Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 86

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, quất mạnh vào những cành cây yếu ớt, như thể phải ép cong tất cả chúng xuống mới hả dạ.

 

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng u ám lạ thường. Giống như một màn đêm mông lung, lại giống như một buổi sớm mai huyền ảo.

 

Giữa màn mưa triền miên có hai cái bóng đan vào nhau, một người là Thẩm Tiểu Khương, một người là Trần Nghị. Cả hai phảng phất như thiếu dưỡng khí trầm trọng, chỉ có đối phương mới là nguồn sống của nhau.

 

Thẩm Tiểu Khương hai tay nâng niu gương mặt Trần Nghị, sưởi ấm làn da lạnh như băng nơi đó. Cô hôn đến quên cả trời đất, như trừng phạt mà m*t lấy, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của đối phương. Đầu ngón tay cô khẽ lướt qua gáy nàng, đối phương bất thình lình run lên, đôi tay đang níu lấy áo Thẩm Tiểu Khương bất giác siết chặt, rồi lại siết chặt hơn.

 

Thẩm Tiểu Khương bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức buông người trong lòng ra. Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cái lạnh tức thì khiến người ta tỉnh táo, giúp cả hai tái lập lại kết nối với thế giới này.

 

Ánh mắt Trần Nghị mông lung, khóe mắt nhuốm hơi nước, son môi ở khóe miệng đã lem ra thành một mảng ửng hồng. Tựa như hoàng hôn mùa hạ, chân trời ngập tràn ráng đỏ.

 

Nàng từ từ ngước mắt, con ngươi trong veo, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương. Ánh mắt hai người, dừng lại ở một vị trí sắp chạm mà chưa chạm.

 

Mập mờ, mịt mờ, nhẫn nại, không biết phải làm sao.

 

"Cái đó...sẽ lây." Thẩm Tiểu Khương đột nhiên cúi đầu, nhìn chiếc váy liền áo màu trắng của Trần Nghị, tai nóng bừng.

 

Trần Nghị chớp chớp mắt, đôi tay đang níu áo đối phương, nới lỏng ra.

 

Nụ hôn này, nàng đã nghĩ đến rất lâu. Trong những ngày không gặp Thẩm Tiểu Khương là thế, mà trong những ngày gặp lại cô, lại càng như vậy.

 

"Cái gì?" Nàng tiến thêm một bước về phía Thẩm Tiểu Khương.

 

Khoảng cách của cả hai bị kéo gần lại, hơi thở lại một lần nữa kề sát.

 

Thẩm Tiểu Khương khẽ cắn môi mình, một giây sau buông ra, có chút tiếc nuối nói: "Vi khuẩn HP."

 

Khóe miệng Trần Nghị khẽ cười, lại tiến thêm một bước về phía Thẩm Tiểu Khương. Cả hai gần như, dán sát vào nhau. Chiếc váy hai dây ôm lấy bờ vai gầy của nàng, tựa như một dòng sông trắng tinh khôi.

 

"Chị không quan tâm." Nàng nhàn nhạt nói.

 

Tầm mắt nàng lướt qua gương mặt, chóp mũi của Thẩm Tiểu Khương, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

 

Một giây sau, nàng hôn trả lại người trước mặt.

 

Lần này, Thẩm Tiểu Khương mím chặt môi, không cho Trần Nghị tiến vào. Cô nắm lấy hai vai nàng, dứt khoát đẩy ra.

 

Trọng tâm Trần Nghị không vững, lại thêm vừa rồi dùng hết sức để trao đổi hơi thở, hai chân như nhũn ra. Một chút không để ý, liền bị Thẩm Tiểu Khương đẩy thẳng vào cánh cửa kính của phòng vệ sinh, không nhẹ cũng không nặng. Nàng tựa lưng vào tấm kính mờ, khi chạm phải sự lạnh lẽo nơi đó, nàng bất giác run rẩy.

 

"Sao thế..." Nàng hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương cúi đầu còn thấp hơn lúc nãy, mái tóc đen dù đã cắt ngắn nhưng vẫn còn khá dài che đi gương mặt, không để cho Trần Nghị thấy rõ.

 

"Em quan tâm." Cô nói.

 

Trần Nghị nheo nheo mắt, đột nhiên hai tay nắm lấy cổ tay đối phương, một lần, một lần v**t v* xương tròn ở cổ tay, rồi lại từng tấc, từng tấc di chuyển lên khuỷu tay.

