Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 95

Đêm đã khuya, gió thổi khẽ khàng, mây trôi lững lờ.

 

Để tiết kiệm điện, một bên đèn đường đã tắt. Nhìn từ trên cao, con đường bị chia thành hai nửa đối lập, một bên tối mịt như vực thẳm, một bên sáng tỏ như cõi người.

 

Phố xá vắng lặng, ngay cả tiếng lá cây xào xạc hay tiếng ve kêu cũng không dám vọng quá lớn. Thỉnh thoảng mới có vài người trẻ tuổi say khướt, bá vai nhau nghêu ngao hát những giai điệu quen thuộc trên mạng xã hội. Dường như không muốn phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm, những chiếc xe hiếm hoi đi qua cũng chẳng nỡ bấm còi.

 

Thời tiết ở Hải thị nóng hơn Nam Thành nhiều. Thời gian trôi đi, đứng giữa trời đêm oi ả, trán và ấn đường của cả hai đã rịn ra không ít mồ hôi. Tóc bết dính vào má và gáy, càng làm nổi bật lên làn da trắng ngần, trong suốt của họ.

 

Thẩm Tiểu Khương đưa tay lau đi những giọt nước không rõ là mồ hôi hay nước mắt trên mặt Trần Nghị, dịu dàng ghé vào tai nàng thì thầm: "Dì út, phải dừng lại thôi, không thể để người khác nghe thấy đâu."

 

Trần Nghị ngượng ngùng đẩy tay cô ra, giả vờ hờn dỗi: "Em còn... em còn dám nói à."

 

Dưới ánh trăng hắt vào từ ngoài con hẻm, Thẩm Tiểu Khương có thể thấy rõ gò má ửng hồng của nàng. Dáng vẻ e thẹn của Trần Nghị, thật sự rất đẹp.

 

Ngay khoảnh khắc Thẩm Tiểu Khương định rút tay về, Trần Nghị lại run rẩy vòng lấy cánh tay cô, từng chút từng chút ghì chặt vào lòng mình, giọng nói mơ màng xen lẫn sự mệt mỏi sau cơn th* d*c: "Đã đưa tới rồi, còn định lấy đi sao..."

 

Nàng nhẹ thở ra một hơi, áp mu bàn tay của Thẩm Tiểu Khương lên môi mình, không thể phân biệt được đó là hơi nóng hay là một nụ hôn phớt qua như có như không. "Sao mà... hư thế chứ?"

 

Chết mất!

 

Vốn dĩ Thẩm Tiểu Khương cũng đã hơi mệt, nhưng nghe thấy giọng nói ma mị và ánh mắt câu người của Trần Nghị, cô lại như được tiếp thêm sinh lực.

 

Cô áp vào cổ Trần Nghị, cắn một cái không quá mạnh. Cắn xong, vẫn không quên l**m nhẹ lên vòng dấu răng hằn lại như một chú cún con.

 

Đôi môi Trần Nghị hé mở, bật ra những hơi thở yếu ớt, run rẩy. Vai nàng khẽ rụt lại, ý thức chao đảo, không còn phân biệt được nơi bị Thẩm Tiểu Khương cắn rốt cuộc là đau hay là ngứa nữa.

 

Con hẻm không dài lắm, cuối con đường thông ra một cánh cửa khác của thánh địa nghệ sĩ, cũng là một con phố khác. Phố bên đó gần khu dân cư, có những quán nướng đêm, quán rượu nhỏ, vẫn còn khá náo nhiệt.

 

Vừa nghĩ đến việc chỉ cách một con hẻm là có người, và những người đó không chừng lúc nào sẽ đi vào đây, hai người đang quyện lấy nhau vừa cảm thấy căng thẳng lại vừa phấn khích.

 

Một cơn gió nóng hổi từ đầu hẻm thổi tới, làm những chiếc lá vốn đang im lìm bỗng xào xạc. Lá cây cọ vào bức tường xám đen, tiếng gió theo đó mà gào thét dữ dội.

 

Thẩm Tiểu Khương không chịu nổi, đưa tay bịt miệng Trần Nghị lại.

 

"Ưm... Thẩm Tiểu Khương, tay em không mỏi sao!"

 

Lời nói của Trần Nghị bị kẹt lại giữa hai hàm răng, bị Thẩm Tiểu Khương vô tình đẩy ngược vào trong.

