Cửa xe bật mở, Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị liếc nhìn nhau một cái rồi ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Đã lâu lắm rồi nàng mới lại được ngồi vào hàng ghế sau của chiếc Bentley, lần gần nhất là khi nào, nàng cũng chẳng còn nhớ nữa.
Cũng không biết cái "không giống" mà Trần Nghị nói rốt cuộc là như thế nào, lòng Thẩm Tiểu Khương giờ đây là một mớ hỗn độn, nửa thấp thỏm lo âu, nửa lại tò mò khấp khởi.
Cô vừa mới yên vị, một tiếng "sập" khẽ vang lên.
Âm thanh không nhẹ cũng chẳng nặng, nhưng ngay khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Thẩm Tiểu Khương nghe thấy tiếng cười của Trần Nghị, một tiếng cười khác hẳn mọi ngày.
Phải hình dung thế nào đây nhỉ? Tiếng cười ấy vừa giống mèo con, lại tựa hồ ly, trong sự mềm mại ngọt ngào lại len lỏi một nét ma mãnh của kẻ vừa đạt được ý đồ.
Trong một thoáng chốc, Thẩm Tiểu Khương ngỡ như mình vừa sa vào động Bàn Tơ của Bạch Cốt Tinh, thậm chí còn âm thầm lẩm bẩm trong bụng: "Xin đừng hút cạn tôi".
Cô khẽ ngước lên, nhìn người đang quỳ trên hàng ghế sau.
Mi mắt cô vừa nhấc lên đã thấy Trần Nghị híp hờ đôi mắt phượng hẹp dài, khóe miệng cong cong giờ đây khẽ thu lại, từng chút, từng chút cắn nhẹ lên bờ môi căng mọng.
"Cô nhóc này, chúng ta bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ?" Giọng nàng càng lúc càng trở nên mềm mại, quyến rũ.
Thẩm Tiểu Khương nhướng mày, cô thực sự không biết Trần Nghị muốn làm gì, lại càng không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Cái gì?" Cô hỏi.
Trần Nghị nhìn sâu vào mắt cô, hai tay lỏng lẻo khoanh trước ngực, khiến đường cong mềm mại càng thêm đầy đặn, mượt mà. Sau khi bắt trọn ánh mắt của Thẩm Tiểu Khương, nàng buông thõng hai tay, một tay chống lên lưng ghế lái, tay kia thì hững hờ quấn lấy lọn tóc của mình.
"Có muốn chị nói cho em biết ngay bây giờ không?" Đôi mắt Trần Nghị long lanh như tơ, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Câu nói ấy, nghe thì như một câu hỏi, nhưng lại giống lời tự thì thầm của Trần Nghị hơn.
Thẩm Tiểu Khương vừa định mở miệng, một ngón tay thon dài đã bất ngờ đặt lên môi cô.
"Suỵt!" Trần Nghị bĩu môi, hất cằm về phía cửa sổ. "Em há miệng to thế, định hét lớn đến mức nào đây? Chẳng lẽ em muốn người bên ngoài cũng nghe thấy à?"
"Không, không... Dĩ nhiên là không rồi." Thẩm Tiểu Khương vội vàng lắc đầu.
Đây không phải lần đầu hai người thân mật trong xe, nhưng lần này lại vô cùng đặc biệt. Thẩm Tiểu Khương hoàn toàn mất đi thế chủ động, cứ như thể bị một bàn tay vô hình nào đó kéo đi, lúc tiến lúc lùi, chênh vênh vô định.
Cả hai tựa như đang giằng co trên một cây cầu treo vắt vẻo, không ai tiến thêm bước nào, nhưng cũng tuyệt đối không buông rời đối phương nửa phân. Cái cảm giác này, dùng từ "giằng co" để miêu tả dường như chưa thật chính xác, nó giống một sự điều khiển, một sự nắm bắt tâm lý tinh tế hơn.
Nhìn Trần Nghị mỗi lúc một gần, đầu óc Thẩm Tiểu Khương lúc thì hỗn loạn, lúc lại trống rỗng, bao lời định nói cứ thế nghẹn ứ lại nơi cổ họng.
"Vậy thì... chị sẽ không nói cho em biết nữa, mà làm cho em xem luôn, có được không?" Giọng Trần Nghị mềm mại lạ thường, mỗi một chữ thốt ra đều nhẹ bẫng, như thể nàng muốn nhai nát rồi nuốt chửng chúng vào trong.
