Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 89

Cánh cửa chống cháy màu xám từ từ mở ra, phát ra tiếng "két" khe khẽ.

 

Thẩm Tiểu Khương bước ra, đảo mắt nhìn quanh vài giây, nhưng không thấy bóng dáng Trần Nghị. Cô khép cửa lại, rồi men theo lối có ánh sáng mà đi.

 

Vừa đi được vài bước, cô khẽ ho hai tiếng, rồi hắng giọng một cái. Vài giây sau, cách đó không xa, vang lên tiếng hắng giọng đáp lại, chỉ khác là người kia ho ba tiếng.

 

Khóe miệng Thẩm Tiểu Khương cong lên, cô rảo bước thêm hai bước, rồi như chợt nghĩ ra điều gì liền dừng lại, lại hắng giọng. Lần này, cô ho bốn tiếng.

 

Quả nhiên, đối phương lại ho nhiều hơn cô một tiếng.

 

Vừa nghĩ đến trang phục của Trần Nghị hôm nay, rồi lại nghĩ đến trò chơi hắng giọng lúc này, cô lại thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Thẩm Tiểu Khương suýt nữa không nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

Trần Nghị đi có vẻ nhanh hơn một chút, tiếng hắng giọng cũng nhỏ hơn lần đầu không ít.

 

Thẩm Tiểu Khương hình dung trong đầu sơ đồ bãi đỗ xe, đoán vị trí đại khái của Trần Nghị, rồi cũng hơi tăng tốc. Cả hai giống như hai đứa trẻ chưa lớn, ở trong bãi đỗ xe, một trước một sau đuổi bắt.

 

Thẩm Tiểu Khương vốn định giữ một tốc độ tương đương với Trần Nghị, nhưng cô chân dài, mắt thấy sắp đuổi kịp. Chẳng mấy chốc, cô quả nhiên đã nhìn thấy tà váy dạ hội màu xanh sẫm phiêu dật.

 

Thẩm Tiểu Khương dùng sức một chút, trực tiếp nhảy đến sau lưng Trần Nghị.

 

Trần Nghị cảm nhận được Thẩm Tiểu Khương đến gần, cũng không né tránh, nàng đi chậm lại rồi lại tăng tốc, tinh nghịch vô cùng.

 

Cả hai duy trì một khoảng cách sắp chạm mà chưa chạm, muốn đuổi mà không đuổi kịp. Họ lướt qua một chỗ đậu xe SVIP, bốn phía chiếc xe đều được bao bọc bởi kính dày, tựa như một mô hình cao cấp trong hộp nhạc. Bóng dáng của họ in trên mặt kính, song song và quấn quýt.

 

Không hẹn mà gặp, họ đều cười.

 

Lúc này, Thẩm Tiểu Khương đưa tay về phía Trần Nghị. Đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào sợi xích kéo dài sau lưng đối phương. Cảm giác vốn nên lạnh như băng, lại vì mang theo một chút hơi ấm của Trần Nghị mà trở nên ấm áp.

 

"Sợi xích này có tác dụng gì vậy?" Thẩm Tiểu Khương vừa nói, vừa buông ra.

 

Khi đối phương vẫn chưa trả lời, cô lại nhanh chóng vớt sợi xích lên, treo lơ lửng trong lòng bàn tay. Lòng bàn tay cô rất ấm, sợi xích sờ vào vẫn có chút lạnh.

 

Trần Nghị qua loa nghiêng đầu, gò má nghiêng nghiêng nhìn về một điểm tùy ý phía sau lưng. Ánh mắt nhàn nhạt, như đang suy nghĩ điều gì, hoặc như chẳng suy nghĩ gì cả.

 

"Đẹp không?" Nàng hỏi người phía sau.

 

Thẩm Tiểu Khương ngẩng đầu, bắt gặp hàng mi đang rũ xuống, ánh sáng lấp lánh như gợn nước trong mắt. Cô chỉ ậm ừ một tiếng: "À."

 

Cô biết đây chắc chắn là thiết kế đặc biệt của stylist, nhưng trong lòng lại thấy không phải trang sức làm Trần Nghị thêm đẹp, mà chính Trần Nghị khiến những thứ vô tri này có linh hồn.

 

"Ừm? Sao thế, không đẹp à?" Trần Nghị nghiêng người nhiều hơn, khóe mắt vốn rũ xuống giờ khẽ hất lên.