 

Cô cũng nói một cách mơ hồ: "Em chơi bóng chuyền ba năm cấp ba, lực tay tốt lắm, chút này có đáng là gì đâu."

 

Cô cắn nhẹ khóe môi Trần Nghị, có chút đắc ý hỏi: "Có muốn đoán xem một phút em có thể tâng được bao nhiêu cái không?"

 

Trần Nghị hoàn toàn không biết gì về bóng chuyền. Vì Thẩm Tiểu Khương, nàng đã tìm hiểu qua một chút, nhưng đối mặt với câu hỏi này, vẫn không thể trả lời.

 

"Hửm? Biết không?" Người có lực tay tốt kia không ngừng thúc giục.

 

Trần Nghị dỗi, cố tình lạnh lùng nói: "Tại sao chị phải biết?"

 

"Chị không muốn biết à?" Thẩm Tiểu Khương véo vào eo người đang nói dối, khẽ xoay cổ tay.

 

Trần Nghị không chịu nổi, nhưng miệng vẫn cứng đầu: "Không... không muốn biết."

 

"Phải không?" Chóp mũi Thẩm Tiểu Khương từ từ lướt qua gáy Trần Nghị, khiến nơi đó nổi lên một lớp da gà râm ran.

 

Trong đầu Trần Nghị hiện lên hình ảnh cánh tay gầy guộc nổi đầy gân xanh của Thẩm Tiểu Khương, đúng là trông có vẻ rất khỏe.

 

"Bao... bao nhiêu?" Nàng run giọng thỏa hiệp.

 

Khóe môi Thẩm Tiểu Khương nhếch lên một nụ cười đắc thắng, dán vào tai Trần Nghị, dùng hơi thở nói: "Tốc độ tay em nhanh lắm, một phút có thể tâng được cả vạn cái đấy!"

 

"Nói dối, làm sao có thể!"

 

"Không tin à? Muốn thử không?"

 

"Tại sao chị..."

 

Những lời phía sau còn chưa kịp nói, giọng Trần Nghị đã mềm nhũn ra, ngón tay siết chặt vào lớp vải áo trên vai cô.

 

"Thẩm Tiểu Khương, em... em không phải là người!"

 

Thẩm Tiểu Khương cười, nghiêm túc chứng minh bản thân.

 

"Sao nào, tốc độ này trong đội bóng của bọn em chỉ thuộc hàng trung bình thôi." Lần này Thẩm Tiểu Khương không nói dối, đội bóng chuyền của các cô toàn nhân tài, có mấy người đã được trường thể thao quốc gia tuyển thẳng từ sớm.

 

"Vậy...vậy em cũng không phải là người." Trần Nghị nức nở, đẩy người trước mặt ra.

 

"Được rồi, được rồi, chị nói không phải thì không phải, em sao cũng được."

 

Sự dịu dàng của Thẩm Tiểu Khương, chỉ dành cho một m*nh tr*n Nghị.

 

Cô chỉ ngang ngược với Trần Nghị, và cũng chỉ cúi đầu trước Trần Nghị.

 

"Thẩm Tiểu Khương, sao em lại giỏi như vậy?" Trần Nghị bị làm cho hết cả dỗi, giọng nói tan vào không khí, mềm mại, ngọt ngào.

 

Cảm giác thô ráp của bức tường sau lưng truyền qua lớp áo mỏng, là một cảm giác hoàn toàn khác lạ.

 

Một trận mưa rào tầm tã trút xuống tận xương tủy, làm ướt đẫm hai trái tim ấm áp.

 

Vầng trăng trốn sau những tầng mây, như thể e thẹn không dám nhìn cảnh tượng quá đỗi dính chặt của cõi người. Lá cây cuối cùng cũng không chịu nổi sức gió, rơi xuống giữa hồ, làm mặt nước gợn lên từng vòng gợn sóng.

 

.

 

"Làm gì mà người đầy bụi thế kia?" Thẩm Lan Tâm nghe thấy tiếng chìa khóa, lập tức đi ra cửa, ân cần nhìn về phía hai người.

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương lảng tránh, ấp a ấp úng không nói nên lời. Hồi lâu sau mới ngụy biện: "Phanh xe đạp công cộng hỏng, bọn con bị ngã ạ."