Từng câu từng chữ lả lướt trôi vào tai Thẩm Tiểu Khương, tựa dòng suối nhỏ lười biếng chảy trôi, m*n tr*n và tưới mát tâm hồn cô.
Không gian bên trong chiếc Bentley khá rộng rãi, cả hai người lại mảnh mai nên việc di chuyển ở hàng ghế sau khá thoải mái.
Trần Nghị nhấn một nút, tấm chắn trên cửa sổ trời từ từ trượt về phía sau.
Qua lớp kính trong veo, bầu trời đêm đen thẫm hiện ra với vô vàn vì sao lấp lánh.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương dõi theo tấm rèm, cả một trời sao như thể rơi cả vào đôi mắt sâu thẳm của cô.
"Đẹp không?" Giữa hai người chỉ còn cách nhau nửa cánh tay, chỉ cần một người khẽ nhích tới là có thể chạm vào người kia.
Thẩm Tiểu Khương vội thu ánh mắt lại, đối diện với người phụ nữ trước mặt mình.
"Đẹp." Cô thành thật đáp.
Chẳng biết là cô đang nói những vì sao, hay đang nói về Trần Nghị.
"Ừm, vậy chị đẹp, hay là nó đẹp?" Trần Nghị lại hỏi.
Hơi thở ấm áp, quyện lẫn hương gỗ và hương hoa cứ thế quấn quýt quanh mặt Thẩm Tiểu Khương, suýt chút nữa thì làm cho cô không mở nổi mắt. Hương thơm ấy thật dễ chịu, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Câu hỏi này thật đúng là trẻ con.
Thẩm Tiểu Khương khó khăn lắm mới níu lại được một chút lý trí, cô nhận ra rằng, dù trả lời quá nhanh hay quá chậm lúc này đều là một sự xúc phạm đến khoảng thời gian riêng tư của cả hai, và hơn hết là xúc phạm đến Trần Nghị.
Cô híp mắt, nụ cười vừa khắc chế vừa kín đáo, khẽ sờ lên chóp mũi rồi giật nhẹ vạt áo, ra vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc lắm.
Trần Nghị cũng không vội, vẻ mặt dịu dàng kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Tiểu Khương mới lên tiếng: "Sao đẹp hơn."
Trên đời này, chẳng có gì có thể sánh được với Trần Nghị. Nàng là vì sao, là vầng trăng, là tất cả những ảo mộng tươi đẹp nhất của Thẩm Tiểu Khương.
Thế nhưng, cô lại muốn trêu nàng một chút.
Trong lòng, trong mắt cô lúc này chỉ có Trần Nghị, nhưng tay cô lại chỉ lên cửa sổ trời.
Trần Nghị bất giác nhìn lên bầu trời, đôi môi đang mím chặt từ từ giãn ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Ồ? Em vậy mà lại thấy sao trên trời đẹp hơn à?"
"Em..."
"Em sao?"
Trần Nghị rướn người tới gần hơn, hai chóp mũi khẽ chạm vào nhau. "Hửm?"
Hơi thở phả nhẹ lên môi đối phương, cảm giác ấy tựa như một nụ hôn, mà lại chẳng phải là hôn.
Thẩm Tiểu Khương khẽ thở ra một hơi, sẵn sàng đón nhận nụ hôn sắp sửa chạm môi.
Ngay tại khoảnh khắc đôi môi sắp chạm vào nhau, Trần Nghị đưa tay lên, mu bàn tay hướng về phía mình, lòng bàn tay hướng về phía Thẩm Tiểu Khương, ngăn cách nụ hôn trong gang tấc.
Môi Thẩm Tiểu Khương áp lên lòng bàn tay Trần Nghị, chân mày cô khẽ nhíu lại, một tiếng "Ưm?" khàn khàn phát ra từ cổ họng.
Trần Nghị không hề lay động, nàng chậm rãi cụp mắt xuống rồi lại từ từ ngước lên, ánh mắt long lanh, ý cười lan tận đáy mắt: "Cho em một cơ hội nữa, rốt cuộc là chị đẹp, hay là sao đẹp?"
Giọng nàng nhẹ tênh, gương mặt giấu đi một nụ cười tinh nghịch.