 

"Không sao, cùng lắm thì uống thuốc cùng em. Chị nguyện ý." Nói xong, có thể nghe rõ tiếng cười của Trần Nghị. Nàng vòng qua cánh tay Thẩm Tiểu Khương, luồn đến trước mắt đối phương, rồi duyên dáng nhấc cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình: "Làm gì cùng em, chị cũng đều nguyện ý."

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn vào mắt Trần Nghị, lần này, cô nhìn thấy trong mắt nàng sự chân thật, một sự chân thật thẳng thắn đến tận xương tủy.

 

Cô đưa tay vòng một lọn tóc của Trần Nghị quanh đầu ngón tay, hết vòng này đến vòng khác. Sau đó, cô từng bước một dồn nàng lùi lại. Lần này, cô một tay chống lên cánh cửa, để gáy Trần Nghị gối lên lòng bàn tay ấm áp của mình.

 

"Cái gì cũng nguyện ý?"

 

Trần Nghị khi lùi lại đã khẽ rũ mắt, giờ mới chậm rãi ngẩng lên, ánh nhìn vừa ngượng ngùng vừa thiếu tự tin rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương: "Thật, cái gì chị cũng nguyện ý."

 

Thẩm Tiểu Khương cúi thấp đầu, bóng hình mỏng manh phủ xuống Trần Nghị. Bàn tay cô đặt nơi gáy nàng, khẽ giật giật, đầu ngón tay len vào mái tóc phía sau, rồi qua loa dùng sức, ép gương mặt đối phương lại gần mình.

 

Ngũ quan phóng đại trong tầm mắt, hương gỗ xen lẫn hương hoa thanh khiết, lạnh lẽo mà vấn vít nơi chóp mũi. Mùi hương đặc biệt ấy, từ lâu đã khắc sâu trong từng sợi DNA của Thẩm Tiểu Khương.

 

Cô nhắm mắt, hít thật sâu mùi hương thuộc về Trần Nghị, cũng thuộc về chính mình. Như một báu vật, như một ký ức độc nhất, lại càng giống minh chứng cho tình yêu quấn quýt chẳng thể tách rời.

 

"Chị lừa em."

 

"Chị không có."

 

Thẩm Tiểu Khương buông lọn tóc đang quấn quanh ngón tay, thay vào đó đưa ngón giữa chạm vào khóe môi Trần Nghị. Đầu tiên, cô khẽ v**t v* nơi khóe miệng, lướt dọc bờ môi, rồi bất chợt dùng chút sức, cố tình làm nhòe đi vệt son còn sót lại.

 

Màu son đỏ nhạt bị kéo lem nhem, loang trên gương mặt, tràn xuống cổ, in hằn dấu vết theo lòng bàn tay đang chậm rãi lướt xuống, mỗi lúc một sâu, một đậm.

 

Đúng lúc ấy, một tia chớp xé rách màn trời, tiếng sấm nặng nề cuộn đến. Ánh sáng nhợt nhạt hắt lên Trần Nghị, khiến cả thân hình nàng tựa như một con búp bê đã bị vấy bẩn, phảng phất vẻ đẹp tiều tụy, vỡ vụn mà vẫn đến mê người. Khiến người ta vừa thương tiếc, lại vừa khát khao được tàn nhẫn giày xéo.

 

Trần Nghị không hề bộc lộ sở thích của mình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt hoang dã, tùy hứng của Thẩm Tiểu Khương, trong lòng nàng lại dâng trào một kh*** c*m dữ dội chưa từng có.

 

Nàng muốn được nhìn như thế, cứ mãi bị nhìn như thế. Nàng khao khát hơn bao giờ hết cái cảm giác quen thuộc ấy, len lỏi vào tận da thịt, xoa dịu mảnh đất tâm hồn ẩm ướt, mềm mại đang khát được che chở.

 

Tay Thẩm Tiểu Khương dừng lại, khẽ cười một tiếng: "Chỉ là ngày mưa thôi sao?"

 

Trần Nghị sững người một giây: "Cái gì?"

 

"Trước đó chị nói ở bên em, lẽ nào chỉ ở những ngày mưa?" Thẩm Tiểu Khương nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nghị, ánh mắt như có thực thể, hung hăng v**t v* làn da quanh hốc mắt nàng.

 

"Chị..."

 

Thẩm Tiểu Khương bá đạo, chặn lại lời Trần Nghị ở giữa môi lưỡi, hàm hồ không rõ nói: "Em muốn mùa xuân, em cũng muốn mùa hè,"

 

"Mùa thu, mùa đông,"

 

"Trời nắng và cả trời mưa."