 

"À?" Thẩm Lan Tâm nửa tin nửa ngờ.

 

Bà liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương một cái rồi không thèm để ý đến cô nữa, chuyển sang đi đến trước mặt Trần Nghị, dịu dàng nói: "Bạn học Tiểu Khương, có bị ngã đau không con?"

 

"Không... không ạ, Tiểu Khương bảo vệ con rất tốt." Nàng mềm giọng đáp, cổ họng khàn đi lạ thường.

 

Một kiểu khàn giọng do khô khan quá lâu, hoặc là do cố tình ghìm giọng la hét quá lâu.

 

Trần Nghị nói xong, chột dạ đảo mắt. Nàng eo mỏi chân run, vịn vào khung cửa mới khó khăn đứng vững. Vì thiếu dưỡng khí trong một thời gian dài, mặt nàng vẫn ửng hồng chưa tan.

 

Thấy Thẩm Lan Tâm lại gần, nàng vội vàng quay mặt đi chỗ khác, cúi đầu giả vờ tìm đồ.

 

Thẩm Lan Tâm không làm khó nàng. "Được rồi, lát nữa sớm một chút..."

 

Lời còn chưa nói hết, vẻ mặt Thẩm Lan Tâm lại thêm phần nghi hoặc: "Ủa, chỗ này sao thế?"

 

Tầm mắt của bà rơi xuống cổ của Trần Nghị. Nơi đó, những vết bầm tím, chi chít dấu vết của sự điên cuồng.

 

Lần này, có lẽ vì đêm quá tối, có lẽ vì quá nhập tâm, Thẩm Tiểu Khương đã mất chừng mực, náo loạn có phần hơi quá.

 

"A a a, mẹ ơi mẹ, không sao không sao đâu," Thẩm Tiểu Khương vừa nói vừa lại gần, dùng thân mình che chắn rồi kéo cổ áo của Trần Nghị lên cao hơn, "Mẹ cũng biết mà, bờ biển nhiều muỗi, cái này... là muỗi cắn thôi ạ."

 

Thẩm Lan Tâm híp mắt. "Muỗi gì mà cắn thành thế này? Còn chuyên chọn cổ nữa à?"

 

Chỉ có Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị biết, con muỗi mất kiểm soát và tham lam vô độ này, đâu chỉ chọn mỗi cổ. Con muỗi kiêu ngạo, ngang ngược này, đã đốt khắp người người ta rồi.

 

"Hả?" Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn mỉm cười, kéo Trần Nghị lại gần mình. "À mà, nước hoa nhà mình ở đâu ấy nhỉ?"

 

Ánh mắt Thẩm Lan Tâm hơi run lên, bà nở một nụ cười đầy ẩn ý với cô con gái ruột rồi cũng không nói gì thêm.

 

"Trong phòng vệ sinh có chai mới mua đó."

 

"Vâng, được ạ."

 

Dứt lời, hai người liền chui vào phòng.

 

...

 

Trần Nghị thực sự đã mệt lả, tắm xong liền bị Thẩm Tiểu Khương dịu dàng đặt vào trong chăn.

 

Ga giường vỏ chăn là mới thay, có mùi thơm mát của nước xả vải và mùi nắng nhàn nhạt. Giống hệt mùi hương trên người Thẩm Tiểu Khương. Khiến người ta vui vẻ, khiến người ta an lòng.

 

Chẳng mấy chốc, Trần Nghị đã thiếp đi.

 

Thẩm Tiểu Khương ngồi bên mép giường, đưa tay nhẹ nhàng gạt những lọn tóc rối trên thái dương nàng. Sau khi hơi thở của nàng dần đều, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.

 

Tắm rửa xong, Thẩm Tiểu Khương ra tủ lạnh trong bếp lấy nước uống, thấy cửa kính ban công tầng hai đang mở. Cô uống một ngụm nước đá rồi chạy lên lầu. Dù sao thì cũng đã vào thu, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn. Thẩm Lan Tâm khoác một chiếc áo mỏng, xách bình nước tưới cho những đóa cẩm tú cầu.

 

"Mẹ, sao mẹ chưa đi ngủ?" Thẩm Tiểu Khương đặt cốc nước đá xuống, nhận lấy bình tưới trong tay Thẩm Lan Tâm. "Để con."