Đầu tiên, nàng kẹp lấy cằm Thẩm Tiểu Khương, điều khiển khuôn mặt cô quay sang trái, rồi sang phải. Tiếp đó, nàng lại dùng lòng bàn tay ve vuốt vùng thịt mềm nơi xương hàm và cổ giao nhau. "Nói đi."
Thẩm Tiểu Khương nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại gần mình hơn. "Việc gì phải so đo với mấy ngôi sao làm gì, hửm? Tiểu Thất?"
Lại một lần nữa được nghe hai tiếng "Tiểu Thất" thốt ra từ miệng Thẩm Tiểu Khương, trái tim Trần Nghị run lên bần bật.
Số người gọi nàng như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng chỉ có Thẩm Tiểu Khương gọi là nghe hay nhất, có cảm giác nhất.
"Không biết lớn nhỏ gì cả." Trần Nghị nói, hai má ửng hồng.
Thẩm Tiểu Khương nhếch miệng cười ranh mãnh, giọng trầm xuống: "Em biết là chị thích em như mà, đúng không?"
Chẳng đợi Trần Nghị phản bác, Thẩm Tiểu Khương lại tiếp tục gọi thêm mấy tiếng nữa.
"Ngang bướng!" Dứt lời, chẳng biết từ đâu Trần Nghị lôi ra một dải lụa dài màu hồng da, sắc màu trang nhã, trông rất cao cấp.
"Cái này..." Thẩm Tiểu Khương dán mắt vào dải lụa, linh cảm được chuyện sắp xảy ra, nhưng lại không dám đoán chắc.
Tim cô đập thình thịch, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích, không nỡ chớp mắt, cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
Trần Nghị khẽ đưa đầu lưỡi hồng hồng l**m nhẹ lên môi, rồi sắc mặt trở nên dịu dàng, từng chữ thong thả buông ra: "Có ai nói với em chưa, nói chuyện với trưởng bối mà không lớn không nhỏ như vậy, là sẽ bị phạt đó nha."
Trần Nghị cúi đầu, mân mê dải lụa hồng trên tay rồi từ từ ngước lên, trong giọng nói vừa có sự nài nỉ lại vừa có mệnh lệnh: "Lại đây."
Lúc đầu Thẩm Tiểu Khương không phản ứng kịp, nên vẫn ngồi yên.
"Nhanh lên." Trần Nghị không thực sự thúc giục, hai chữ này vào lúc này lại giống như một lời tán tỉnh lạt mềm buộc chặt.
Thẩm Tiểu Khương nghiến răng, ngoan ngoãn lao tới.
Giây tiếp theo, Trần Nghị mỉm cười, cẩn thận dùng dải lụa bịt mắt Thẩm Tiểu Khương lại.
Trò chơi đầy bất ngờ này, kẻ bị tước đi thị giác và người tước đi thị giác, cả hai đều vô cùng thích thú.
"Ngoan lắm." Nói rồi, Trần Nghị ghé sát lại gần, đôi môi khẽ chạm lên dải lụa. Nàng dùng mu bàn tay vuốt nhẹ lên đuôi mắt đang bị che khuất của Thẩm Tiểu Khương, từng chút, từng chút một.
Cảm giác áp bức tựa như một con trăn khổng lồ đang quấn lấy Thẩm Tiểu Khương, khiến cô không dám động đậy.
Dải lụa che mắt, trước mắt Thẩm Tiểu Khương chỉ còn lại một màu đen, chỉ có thể qua khe hở mà nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo.
Trần Nghị vòng tay ra sau, kéo sợi dây khóa trên lưng chiếc váy dạ hội của mình.
Một tiếng "tách" rất nhỏ vang lên, sợi dây rời khỏi bộ váy.
Nàng cầm lấy nó, huơ huơ trước mặt Thẩm Tiểu Khương, sợi dây lướt qua sống mũi và bờ môi cô.
Cái lạnh bất ngờ khiến Thẩm Tiểu Khương tê dại cả da đầu, cả người nổi lên một lớp da gà.
"Cô bé, để chị cho em biết, cách sử dụng thực sự của sợi dây này."
Vừa dứt lời, Trần Nghị liền ngậm sợi dây chuyền giữa hai hàm răng, đôi mắt ánh lên một vệt hồng, long lanh h*m m**n.
Nàng dùng chút sức, đẩy Thẩm Tiểu Khương ra phía sau, rồi bắt chéo hai tay cô giơ cao quá đỉnh đầu.