 

Thẩm Tiểu Khương không buông tay. Lòng bàn tay cô ch*m r** v**t v* sợi xích, trầm mặc một thoáng, rồi mới thốt ra một chữ: "Đẹp."

 

Nói rồi, cô bất ngờ siết chặt, giật nhẹ một cái.

 

Trần Nghị khẽ hít vào, bước chân chững lại.

 

"Làm... làm gì vậy?" Giọng nàng hơi cao hơn, đầu lưỡi có chút run rẩy.

 

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, sợi xích kéo dài sau lưng này lại có thể dùng như vậy. Nhưng không biết tại sao, nàng lại không hề bài xích. Ngược lại, bị Thẩm Tiểu Khương dắt đi, nàng cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút hưng phấn, nên đã nảy sinh ý nghĩ nguy hiểm muốn đối phương kéo mạnh thêm một chút nữa.

 

"Sợi xích dùng như thế này hình như thích hợp hơn." Thẩm Tiểu Khương nhếch môi, hạ thấp giọng. Cô nói xong, lại hơi kéo một chút, sức không lớn, nhưng lại làm cho đối phương cảm nhận sâu sắc.

 

Trần Nghị hít sâu một hơi, bước chân bị ép dừng lại. Nàng vậy mà lại nghe được trong giọng nói của Thẩm Tiểu Khương, một sự hưng phấn tương tự như nàng.

 

Vì thái độ của Thẩm Tiểu Khương, phản ứng bản năng của Trần Nghị càng thêm mãnh liệt. Nàng xấu hổ phát hiện, mình vậy mà lại vì một động tác vô tình như vậy mà ẩm ướt.

 

Thật xấu hổ, nhưng lại rất thích.

 

Giờ khắc này, Trần Nghị cảm thấy, mình là vật sở hữu của Thẩm Tiểu Khương.

 

Nàng là của cô, cô cũng là của nàng. Họ thuộc về nhau.

 

Trần Nghị dừng lại, Thẩm Tiểu Khương lại không. Cô tiến thêm một bước, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.

 

"Dì út, chị nói có phải không?" Thẩm Tiểu Khương ghé vào gáy Trần Nghị, hơi thở ấm nóng quẩn quanh da thịt cần cổ, tê tê, hơi ngứa.

 

Trần Nghị theo bản năng rụt vai lại, sợi xích kéo dài sau lưng cũng theo đó mà giật giật.

 

Thẩm Tiểu Khương mỉm cười, đột nhiên buông sợi xích ra. Sợi xích không có dấu hiệu nào rơi xuống sau lưng Trần Nghị, cảm giác lành lạnh k*ch th*ch những giác quan yếu ớt. Nàng vừa nhẹ hừ ra tiếng, vừa dùng sức run rẩy hàng mi.

 

Sau đó, cũng không biết bị thứ gì thôi thúc, gáy và vai nàng, tức thì đỏ bừng, trong đó nhuốm một vệt d*c v*ng khó tả.

 

"Ừm... Em, đừng..." Giọng Trần Nghị rất nhẹ, rất nhẹ, giống một chiếc lông vũ, không an phận mà khuấy động lòng người.

 

Thẩm Tiểu Khương nuốt xuống cổ họng khô khốc, một lần nữa đưa tay nắm lấy sợi xích kéo dài sau lưng đối phương. Đầu ngón tay cô khẽ lướt qua đóa hoa diên vĩ, từng chút, từng chút chậm rãi di chuyển, như đang lần theo một tuyến đường trên bản đồ, hoặc như đang cảm nhận sự biến đổi tinh tế của nhiệt độ trên làn da.

 

Đầu ngón tay vừa lướt trên sợi xích, vừa lướt qua lưng, một đường đi lên, leo đến gáy đối phương.

 

Thẩm Tiểu Khương quay đầu lại, tựa vào tai Trần Nghị, dùng hơi thở nói: "Nếu như chiếc váy này mặc ngược lại, để sợi xích ở phía trước, sẽ như thế nào?"

 

Bị hơi thở mê hoặc, Trần Nghị hơi nheo mắt, đuôi mắt chảy ra giọt nước muối sinh lý trong suốt. Nàng nghe Thẩm Tiểu Khương nói, thật sự có đang suy nghĩ, hiệu quả khi mặc ngược chiếc váy này.

 

"Không thể... không thể mặc như vậy." Âm cuối của nàng run rẩy, hòa quyện một sự gợi cảm không nói nên lời.