 

Mỗi khi nói một từ, Thẩm Tiểu Khương lại thăm dò sâu hơn một chút. Môi cô trượt xuống cổ Trần Nghị, khẽ cắn vào yết hầu đối phương, không nhanh không chậm day day.

 

"Em muốn chị mỗi ngày." Giọng Thẩm Tiểu Khương nhỏ dần, khàn khàn trầm ấm, hay như bản nhạc nhẹ mà cả hai đều thích, "Mỗi một ngày, đều muốn chị."

 

Ánh mắt Trần Nghị như nước hồ xuân, nhẹ nhàng gợn sóng.

 

Chiếc váy liền áo màu trắng rơi xuống bên chân hai người, sạch sẽ, như một đám mây không nhiễm bụi trần.

 

Nụ hôn rút cạn không khí, khiến đại não Trần Nghị thiếu dưỡng khí. Thẩm Tiểu Khương buông nàng ra, cũng theo đó mà th* d*c, tim cũng theo đó mà phập phồng.

 

Trần Nghị cụp mắt tùy ý liếc qua, mặt đỏ bừng, trêu chọc mà đá văng chiếc váy trắng trên mu bàn chân. Váy bay đến bàn chân Thẩm Tiểu Khương, rồi lại trượt xuống.

 

Nàng nheo nheo mắt, không lập tức hành động. Nàng ngược lại muốn xem xem, cô gái trông có vẻ ph*ng đ*ng, phong lưu trước mắt này, rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?

 

Nàng đang chơi với lửa?

 

Không, nàng chính là lửa.

 

Là ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ giác quan của Thẩm Tiểu Khương, tùy ý khiêu khích.

 

Trần Nghị hai tay vòng ra sau lưng, tìm chiếc cúc nhỏ xíu.

 

Sau tia chớp lúc nãy, tiếng mưa rơi trở nên hỗn loạn, lúc thì vội vã không thể kiềm chế, lúc lại ôn nhuận như ngọc, giống hệt nụ hôn khó kiềm chế của Thẩm Tiểu Khương.

 

Trong căn phòng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, Thẩm Tiểu Khương có thể nghe thấy tiếng cúc áo nhỏ được cởi ra. Rất nhẹ, nhưng lại rất nặng.

 

Nàng vô tình liếc qua Thẩm Tiểu Khương, động tác phút chốc dừng lại. Khẽ cắn môi mình, đuôi mắt tràn ngập một vệt d*c v*ng lưu luyến. Bỗng nhiên, nàng dán sát người lên phía trước, hai tay vòng lấy cổ Thẩm Tiểu Khương, kéo cô vào lòng.

 

"Em đang nhìn gì thế?" Âm cuối của Trần Nghị cong lên, vội vã, gấp gáp, như đang làm nũng, lại như đang oán hận.

 

Môi nàng gần như dán vào tai Thẩm Tiểu Khương, hơi nóng quẩn quanh bên tai, theo những dây thần kinh cực nhỏ, cực nhạy cảm trên tai, tràn vào xương tủy, đi khắp toàn thân.

 

"Nhìn chị chứ sao, sao không tiếp tục, hửm?" Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu, bờ môi và mặt Trần Nghị, cách rất gần, rất gần.

 

Khi cô cất lời, đôi môi chỉ khẽ lướt ngang gò má đối phương, vừa chạm vừa như chưa chạm, lấp lửng giữa gần gũi và xa cách.

 

Khoảng cách ấy không phải một nụ hôn, cũng chẳng phải dứt khoát lạnh nhạt, mà tựa như chiếc lá cuối mùa, treo run rẩy trên cành, sắp rơi mà chưa rơi, cào nhẹ vào lòng người một nỗi ngứa ngáy khó kìm.

 

Thế nhưng, lại chẳng nỡ để môi thật sự chạm xuống, chẳng nỡ phá vỡ bầu không khí mập mờ.

 

Thật là gần.

 

Gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, có thể cảm nhận được rung động trong hơi thở của nhau, và cơn gió yếu ớt phe phẩy khi hàng mi run rẩy.

 

Trần Nghị sững người một lúc, một tiếng "ừm" cao giọng của Thẩm Tiểu Khương, gần như làm nàng tan chảy.

 

"Thẩm Tiểu Khương, em, sao lại hư thế này." Trần Nghị mất kiểm soát, chủ động xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, mềm mại hôn lên má trái Thẩm Tiểu Khương.