Trần Nghị nhả sợi dây chuyền ra, cố gắng trói chặt hai tay Thẩm Tiểu Khương lại mà không làm cô bị đau.
Giọng điệu của nàng rất đúng chỗ, ánh mắt cũng không chê vào đâu được, không khí đã được đẩy lên đến đỉnh điểm, nhưng sợi dây kim loại này thì làm thế nào để thắt nút bây giờ?
Thẩm Tiểu Khương hiểu ra, Trần Nghị muốn trói tay cô vào cái móc chống sốc dưới cửa sổ.
Thế nhưng, dây kim loại rất khó uốn, không thể thắt nút dễ dàng như dải lụa được.
Thẩm Tiểu Khương không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Bên ngoài xe rất yên tĩnh, trong xe lại càng tĩnh lặng hơn. Tiếng cười trong không gian kín bỗng trở nên vô cùng nổi bật, thậm chí có phần chói tai.
Trần Nghị vốn hay ngượng, vừa nghĩ đến màn kịch công phu mình chuẩn bị sắp "lật xe" đến nơi, nàng vừa xấu hổ vừa tức tối, lí nhí bên tai Thẩm Tiểu Khương: "Em...không được cười!"
Nghe giọng nói vừa nũng nịu vừa hờn dỗi của Trần Nghị, Thẩm Tiểu Khương dở khóc dở cười.
Cơ thể Trần Nghị áp sát vào người cô, qua lớp vải mỏng, những n** m*m m** và cả những nơi không mềm mại đều đang cọ xát vào nhau một cách có chủ đích.
Thẩm Tiểu Khương cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng ngứa ngáy không yên.
Cô muốn ăn thịt Trần Nghị, ăn một cách ngấu nghiến.
Ăn đến khi nàng phải khóc, phải liều mạng xin tha.
"Có muốn em giúp chị không?"
"Không cần!"
Mặc dù vậy, Thẩm Tiểu Khương vẫn rất phối hợp giơ hai tay lên cao.
Trần Nghị miệng thì nói không cần, nhưng cũng không thực sự từ chối sự phối hợp của cô.
Thẩm Tiểu Khương còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, đã thấy bóng dáng Trần Nghị từ từ rời đi, rồi cúi thấp xuống, tiếng sột soạt tinh tế cũng theo đó mà đi xuống.
Một góc áo sơ mi bị vén lên, hàm răng Trần Nghị ngậm lấy khóa kéo, phát ra những tiếng lách cách khe khẽ.
Sự yêu thương luân chuyển giữa hai hàm răng, cảm giác tê dại lan tỏa từ tai ra khắp toàn thân.
Thẩm Tiểu Khương nhắm chặt mắt, quay mặt đi chỗ khác, ngượng ngùng tự lừa mình rằng chỉ cần mình không thấy người khác, thì người khác cũng sẽ không thấy mình.
Bên ngoài gió đã nổi lên, qua cửa kính xe có thể thấy ánh đèn chập chờn, ngọn gió tinh nghịch lướt qua những tán lá, hôn lên những đóa hồng, cuối cùng tinh nghịch luồn lách trong bụi cỏ.
Bên trong xe, nhiệt độ tăng cao, không khí ẩm ướt, hai trái tim nóng hổi gần như hòa vào làm một.
Khác với sự mạnh bạo của Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị mềm mại như nước, mỗi một cái lắc cổ tay, hay một cái co ngón tay, đều có thể k*ch th*ch những dây thần kinh nhạy cảm nhất.
Nàng gạt bỏ chướng ngại, nàng vượt qua núi non, nàng cuối cùng cũng đến được bên cạnh Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương lúc này như đang nghe một bài giảng buồn tẻ, đầu óc bị rút cạn, chẳng còn nghĩ được gì nữa.
Cô rơi xuống những đám mây, cô ngao du giữa biển sâu.
Mây bị gió thổi tan, sóng vỗ bờ tung bọt trắng xóa.
Đôi mắt Thẩm Tiểu Khương mất đi tiêu cự, chỉ còn lại một khoảng trắng mờ mịt. Sau một thoáng thất thần, cô rũ mi, há miệng th* d*c.