 

"Vì sao lại không thể?" Thẩm Tiểu Khương ghé sát thêm một chút, đôi môi gần như kề hẳn vào vành tai Trần Nghị. Vừa nói, cô vừa nhẹ giật giật sợi xích "đáng thương" ấy.

 

Trần Nghị khẽ cắn môi, bàn tay vốn đặt ở phía trước mò ra sau lưng, lóng ngóng tìm kiếm. Vài lần chạm trượt, cuối cùng cũng nắm được vạt áo của Thẩm Tiểu Khương. Nàng dùng sức kéo mạnh, khiến thân người Thẩm Tiểu Khương đổ về phía trước, đôi môi nặng nề áp lên vành tai nàng.

 

Ngay khoảnh khắc cô định mở miệng nói gì, bàn tay Trần Nghị đã dùng hết lực vươn ra sau, bấm một cái vào eo cô.

 

Cường độ vừa phải, nhẹ hơn một chút sẽ không có cảm giác, nặng hơn một chút sẽ đau. Không thể không nói, vẫn là Trần Nghị hiểu rõ Thẩm Tiểu Khương nhất.

 

n** m*n c*m nhất của tiểu quỷ này chính là sau lưng. Cú bấm bất ngờ ấy khiến toàn thân Thẩm Tiểu Khương nổi da gà. Ngay sau đó, bàn tay đang siết chặt sợi xích của cô cũng theo phản xạ mà buông lỏng.

 

Trần Nghị nhân cơ hội chạy về phía lối ra bãi đỗ xe, vừa chạy, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Khương.

 

Cả hai một trước một sau rời khỏi bãi đỗ xe. Đi một hồi, cả hai lại một trước một sau đến một bãi cỏ. Nơi đây dựng một sân khấu hình chữ T màu trắng, giống như sàn catwalk, nhưng lại không giống lắm.

 

Khi tầm mắt mở rộng ra, cả hai đều kinh ngạc phát hiện, đây là một hiện trường hôn lễ. Một hôn lễ trên bãi cỏ ngoài trời.

 

Hai bên sân khấu hình chữ T trang trí hoa tươi và bóng bay màu trắng. Hoa tươi đã héo đi không ít, phần lớn bóng bay đã xẹp.

 

"Chắc là hôn lễ được tổ chức vào sáng hôm nay." Giọng Thẩm Tiểu Khương từ phía sau Trần Nghị truyền đến.

 

Sau lập thu ở Nam Thành, nhiệt độ ban đêm không cao. Ở trên bãi cỏ lộng gió này, lại còn có chút lạnh. Giọng Thẩm Tiểu Khương hòa vào cơn gió se lạnh, như thể đã tan ra, hư ảo mà êm tai.

 

Trần Nghị đáp một tiếng thật thấp, gắng sức hình dung ra hiện trường hôn lễ ban ngày. Có hoa, có rượu, có bánh ngọt, có tiếng chúc phúc, có tiếng nhạc, cũng có tiếng cười vui.

 

Trên sân khấu chính, dùng rèm cửa màu trắng làm thành một chiếc lều nửa mở. Có gió thổi tới, rèm cửa bị tùy tiện bay lên.

 

Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị, ngầm hiểu ý nhau mà đi đến bên cạnh chiếc rèm trắng này.

 

Gió ngang bướng vô cùng, bỗng nhiên thổi mạnh lên, bỗng nhiên lại dịu đi. Lúc này, nó hơi dừng lại, chiếc rèm trắng vắt ngang giữa hai người.

 

Trần Nghị đứng bên trong, Thẩm Tiểu Khương đứng bên ngoài.

 

Qua một lớp màn mỏng, cả hai có thể thấy được thân hình của nhau, nhưng lại không thấy rõ được biểu cảm dưới ánh trăng.

 

Đứng mặt đối mặt vài giây, Trần Nghị đưa tay, đầu ngón tay dán lên rèm cửa, chậm rãi, vô định di chuyển.

 

Dù rèm cửa không trong suốt, Thẩm Tiểu Khương lại có thể dưới ánh đèn đường, thấy được quỹ đạo di chuyển của Trần Nghị. Thẩm Tiểu Khương chớp chớp mắt, ánh mắt cũng di chuyển theo quỹ đạo này. Trần Nghị lướt đến đâu, cô liền đuổi theo đến đó.

 

Ngay khi Trần Nghị chuẩn bị thu tay lại, đầu ngón tay Thẩm Tiểu Khương cũng dán vào. Qua lớp rèm hơi trong, cả hai có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt của nhau, và nhịp tim quấn quýt nơi đầu ngón tay.