 

Bên ngoài phòng khách chính là hành lang, chiếc đèn ốp trần lâu ngày không sửa đã bị vỡ một lỗ hổng, vì trời mưa mà tiếp xúc không tốt, ánh đèn vàng lúc sáng lúc tắt.

 

Mảng da bị hôn của Thẩm Tiểu Khương tức thì ấm lên, trong môi trường ẩm ướt, ngượng ngùng vô cùng.

 

Cô đưa tay, lòng bàn tay đặt lên những đóa hoa diên vĩ màu xanh tím sau lưng, như trừng phạt mà cắn vào vành tai Trần Nghị, thấp giọng thì thầm: "Vào trong, son môi trên người, em giúp chị rửa."

 

Nhà vệ sinh trong phòng trọ khá nhỏ, bồn rửa mặt đặt ngay đối diện cửa. Để tiết kiệm không gian, chiếc gương đồng thời cũng được thiết kế thành tủ kính. Bên trong chỉ có một phòng tắm hình quạt và một bồn cầu sứ trắng, gần như chiếm trọn diện tích chật hẹp của không gian này. Hai người đứng cùng nhau trong đó, lại càng khiến không gian trở nên ngột ngạt, chật chội đến lạ.

 

Trên chiếc bồn rửa mặt nhỏ hẹp đặt một túi đồ rửa mặt và một chiếc máy sấy. Cô cất túi đồ vào trong tủ kính, rồi trải khăn tắm lên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh buốt.

 

Nhìn dáng vẻ nghiêng nghiêng của Trần Nghị trong gương, Thẩm Tiểu Khương cười một tiếng, rồi quay người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt lên chiếc khăn tắm sạch sẽ đã được trải sẵn.

 

Hình xăm hoa diên vĩ sau lưng in trong gương, phảng phất, nơi đó căn bản không phải là một chiếc gương, mà là một bức tranh sơn dầu trường phái ấn tượng.

 

Có lẽ là vì đèn trong nhà vệ sinh đã bật, khí thế quyến rũ lúc nãy của Trần Nghị giảm mạnh, bây giờ hoàn toàn là một con cừu non sợ sệt, mặc người chém giết. Nếu bạn trêu đùa nàng một chút, nói không chừng nàng thật sự có thể học vài tiếng dê kêu cho bạn nghe.

 

Thẩm Tiểu Khương hai tay chống hai bên người nàng, giam chặt nàng trong vòng tay của mình.

 

"Trước tiên rửa từ đâu thì tốt nhỉ?" Cô miêu tả đôi mày ngoan ngoãn của đối phương.

 

Trần Nghị hơi ngửa đầu, hàng mi dài, cong vút đong đầy ánh đèn ấm áp, như thể rắc những mảnh vụn vàng, lấp lánh. Nàng từ từ đảo mắt, đôi môi mấp máy, mỗi một chữ đều nói rất nhẹ, rất chậm, rõ ràng gần như là tiếng thở, nhưng trong không gian kín mít, chật hẹp này, lại sinh ra những tiếng vang.

 

"Nghe em."

 

Hai chữ này, đập vào lòng Thẩm Tiểu Khương, mặt hồ trong tim nổi lên những gợn sóng lăn tăn. Một trái tim, điên cuồng nhảy loạn.

 

Sau đó, Thẩm Tiểu Khương dùng sức lau bàn tay đã ẩm ướt vào quần, rồi lấy một chiếc khăn rửa mặt, xả dưới vòi nước lạnh.

 

Trần Nghị bên cạnh, lẳng lặng nhìn động tác của cô, cảm thấy cô vừa ngốc, lại vừa buồn cười.

 

Nàng thật rất thích Thẩm Tiểu Khương. Trong mắt nàng, tất cả mọi thứ của Thẩm Tiểu Khương, đều đáng yêu, đều làm nàng vui vẻ.

 

Thẩm Tiểu Khương vắt chiếc khăn rửa mặt đến nửa khô, đưa tay đến mặt Trần Nghị, nghiêm túc giúp nàng lau đi vệt son môi đã lem.

 

Son môi trên mặt lau xong, Thẩm Tiểu Khương lấy một chiếc khăn mới, lặp lại thao tác vừa rồi. Lúc này, cô phát hiện, vì không khí ẩm lạnh xung quanh, Trần Nghị đang run rẩy.