Cuối cùng, cô cũng giằng ra khỏi sợi dây chuyền, sờ lên mặt Trần Nghị thì thấy một mảng ẩm ướt. "Xin lỗi, mặt chị bị em làm ướt rồi."
Lúc nói, giọng cô run run, mặt đỏ bừng.
Trần Nghị chậm rãi ngước lên, ánh mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương vừa thẳng thắn vừa khiêu khích. "Ai cho phép em giằng ra, hửm?"
Đó không phải là giọng điệu thương lượng, cũng chẳng phải ánh mắt hiền hòa.
Trần Nghị lúc này giống như một yêu tinh đầy ma mị, đôi mày nhuốm vẻ tinh quái, như thể giây tiếp theo có thể nuốt chửng Thẩm Tiểu Khương vào bụng.
Giọng nói của Trần Nghị hòa cùng tiếng gió bên ngoài, chìm vào trong bụi cỏ, nghe thật không chân thực. "Không được, chị vẫn chưa uống đủ."
Câu nói đó, trong thế giới nhận thức của Thẩm Tiểu Khương, tuyệt đối là một sự bùng nổ.
Cô mơ màng, cô bối rối, trong vườn hoa có một cơn mưa rào, tiếng nước róc rách không dứt bên tai, người trong xe, mưa ngoài xe, cái cảm giác kỳ diệu ấy khiến cô lạc lối, khiến cô nghiện.
Mặt Thẩm Tiểu Khương đỏ bừng, rõ ràng không dính một giọt rượu nào mà lại vô cùng say.
Ánh mắt Trần Nghị, cô không dám nhìn thẳng nữa. Lời Trần Nghị nói, cô ngượng ngùng không dám nghe thêm.
Trên cửa sổ xe đã phủ một lớp sương mờ, in hằn dấu tay của Thẩm Tiểu Khương.
. . .
Chẳng biết đã qua bao lâu, Trần Nghị hôn lên mu bàn chân trắng nõn của cô.
Thẩm Tiểu Khương mệt lả, buồn ngủ rũ rượi, nước mưa văng tung tóe khắp nơi.
Cơ thể thì nói vẫn còn có thể, nhưng mí mắt lại khóc lóc kêu gào không được, cô vừa tỉnh táo lại vừa chìm đắm trong vịnh mây của nàng, vừa chìm đắm lại vừa tỉnh táo trong đại dương xanh biếc của Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương đôi mắt mất tiêu cự nhìn lên trần xe xám trắng, cổ họng bật ra những âm thanh vụn vỡ.
Những vì sao nơi đó đã biến mất từ lâu, chúng đã trốn cả vào trong mắt của Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương trước đây chưa bao giờ thấy hàng ghế sau có gì khác biệt, hôm nay trải nghiệm một lần, lại nảy sinh ra ý nghĩ nguy hiểm muốn có lần sau, có điều, lần tới, người bị trói sẽ không phải là cô.
Cô cao, nằm ở ghế sau không tránh khỏi cảm giác gò bó khó chịu. Cổ mỏi nhừ, lưng đau như muốn gãy.
Cô khó khăn lắm mới ngồi dậy được, lại phát hiện trong lòng mình có một người đang nằm sấp.
Nhẹ quá, cảm giác thật không chân thực.
Hay nói đúng hơn, Thẩm Tiểu Khương đã quen với trọng lượng của Trần Nghị rồi.
Dải lụa hồng vẫn nằm trong tay Trần Nghị, sợi dây chuyền ướt sũng nằm lăn lóc trên sàn. Chỉ liếc nhìn một cái, Thẩm Tiểu Khương liền hoảng hốt quay đi.
Ánh mắt cô lại quay về với mái tóc rối bù của Trần Nghị, hàng mi dài cong vút và hình xăm hoa diên vĩ bí ẩn trên lưng nàng.
Thẩm Tiểu Khương lại nghĩ đến mấy tiếng trước, người này vừa véo eo cô, vừa làm nũng vừa dỗ dành đòi cô.
Thật là, quá điên cuồng.
Thẩm Tiểu Khương che miệng, cố gắng không để nụ cười của mình trở nên quá lố.
Cô không đánh thức người đang say ngủ, mà nhẹ nhàng rút dải lụa hồng ra khỏi lòng bàn tay Trần Nghị.
Vật đang nắm trong tay đột nhiên bị lấy đi, ngón tay Trần Nghị khẽ động.