 

Gió lại thổi lên, thổi tấm rèm lên.

 

Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảng không rộng mở, đầu ngón tay vẫn còn khẽ dán lấy nhau. Tấm rèm bị vén lên rồi lại rũ xuống, như bức màn vô hình che lấp ánh nhìn, ngăn cách cả hai trong khoảnh khắc.

 

Lúc này, ngón tay Thẩm Tiểu Khương di chuyển về phía trước, nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của Trần Nghị. Cô một tay khác đẩy rèm cửa ra, dùng sức kéo người vào lòng.

 

Đèn đường ở khu bãi cỏ u ám, kéo dài bóng của cả hai. Thẩm Tiểu Khương đứng ngược sáng, ánh mắt sâu thẳm. Cô buông bàn tay Trần Nghị ra, ngón tay lướt nhẹ rồi nâng lấy gương mặt lạnh băng của nàng.

 

"Thẩm Tiểu Khương."

 

"Ừm."

 

"Thẩm Tiểu Khương."

 

"Ừm, em đây."

 

Trần Nghị không nói gì thêm, mà áp sát lại, hôn lên môi Thẩm Tiểu Khương.

 

Thẩm Tiểu Khương lập tức đáp lại, nhiệt tình cuốn lấy nụ hôn chủ động ấy. Cô nghiêm túc theo sát tiết tấu của Trần Nghị, môi lưỡi va chạm, mải miết thăm dò từng kẽ hở. Âm thanh ẩm ướt vang lên mơ hồ, len lỏi trong không khí, tựa như chỉ dành riêng cho đôi tình nhân này.

 

Sau khi trao đổi hơi thở quá sức, cả hai bất đắc dĩ tách ra.

 

Trần Nghị vòng hai tay ôm chặt lấy eo Thẩm Tiểu Khương, ghé vào lòng cô, lặng yên lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và đầy sức sống vang vọng nơi lồng ngực.

 

Một giây sau, Trần Nghị ngẩng đầu, nhẹ cắn cằm Thẩm Tiểu Khương, day day vài cái, nàng thấp giọng nói: "Cô bé, chúng ta có thể...cùng đứng ở đây không?"

 

Nhịp tim Thẩm Tiểu Khương hẫng đi một nhịp. Cô đương nhiên biết Trần Nghị nói là ý gì. Cô siết chặt hai tay, ôm chặt người trong lòng.

 

"Chị nghĩ sao?" Cô hôn lên trán Trần Nghị, mỗi một chữ mập mờ hòa vào nụ hôn dịu dàng.

 

Trần Nghị đầu tiên là im lặng tiếp nhận nụ hôn trên trán, sau đó, cọ cọ cổ Thẩm Tiểu Khương, mềm mại trả lời: "Nghĩ."

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương dịu dàng. Nụ hôn tùy ý trượt đến ấn đường, đuôi mắt, chóp mũi, sau đó rơi xuống cánh môi.

 

Lần này, cô hôn thật ngay ngắn mà khắc chế, lướt qua rồi thôi nhưng ấm áp, dịu dàng.

 

"Không, chúng ta sẽ đứng ở một nơi tốt hơn." Thẩm Tiểu Khương nói.

 

Trần Nghị không vội vàng, đáp lại sự dịu dàng của đối phương bằng một tiếng "ừm" mềm mại.

 

"Lạnh không?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.

 

Vì sự quan tâm của Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cười nhẹ, sau đó, siêu siêu ngoan nói: "Hơi lạnh một chút."

 

"Được, đi thôi, chúng ta quay về." Thẩm Tiểu Khương nói xong, liền ôm Trần Nghị chuẩn bị đi về phía chỗ ăn cơm lúc nãy.

 

Bước chân Trần Nghị lại khựng lại một chút.

 

"Sao thế?" Thẩm Tiểu Khương nghi hoặc, cũng theo đó mà dừng lại.

 

Trần Nghị từ từ ngước mắt, con ngươi nhàn nhạt dưới ánh đèn, càng trở nên trong suốt.

 

"Chị không muốn quay lại." Nàng nói.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn về phía kiến trúc đình đài thủy tạ ở xa, lại liếc mắt nhìn Trần Nghị: "Không muốn quay lại?"

 

"Ừm, không muốn."

 

"Vậy..."

 

Câu hỏi của Thẩm Tiểu Khương còn chưa hỏi ra, đã bị Trần Nghị dắt đi về hướng ngược lại.