 

"Đừng nhúc nhích." Nói xong, Thẩm Tiểu Khương đi đến phòng tắm, mở vòi hoa sen, vặn tay gạt sang hết bên trái, sau đó kéo cửa kính hình cung lại.

 

Con số trên máy nước nóng nhanh chóng tăng vọt, chỉ lát sau, trong cửa, từ từ bốc lên khói trắng. Không gian nhỏ, nhiệt độ tăng rất nhanh. Chẳng mấy chốc, trong nhà vệ sinh trở nên ấm áp, ngay sau đó, sương mù cũng nhiều hơn.

 

Thẩm Tiểu Khương một lần nữa đi đến trước bồn rửa, nhìn Trần Nghị, Trần Nghị cũng nhìn cô. Đối mặt vài giây, cả hai đều suy nghĩ rất nhiều trong lòng.

 

Thẩm Tiểu Khương dẫn đầu dời mắt đi, lại lấy ra một chiếc khăn, tiếp tục công việc còn dang dở.

 

Chiếc khăn màu trắng dán lên cổ Trần Nghị, dòng nước từ kẽ tay từ từ chảy xuống, trượt vào rãnh sâu không thấy đáy. Dòng nước mang đi một phần son môi, phần còn lại bị Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc lau đi.

 

Lát sau, Thẩm Tiểu Khương ném đi chiếc khăn vướng víu, trong màn sương ngày càng mông lung, cô dán sát người lại, như một chú cún con, từng chút, từng chút l**m khô vệt nước trên người nàng.

 

Đôi mắt phượng hẹp dài của Trần Nghị nhắm lại, chừa một khe hở cực nhỏ. Nàng thất thần nhìn lên chiếc đèn mờ ảo trên trần nhà.

 

Thẩm Tiểu Khương nửa ôm nửa đỡ, một mặt, sợ sức quá nhỏ, làm người ta ngã xuống, mặt khác, lại sợ sức quá lớn, làm gãy người ta.

 

Để lau khô nước trên gáy, Trần Nghị cẩn thận di chuyển, quỳ gối trên chiếc khăn tắm, đối diện với gương. Ánh mắt căng thẳng, thấp thỏm nhưng lại tràn ngập chờ mong, nhìn chính mình, lại nhìn Thẩm Tiểu Khương sau lưng.

 

Không có sự ràng buộc nào, đóa hoa diên vĩ màu tím trên lưng Trần Nghị, không chút giữ lại mà nở rộ trong đáy mắt Thẩm Tiểu Khương. Cô cúi đầu, dịu dàng hôn lên từng cánh hoa trên hình xăm, m*t khô từng giọt mật hoa.

 

Cô như một con ong mật cần mẫn, không biết mệt mỏi mà không ngừng hái lượm.

 

Trần Nghị giọng rất nhỏ, làn da vốn lạnh lẽo bị hun nóng một chút, trên mặt, trên cổ, cũng dát lên những mảng ửng hồng: "Tiểu Khương... Em..."

 

"Sao?" Thẩm Tiểu Khương ghé vào tai đối phương, thở ra hơi thở ấm áp.

 

"Muốn...em." Giọng Trần Nghị mềm như nước.

 

Khóe mắt Thẩm Tiểu Khương cong cong, hôn lên cổ nàng, nghiền ngẫm mà cười nói: "Muốn gì?"

 

"Chị nói muốn em." Đối phương nhíu mày, chật vật lặp lại.

 

Thẩm Tiểu Khương lại đến gần hơn một chút, cười gian nhìn người trong gương: "Muốn em sao?"

 

Mặt Trần Nghị đỏ không tưởng, nũng nịu, lại mang theo một chút oán trách mà giật giật miệng: "Ai da!"

 

Cổ họng khô khốc, như sa mạc cằn cỗi quanh năm thiếu nước.

 

Thẩm Tiểu Khương hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, bên trong không có mặc áo lót.

 

"Muốn em làm gì?" Cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi ngắn tay, từ sau lưng lỏng lẻo ôm lấy Trần Nghị, nhắm mắt lại khẽ ngửi mùi thơm như có như không trên tóc nàng.

 

Trần Nghị lúc này ngoan nhất, hỏi nàng cái gì, nàng sẽ đáp cái đó, so với lúc tỉnh táo, càng giống một món đồ chơi hình người hơn.

 

Thẩm Tiểu Khương bỗng nhiên nghĩ đến lúc nhỏ, từng ăn ở quê một loại bánh ngọt đặc sắc, gọi là bánh dẻo. Dẻo quẹo, mềm oặt, thêm một chút nước, trở nên dẻo hơn, Thẩm Tiểu Khương thèm đến ch** n**c miếng.