Thẩm Tiểu Khương cầm dải lụa, yên lặng nhìn nàng, đợi một lúc.
Người kia vẫn không tỉnh.
Cô khẽ thở phào, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, dùng dải lụa khẽ phẩy lên mặt Trần Nghị.
Tiếp đó, cô dùng nó buộc cho Trần Nghị một mái tóc đuôi ngựa.
Thật ra, Thẩm Tiểu Khương chưa bao giờ thấy Trần Nghị buộc tóc. Nhưng cũng có thể thấy, kiểu tóc đuôi ngựa này không hợp với nàng.
Thẩm Tiểu Khương nghĩ nên đổi cho Trần Nghị một kiểu tóc khác.
Búi củ tỏi, hai búi củ tỏi, tết tóc công chúa... Cuối cùng, cô chọn một kiểu hơi khó - tết xương cá.
Cô không giỏi tết tóc, chỉ có thể nhớ lại cách Tôn Giai Bảo đã tết cho mình, rồi làm cho Trần Nghị một phiên bản đơn giản.
Nói là phiên bản đơn giản, thì đúng là nó cực kỳ đơn giản. Nếu không nhìn kỹ, người khác sẽ không nghĩ đó là tết xương cá, mà chỉ coi là một bím tóc được tết lỏng tay mà thôi.
Nhưng mà, nhan sắc của Trần Nghị đúng là thần thánh, chỉ nằm sấp như vậy, với kiểu tóc như vậy mà cũng có thể đẹp đến nao lòng, thanh tao thoát tục.
Nghĩ rồi, Thẩm Tiểu Khương lại thắt một chiếc nơ bướm ở phần đuôi dải lụa. Cô không rành việc này lắm, thất bại hai lần mới ra được hình thù coi được.
"Chơi vui không?" Một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo sự lười biếng và uể oải đặc trưng của người mới ngủ dậy.
Thẩm Tiểu Khương cứng người trong giây lát, rồi ngượng ngùng gãi gãi khóe miệng, cười ngây ngô.
"Chị tỉnh rồi à." Cô nói.
Trần Nghị chậm rãi ngẩng đầu, uể oải đáp: "Chứ sao nữa, có một kẻ ngốc cứ giật tóc chị, mà chị vẫn ngủ được thì mới lạ đó."
"Em làm chị đau à?" Thẩm Tiểu Khương bỗng lo lắng.
Trần Nghị nhướng đôi mắt phượng hẹp dài, kiêu kỳ nói từng chữ: "Em nói xem?"
Thẩm Tiểu Khương đưa tay, định gỡ dải lụa ra.
Lúc này, Trần Nghị khẽ nghiêng đầu, một tay chống lên người Thẩm Tiểu Khương, nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt vừa ngạo mạn lại vừa quyến rũ: "Làm gì?"
"Gỡ ra."
Trần Nghị khẽ nhíu mày, ánh mắt vừa miễn cưỡng lại có chút cạn lời: "Không cho."
"Hả?" Không phải là đau sao, Thẩm Tiểu Khương thầm nghĩ.
Trần Nghị hờ hững liếc cô một cái. "Em phải chịu trách nhiệm chứ."
Thẩm Tiểu Khương: "?"
Trần Nghị dùng ngón tay kia chỉ vào môi mình. "Nè, tự nghĩ xem phải hôn mấy cái đi."
Đột nhiên, điện thoại của Thẩm Tiểu Khương reo lên, người gọi là Thẩm Lan Tâm.
Trần Nghị khẽ cau mày, không biết còn tưởng nàng đang ghen với cái điện thoại.
Thẩm Tiểu Khương vừa muốn khóc vừa muốn cười, vội vàng đưa màn hình điện thoại cho nàng xem.
Tay Trần Nghị vẫn đang chỉ vào môi, nhưng sau khi thấy bốn chữ "Mẫu hậu đại nhân", liền ngoan ngoãn bỏ xuống, ấm ức nằm lại lên bụng Thẩm Tiểu Khương.
Chúa ơi, đáng yêu chết mất!
"Cưng ơi, dậy rồi à?" Giọng Thẩm Lan Tâm vang lên bên tai.
"Vâng. Mẹ gọi sớm thế có chuyện gì không ạ?"
Nghe câu hỏi của Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị lập tức ngẩng đầu, chân mày bất giác nhíu chặt lại.