 

Thẩm Lan Tâm không từ chối, đôi tay rảnh rỗi sửa lại chiếc áo khoác trên vai, ngẩng đầu nhìn về màn đêm nửa sáng nửa tối phía xa.

 

"Hai đứa ngày mai về Nam Thành à?" Bà hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương bắt chước mẹ, cẩn thận tưới nước cho hoa, coi mỗi chậu cẩm tú cầu như một đứa trẻ chưa lớn, còn ngây thơ non nớt.

 

"Vâng, chiều mai con đi." Cô ngoan ngoãn trả lời, giọng điệu mang theo sự chín chắn khác hẳn trước đây.

 

Gió nổi lên, tóc của Thẩm Lan Tâm bị thổi bay. Chẳng biết từ lúc nào, khóe mắt bà đã xuất hiện không ít nếp nhăn. Già đi là quy luật của tạo hóa, không ai có thể thoát khỏi.

 

"Trên đường chú ý an toàn nhé." Câu nói đó, Thẩm Lan Tâm nói rất chậm, rất dịu dàng.

 

Thẩm Tiểu Khương đặt bình tưới lên giàn hoa gỗ, đứng dậy bên cạnh Thẩm Lan Tâm, cùng bà ngắm nhìn một khung cảnh đêm.

 

"Mẹ, con..." Lần đầu tiên, Thẩm Tiểu Khương ấp úng trước mặt mẹ mình.

 

"Hửm?" Thẩm Lan Tâm một tay giữ lại những lọn tóc xoăn bay bay, nghiêng đầu nhìn cô.

 

Thẩm Tiểu Khương đấu tranh tư tưởng một hồi. Giống như cô đã từng nói, yêu người như Trần Nghị, tựa như đỗ trạng nguyên, như trúng giải lớn, cô muốn nói cho cả thế giới biết, nói cho người thân nhất của mình biết.

 

"Sao thế, có người thương rồi à?" Giọng Thẩm Lan Tâm không lớn, nhưng trong không khí tĩnh lặng lại nghe thật rõ.

 

"A?" Lần này, đến lượt Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác.

 

"Không phải à?" Thẩm Lan Tâm hỏi xong, xoay người cúi đầu nhìn những đóa cẩm tú cầu trước mặt.

 

Cái cớ Thẩm Tiểu Khương vừa nghĩ ra, trong nháy mắt tan biến.

 

Cô im lặng mấy giây, nhớ lại lần trước, gương mặt nghiêng của Trần Nghị khi đứng ở đây nhìn về phía xa. Gió cũng thổi bay mái tóc của nàng.

 

"Mẹ, con đúng là có người thương rồi." Thẩm Tiểu Khương lấy hết can đảm. "Cũng là một cô gái, xinh đẹp, tài giỏi, tính tình ổn định."

 

Thẩm Lan Tâm không nhìn cô, ngồi xổm xuống, một tay vén cành lá cẩm tú cầu, một tay nâng đóa hoa bị đè bẹp lên. "Ôi chao, đóa này đẹp thế này, không thể phụ lòng mùa hoa của nó được."

 

Thẩm Tiểu Khương không hiểu, cũng ngồi xuống theo.

 

"Con vừa nói gì?" Thẩm Lan Tâm nghiêng mặt nhìn con gái, nụ cười trên môi nhẹ nhõm mà ấm áp.

 

Thẩm Tiểu Khương ngẩn người, sau đó hít một hơi thật sâu. "Con vừa nói, con có người thương..."

 

"Câu trước đó," Thẩm Lan Tâm xoa xoa má Thẩm Tiểu Khương, "Con nói, chiều mai hai đứa đi, bây giờ không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi."

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương tối sầm lại. "Mẹ, mẹ không đồng ý sao?"

 

Vẻ mặt Thẩm Lan Tâm nghiêm lại, một giây sau liền bật cười: "Con thích ai, tại sao mẹ lại không đồng ý?"

 

Thẩm Tiểu Khương kinh ngạc nhìn bà.

 

Thẩm Lan Tâm cũng nhìn cô, giọng điệu bớt đi vẻ bông đùa thường ngày: "Con yêu, con lớn rồi, biết yêu thương một người rồi."

 

Thẩm Tiểu Khương đỏ mặt trong giây lát.