 

Ông ngoại thường mua cho cô ăn. Cắn một miếng bánh dẻo, nước đường ngọt ngào tràn ra như quả đào mật chín mọng, dính tay, tuy nói là dính tay, nhưng lại không nỡ bỏ, vẫn muốn ăn thêm một miếng nữa. Dùng đũa khuấy vài cái, còn phát ra tiếng "sột soạt", nghe rất êm tai.

 

Lúc không được ăn, thì tâm tâm niệm niệm. Khó khăn lắm mới được ăn, Thẩm Tiểu Khương, chú mèo tham ăn này, liên tiếp muốn ăn nhiều lần.

 

Cô hôm nay muốn ngang ngược, muốn điên cuồng. Trần Nghị cũng không giận, cứ để cô làm bừa, cứ để cô giày vò.

 

Hết lần này đến lần khác, cả hai trở lại phòng ngủ.

 

"Dì út?" Giọng Thẩm Tiểu Khương như đang làm nũng, lại như đang tạo áp lực, "Chị tại sao luôn có nhiều lo lắng như vậy?"

 

"Đúng vậy, chị lo lắng nhiều thứ vô dụng như vậy làm gì?" Trần Nghị xoa xoa tóc Thẩm Tiểu Khương, qua rất lâu mới nhớ ra vấn đề này, "Sau này sẽ không thế nữa."

 

Thẩm Tiểu Khương lật người, đè Trần Nghị xuống ga giường. Cô hai tay chống hai bên người đối phương, từ trên xuống dưới như đang thưởng thức, lại như đang phán xét.

 

"Vậy sau này, chị lo lắng cái gì?" Cô hỏi.

 

Tóc từ sau đầu nhẹ nhàng rũ xuống, bóng tóc hai bên, tạo nên một hiệu ứng vừa phải cho gương mặt Thẩm Tiểu Khương. Mặt cô trông nhỏ hơn một chút, ánh mắt sâu hơn một chút.

 

Trần Nghị khẽ hé đôi môi, một tiếng thở nhẹ thoát ra như lướt qua không khí. Mái tóc xõa tung trên gối, đuôi tóc uốn cong thành những đường nét uyển chuyển, mang theo vẻ hoạt bát và lanh lợi, tựa như vẽ thêm sinh khí cho cảnh tượng tĩnh lặng mà nóng bỏng này.

 

Từ từ đưa tay, đầu ngón tay lướt qua gương mặt Thẩm Tiểu Khương, cong cong quấn quấn đến tai cô. Trần Nghị qua loa ngoắc ngoắc ngón tay, vành tai Thẩm Tiểu Khương bị khảy một cái, nhạy cảm rụt rụt lại.

 

Nụ cười lan đến tận đáy mắt Trần Nghị, ánh sáng vụn vỡ mềm mại, dịu dàng. Ngón tay nàng dời đi, luồn vào mái tóc Thẩm Tiểu Khương, lòng bàn tay gắng sức, gãi gãi, v**t v*. Giọng nói hạ thấp, sau sự lưu luyến, mập mờ, tràn ngập sự sủng ái vô hạn.

 

"Sau này, chỉ lo lắng cho em, có được không?"

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương run run, ngón tay chống bên người vò nhàu ga giường rồi buông ra, sau đó lại một lần nữa càng dùng sức vò xuống.

 

Bão đi qua, trên ngọn cây sinh ra ký ức mới. Nước trên mái hiên nhỏ giọt, vô thanh vô tức, nhưng trong đáy lòng lại tràn ra một trận hoan nghênh cuồng nhiệt như lễ hội lớn.

 

Đuôi mắt Thẩm Tiểu Khương ươn ướt, cổ họng nghẹn ngào.

 

Trên lưng rõ ràng là khoảng trống, lại truyền đến từng đợt lạnh buốt.

 

Thế nhưng con đường trong tim, mỗi một giọt máu chảy qua đều nóng bỏng, rung động điên cuồng.

 

Hai người đối diện, ánh mắt giao quấn trong không trung, khẽ bật cười, rồi không ai nói thêm lời nào.

 

Một nụ hôn quên mình, dài đằng đẵng, thay thế tất cả ngôn ngữ.

 

Họ là cành hồng duy nhất trên mảnh đất cằn cỗi của nhau.

Bình Luận (0)
Comment