Thẩm Tiểu Khương xoa xoa đỉnh đầu nàng, chậm rãi lắc đầu.
Trần Nghị hiểu ý, lại ngoan ngoãn nằm xuống, ngón tay rảnh rỗi nghịch vạt áo Thẩm Tiểu Khương.
Trời ạ, ngoan quá đi mất! Thanh máu của tôi đã cạn rồi!
Rốt cuộc ai mới là cún con ngoan ngoãn đây?
Thẩm Lan Tâm lại nói gì đó, Thẩm Tiểu Khương mới bừng tỉnh: "Mẹ, mẹ vừa nói gì ạ?"
"Mẹ nói, ông ngoại con té ở vườn đào, dạo này tâm trạng không tốt, mẹ đến thăm ông cũng không nói chuyện nhiều."
"Té ạ? Có nghiêm trọng không mẹ?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.
Ngón tay đang nghịch áo của Trần Nghị bỗng dưng dừng lại.
Cúp điện thoại, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Khương.
"Mẹ em nói ông ngoại chị bị ngã từ trên thang xuống, chỉ bị thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng lắm, nhưng cần theo dõi thêm. Mẹ em muốn chuyển đến chăm sóc ông, mà ông không chịu," Thẩm Tiểu Khương khẽ cười. "Em biết mà, ông không muốn làm phiền mẹ em, ông già này, cố chấp lắm."
"Ồ, vậy sao?" Trần Nghị nhìn Thẩm Tiểu Khương, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Trong mắt nàng cũng có những tia ưu tư, chẳng biết vì sao, Trần Nghị yêu ai yêu cả đường đi, người nhà của Thẩm Tiểu Khương cũng chính là người nhà của nàng, nàng không muốn bất kỳ ai trong số họ bị tổn thương.
Thẩm Tiểu Khương cười: "Ngoan, đừng lo."
"Ông ngoại em bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Tiểu Khương nghĩ ngợi: "Gần tám mươi rồi."
"Ồ." Trần Nghị đáp, "Vậy giờ phải làm sao?"
Nói rồi, Trần Nghị đưa tay, giúp Thẩm Tiểu Khương vuốt lại mái tóc rối.
Từ khi Thẩm Tiểu Khương có ký ức, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè nào cô cũng về sống với ông ngoại. So với cả vườn đào sau núi, ông ngoại yêu thương Thẩm Tiểu Khương nhất, dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô.
Chỉ có Thẩm Tiểu Khương mới có thể làm ông vui, những lúc ông cố chấp, cũng chỉ có cô mới khuyên được ông.
"Em muốn về thăm ông." Thẩm Tiểu Khương nói.
"Khi nào?" Trần Nghị nhìn vào mắt cô hỏi.
Thẩm Tiểu Khương im lặng một lúc rồi trả lời: "Càng sớm càng tốt."
"Ồ." Vẻ mặt Trần Nghị có chút mệt mỏi.
Nàng không chắc Thẩm Tiểu Khương có nhìn thấy không.
Đầu nàng cúi rất thấp, nhìn chằm chằm vào một điểm trên áo Thẩm Tiểu Khương rồi lẳng lặng ngẩn người.
Bên ngoài trời đã sáng, tiếng chim líu lo rộn rã vọng vào.
Tiếng chim hót và nhịp đập của hai trái tim, trong buổi sáng sớm tĩnh lặng này, hòa quyện vào nhau thành một bản nhạc nhẹ thư giãn.
Thẩm Tiểu Khương thấy được sự cô đơn và lưu luyến trong mắt Trần Nghị, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Cô đưa tay kẹp lấy chiếc cằm thon gầy của nàng, buộc nàng phải ngước lên nhìn mình, giọng cô trầm thấp nhưng lại chan chứa mật ngọt: "Chị...có muốn đi cùng em không?"
Tim Trần Nghị hẫng đi một nhịp, đôi mắt sáng rực nhìn Thẩm Tiểu Khương, hơi thở vì nhịp tim mà trở nên có chút hỗn loạn. Đôi môi son khẽ mở, khóe miệng giật giật, như muốn nói gì đó nhưng lại do dự không thành lời.
Một lúc lâu sau, nàng mới rưng rưng hỏi: "Chị... chị có thể đi sao?"
Thẩm Tiểu Khương khẽ cười, giọng vô cùng dịu dàng: "Dĩ nhiên rồi."