 

Trần Nghị không phải người nóng tính, nhưng lúc này, nàng đi rất nhanh.

 

"Chị muốn đưa em đi đâu?"

 

"Không biết."

 

"Không biết?"

 

"Ừm, chị chỉ muốn đưa em đi." Nói xong, Trần Nghị buông cánh tay Thẩm Tiểu Khương ra, xoay cổ tay, mười ngón tay đan xen với cô.

 

Vài phút sau, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị đi đến trước hai cánh cửa hoàn toàn đóng kín. Trên trụ đá của cửa có một biển báo chữ "P", xem ra cũng là bãi đỗ xe.

 

Trần Nghị kéo Thẩm Tiểu Khương đứng trước máy quét mống mắt bên trụ đá, chờ đợi vài giây để nhận diện thân phận.

 

Sau khi tiếng hoan nghênh của máy móc dừng lại, hai cánh cửa đóng kín trước mặt cả hai từ từ mở ra.

 

Nơi này, đúng là một bãi đỗ xe, nhưng không gian ở đây không lớn, xe đỗ cũng ít hơn. Quả nhiên, "căn phòng vàng" chính là "căn phòng vàng", người có thân phận cấp bậc khác nhau, ngay cả chỗ đỗ xe cũng được phân chia.

 

"Đi thôi." Ánh mắt Trần Nghị vội vã không thể kiềm chế.

 

Lòng Thẩm Tiểu Khương như gương sáng, lại cố tình giả vờ như không hiểu.

 

Đi đến bên cạnh chiếc xe quen thuộc, Thẩm Tiểu Khương nhớ lại lần đầu tiên cùng Trần Nghị ở trong xe. Ngoài cửa sổ trời mưa, trong xe cũng theo đó mà ướt.

 

"Khụ khụ." Thẩm Tiểu Khương chột dạ hắng giọng.

 

"Suy nghĩ gì thế?" Trần Nghị như con giun trong bụng Thẩm Tiểu Khương, bất kỳ một chút suy nghĩ nhỏ nào của đối phương cũng không thoát khỏi mắt nàng.

 

"Không có suy nghĩ gì." Một bên tai Thẩm Tiểu Khương có chút đỏ.

 

"Nếu thật sự không có suy nghĩ gì, tai em đỏ lên làm gì?" Trần Nghị cười nói.

 

Thẩm Tiểu Khương lập tức che một bên tai lại.

 

"Bên còn lại," nụ cười trên mặt Trần Nghị dần sâu hơn, "đúng là đồ ngốc."

 

Trần Nghị nói xong, liền dán người lên Thẩm Tiểu Khương. Mềm mại, thơm tho, Thẩm Tiểu Khương không nỡ tránh ra, chỉ muốn để nàng cứ dựa vào mình như vậy.

 

Trần Nghị tựa vào bờ vai Thẩm Tiểu Khương, dùng ngón tay gãi gãi cằm cô: "Nghĩ chuyện không phù hợp với trẻ em à?"

 

Lần này Thẩm Tiểu Khương không trả lời. Tay phải cô vòng ra sau lưng Trần Nghị, v**t v* lưng nàng, đồng thời, ngón tay cũng không an phận mà di chuyển một chút, hướng vào trong váy.

 

"Chẳng lẽ chị không nghĩ à?" Thẩm Tiểu Khương dán vào tai Trần Nghị, ngậm lấy, dùng hơi thở ấm nóng trêu chọc nàng.

 

"Ừm..." Tâm trí Trần Nghị bị hơi thở này làm rối loạn, khát vọng bị nhen nhóm, tinh thần căn bản không thể tập trung. Thần sắc mê ly, một bộ dạng muốn trả lời mà lại không trả lời được, thật sự là mê người.

 

"Chị nói gì?"

 

Trần Nghị nắm tay Thẩm Tiểu Khương đột ngột xoay người, duyên dáng dùng đầu ngón tay ngoắc ngoắc cổ áo Thẩm Tiểu Khương, ánh mắt sền sệt mà thâm tình. Nàng nheo đôi mắt hồ ly, khi lướt về phía ánh mắt Thẩm Tiểu Khương thì rẽ một cái, rơi xuống đoạn cổ tay bị nàng nắm được.

 

Đầu ngón tay nàng ở trên gân mạch cổ tay nhẹ nhàng v**t v*, lười biếng mở miệng: "Đi hàng ghế sau, chúng ta hôm nay chơi trò khác."

Bình Luận (0)
Comment