 

"Con thích ai, muốn ở bên ai, đó là quyền tự do của con, mẹ không có quyền can thiệp. Hơn nữa, xã hội bây giờ, hai cô gái ở bên nhau là chuyện rất bình thường. Thích và yêu, trước giờ chỉ nhìn vào con người, chứ không phải giới tính." Thẩm Lan Tâm dang hai tay ra với Thẩm Tiểu Khương, ôn tồn nói, "Lại đây, cho mẹ ôm một cái."

 

"Chỉ cần là quyết định của con, mẹ và ba, sẽ mãi mãi ủng hộ con."

 

Hai mẹ con ôm nhau dưới ánh trăng, ánh hoa rơi đầy trên người họ.

 

Đêm đó, Thẩm Tiểu Khương vẫn luôn ôm Trần Nghị, ngủ rất say.

 

.

 

Trở lại Nam Thành, cả hai đều lao đầu vào công việc bận rộn.

 

Đề án trí tuệ nhân tạo của Thẩm Tiểu Khương đã được thông qua tại đại hội cổ đông của Vạn Ninh Điện Tử, và bắt đầu tiến hành vòng thử nghiệm đầu tiên.

 

Trần Nghị cũng bắt đầu các dự án thu mua, bay khắp thế giới.

 

Xa nhau một chút lại càng thêm nhớ nhung, ngày nào hai người cũng gọi video, kể cho nhau nghe nỗi niềm.

 

Trước đây một mình ở trong căn phòng trọ cũng được, nhưng bây giờ Trần Nghị không ở đây, Thẩm Tiểu Khương luôn cảm thấy căn phòng trống trải lạ thường. Thế là, trong tuần lễ Trần Nghị bận rộn, cô dọn về ở ký túc xá.

 

"Khương! Còn không dậy, tớ lột quần cậu bây giờ!" Tôn Giai Bảo mặc một bộ đồng phục JK màu hồng, buộc tóc hai bím, đứng dưới gầm giường của Thẩm Tiểu Khương.

 

Giọng Tôn Giai Bảo rất lớn, Thẩm Tiểu Khương quả thực bị cô ấy đánh thức.

 

"Hôm nay thứ bảy, dậy sớm thế làm gì?" Có lẽ vì vừa ngủ dậy, giọng cô khàn khàn.

 

"May mà cậu còn biết hôm nay là thứ bảy," Tôn Giai Bảo chỉ vào Thẩm Tiểu Khương bắt đầu quở trách, "Thứ bảy nào cũng là ngày hoạt động của câu lạc bộ, cậu tự nói xem, mấy tuần rồi không tham gia?"

 

"Tớ bận mà..." Thẩm Tiểu Khương lí nhí.

 

"Bận bận bận, chỉ có Thẩm tiểu thư nhà cậu là bận nhất." Tôn Giai Bảo nói xong, lấy ra chiếc lược nhỏ màu hồng chải lại tóc mái.

 

Thẩm Tiểu Khương không trả lời, trở mình, định ngủ tiếp.

 

Trần Tinh Nam mặc một bộ JK màu tím đi đến sau lưng Tôn Giai Bảo. "Bảo Bảo, hôm nay chúng ta hợp nhau ghê."

 

"Hợp cái đầu cậu, tớ cảnh cáo cậu, họ Trần nhé, cậu mà còn gọi tớ như thế, tớ giật tóc cậu đấy." Tôn Giai Bảo dùng cùi chỏ huých Trần Tinh Nam.

 

"Hai cậu sến súa thì ra ngoài mà sến súa, đừng làm phiền tớ ngủ." Thẩm Tiểu Khương nói xong kéo chăn trùm kín mặt.

 

Họ Trần?

 

Mỗi lần nghĩ đến Trần Nghị, khóe môi Thẩm Tiểu Khương lại cong lên ý cười, n** m*m m** nhất trong lòng lại như được ngâm trong mật, ngọt ngào.

 

"Khương!" Tôn Giai Bảo đẩy Trần Tinh Nam ra, cao giọng, "Hôm nay là sinh nhật chị hội trưởng, cậu đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi."

 

Tiệc sinh nhật của chị hội trưởng được tổ chức ở quán bar lớn nhất Nam Thành, nơi được mệnh danh là "động tiêu tiền hàng đầu" quán bar Venus.

