹ vào nhau.
Ngay khoảnh khắc va chạm, Thẩm Tiểu Khương đột ngột lùi lại một bước.
Trái tim cô run lên dữ dội.
Ánh mắt cô bâng quơ rơi xuống hàng mi cong vút như cánh quạ của Trần Nghị.
Trần Nghị chớp mắt thật nhanh, khẽ cắn môi, rồi lại buông ra, đôi môi căng mọng ánh lên vẻ ướt át, hạt ngọc trên môi khiến người ta mê đắm. Nàng chậm rãi ngước mắt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Tiểu Khương trong giây lát.
"Thẩm Tiểu Khương." Nàng khẽ gọi tên cô.
Như một câu nói buột miệng trong vô thức.
Người lớn nhút nhát đang nói chuyện, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo.
Thế là, sau khi giọng nói im bặt, hai người vẫn giữ nguyên tư thế, im lặng.
Ngoài trời gió đã ngừng, nhưng mưa vẫn rơi. Những vệt mưa trên kính giống như những giọt nước mắt, vệt nào vệt nấy đều là nỗi buồn. Tí tách, đó có lẽ là âm thanh của trái tim tan vỡ.
"Thẩm Tiểu Khương." Trần Nghị lại gọi một tiếng nữa.
Ngón tay Thẩm Tiểu Khương khẽ động.
Khi nghe Trần Nghị gọi tên mình, ba chữ này, mới một lần nữa có lại ý nghĩa.
Nếu là trước kia, khi khoảng cách hai người ngắn như vậy, hơi thở gần như vậy, cô nhất định sẽ ôm chầm lấy nàng ngay khi nàng gọi tên cô lần thứ hai.
Nhưng bây giờ, cô sẽ không.
"Chị muốn nói gì, Chủ tịch Trần?" Giọng Thẩm Tiểu Khương máy móc, lạnh lùng.
Tim Trần Nghị run lên dữ dội, như bị ai đó đấm mạnh một cú, cả người trên dưới, chỗ nào cũng đau.
"Em nhất định phải gọi chị như vậy sao?" Giọng Trần Nghị mềm mại, nhịp nói chậm lại.
Thẩm Tiểu Khương siết chặt góc áo sơ mi, vẫn giữ nguyên giọng điệu ấy, "Vậy nên gọi thế nào?"
Lời của cô, đối với Trần Nghị mà nói, như nghẹn lại ở cổ họng.
Trần Nghị không tiếng động há miệng.
Thẩm Tiểu Khương khẽ nheo mắt lại.
"Chị là dì út của Giai Bảo, em là bạn thân của nó, tính qua tính lại, chẳng phải chị cũng là dì út của em sao?" Đôi mắt Trần Nghị hẹp dài, khóe mắt hơi xếch lên, trời sinh đã mang một vẻ quyến rũ, ma mị.
Cùng một câu nói, nhưng thốt ra từ miệng Trần Nghị, lại có sức hút vô cùng.
"Dì út." Thẩm Tiểu Khương cứng rắn nói ra hai chữ này.
Hai chữ này, không còn nhiệt độ của ngày xưa, không còn sự nóng bỏng của ngày trước.
Tàn nhẫn như đang nhắc nhở Trần Nghị rằng, quá khứ dường như là một cây cầu đã gãy, có lẽ, họ không thể quay lại được nữa.
Nàng hối hận rồi, một tiếng "Dì út" như thế này, còn không bằng "Chủ tịch Trần".
"Khương!"
Giọng Tôn Giai Bảo vọng đến từ cửa cầu thang.
Thẩm Tiểu Khương lễ phép gật đầu, "Dì út, xin lỗi, cho tôi qua."
Trần Nghị thất thần nghiêng vai một lần nữa, cảm nhận hơi thở của Thẩm Tiểu Khương lướt qua mình. Trái tim nàng, vỡ thành từng mảnh, giống như chiếc ly thủy tinh tuột khỏi tay nàng ngày đó, chân thật đến mức, nàng nhắm mắt lại vẫn lờ mờ nghe thấy âm thanh tan vỡ.