 

Vừa vào cửa, tiếng nhạc điện tử ầm ĩ suýt nữa thì tiễn Thẩm Tiểu Khương đi luôn. Mùi khói, mùi rượu, mùi nước hoa, và còn rất nhiều mùi vị mà Thẩm Tiểu Khương không thể tưởng tượng nổi xộc thẳng vào mũi. Cô không nhịn được hắt xì hai cái.

 

"Khương yêu dấu, quẩy lên nào!" Tôn Giai Bảo ôm lấy cánh tay Thẩm Tiểu Khương, đi theo những người khác đến dãy ghế đã đặt sẵn.

 

Nơi ánh mắt quét qua, toàn là những ánh đèn xoay tròn đủ màu sắc.

 

Quản lý quán bar nhận ra Thẩm Tiểu Khương, lập tức nhắn tin cho Hà Trung. Hà Trung thấy tin nhắn, nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương đang ngồi ở khu vực ghế dài, liền xoay người ra ngoài gọi điện.

 

Không lâu sau, Thẩm Tiểu Khương chú ý thấy trong đám người có một bóng dáng thanh lệ, thoát tục lướt qua. Bộ sườn xám cải tiến màu xanh đậm càng tôn lên vóc dáng mảnh mai, yêu kiều của người đó. Cử chỉ ưu nhã, dáng điệu thướt tha, có vài phần giống với Trần Nghị.

 

Phong cách ăn mặc của người đó hoàn toàn không hợp với quán bar này, cứ như một tiểu thư từ thời dân quốc xuyên không đến.

 

Thẩm Tiểu Khương ngẩn ngơ đuổi theo, nhưng lại không dám lên tiếng chào hỏi. Ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ mặt người đó. Huống chi, lúc này, Trần Nghị phải đang ở Mỹ họp, bàn về việc thu mua công ty công nghệ.

 

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

 

Thẩm Tiểu Khương thất thần trở về ghế dài, tiếng phổ cập kiến thức oang oang của Tôn Giai Bảo liền lọt vào tai cô.

 

"Bà chủ ở đây có một tuyệt chiêu đấy."

 

Những người khác đều vểnh tai lắng nghe.

 

"Nghe nói, chị ấy có thể pha một loại cocktail bí ẩn, tên khoa học là 'Mê tình Brandy', thường gọi là 'liều thuốc tình yêu'. Ai uống qua đều sẽ rơi vào bể tình ngọt ngào."

 

Thẩm Tiểu Khương nhún vai, cười nhẹ lắc đầu rồi ngồi xuống. Vi khuẩn HP trong dạ dày tuy đã được loại bỏ, nhưng bác sĩ dặn cô, khoảng thời gian này phải dưỡng dạ dày thật tốt. Dạ dày sợ nhất là cồn và đồ ăn sống lạnh. Cho nên, Thẩm Tiểu Khương không uống rượu, chỉ gọi một ly soda chanh.

 

"Giai Bảo, sao cậu biết?" Chị hội trưởng hỏi.

 

Tôn Giai Bảo mắt sáng lên, ưỡn ngực, khẽ vỗ vào tim. "Bởi vì bà chủ ở đây là dì út của tớ."

 

"Trời ạ, vậy 'nữ thần sườn xám' biết pha rượu kia là dì cậu à?"

 

Thẩm Tiểu Khương buồn chán uống nước chanh, không mấy hứng thú với những chuyện họ nói. Sự chú ý của cô hoàn toàn dồn vào người phụ nữ mặc sườn xám vừa rồi.

 

Người phụ nữ đó đang nói chuyện với người khác.

 

Người phụ nữ đó vuốt tóc.

 

Người phụ nữ đó đi về phía quầy bar xa xa.

 

Người phụ nữ đó có phải là Trần Nghị không?

 

Đám đông xôn xao. "Dì út thật á? Thật hay giả vậy?"

 

Biết mọi người định nói gì, Tôn Giai Bảo hắng giọng, giơ ngón trỏ lên đặt bên môi. "Suỵt, dì ấy không cho tớ đến đây đâu."

 

Mọi người gật đầu. "Có gọi được không, cái 'liều thuốc tình yêu' đó ấy?"

 

Tôn Giai Bảo tiếp tục: "Trong thực đơn không có đâu, rượu này cũng không phải muốn uống là được. Trừ phi là người quan trọng, nếu không dì út tớ tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay pha chế. Trước đây có một cậu công tử nhà giàu trường mình ném cả mười vạn mà còn không được đấy!"

 

Mọi người thổn thức.

 

Hôm nay là sinh nhật của chị hội trưởng, bốn năm đại học chưa từng yêu ai. Trong không khí mập mờ này, nghe xong cô ấy cũng nghiêm túc, trong lòng đầy mong đợi.

 

0 giờ, nhân viên phục vụ mang ra chiếc bánh ngọt trong gói dịch vụ. Tôn Giai Bảo uống say, Trần Tinh Nam dìu cô ấy vào nhà vệ sinh nôn.

 

Chị hội trưởng trong tiếng hô của mọi người thổi nến, nhắm mắt cầu nguyện.

 

Một người lại gần hỏi: "Chị ơi, chị ước gì thế?"

 

"Muốn tìm được một công việc lý tưởng, hay là có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt?" Có người hùa theo.

 

Thẩm Tiểu Khương không có gì làm, cũng ném ánh mắt tò mò sang.

 

Chị hội trưởng ngượng ngùng cười: "Chị hy vọng, 'nữ thần sườn xám' có thể ra tay giúp chị pha một ly 'liều thuốc tình yêu'."

 

Mọi người bàn tán xôn xao: "Chị ơi, không thể nào đâu, cơ hội hiếm có, chị nên ước một điều gì đó có khả năng thực hiện chứ."

 

"Đúng vậy, 'nữ thần sườn xám' chỉ pha rượu cho người có tiền có quyền thôi."

 

Thẩm Tiểu Khương lơ đãng, trong đầu toàn là bóng lưng mặc sườn xám vừa rồi. "Các cậu sai rồi, chị ấy không cần đâu. Bản thân chị ấy đã là người có tiền có quyền rồi."

 

Nói xong, cô lại nhìn về phía quầy bar không rõ lắm. Lần này nhìn, không thấy người phụ nữ mặc sườn xám đâu nữa.

 

Thẩm Tiểu Khương thất vọng lấy điện thoại ra, nhìn vào khung chat với Trần Nghị, thật mong đối phương có thể ở bên cạnh mình lúc này.

 

"'Liều thuốc tình yêu' à, cũng đáng mong đợi đấy." Thẩm Tiểu Khương thuận miệng nói một câu.

 

Sau nửa đêm, người uống rượu hay không uống rượu, đều có chút mơ màng.

 

Thấy tạm thời chưa về được, Thẩm Tiểu Khương lấy Kindle ra đọc tiểu thuyết. Gần đây trong ký túc xá đang thịnh hành loại truyện "đại ca xã hội đen yêu tôi" đầy cẩu huyết và ngược luyến.

 

"Tiểu Khương, em đến đây đọc sách à?" Chị hội trưởng dựa lại gần, trong miệng có mùi rượu. Là loại rượu hoa quả độ cồn thấp, không khó ngửi lắm, nhưng Thẩm Tiểu Khương lại theo bản năng nhíu mày, kéo giãn khoảng cách với chị ấy.

 

"Ở đây mà em cũng đọc được à?" Chị hội trưởng lại hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương lịch sự mỉm cười, nhàn nhạt ứng phó một tiếng: "Em ở chợ cũng làm được bài thi mà."

 

Chị hội trưởng nhích lại gần Thẩm Tiểu Khương hơn. "Nghe chị một câu, hãy trân trọng cuộc sống đại học, nên yêu đương thì yêu đương, nên quậy thì quậy, đợi đến lúc như chị rồi, chỉ còn lại hối hận vô tận thôi..."

 

Thẩm Tiểu Khương cười cười.

 

"Thật đó, đừng để lại tiếc nuối cho mình!" Giọng chị hội trưởng cao lên một chút, sau đó nhìn sang bàn bên cạnh. "Nè, mấy bạn nam ngồi đó hình như đều đang nhìn em kìa, em xinh đẹp như vậy, người thích em cả đống đấy."

 

Thẩm Tiểu Khương lười biếng nhìn sang bàn bên cạnh, cố tình kéo khoảng cách ra xa hơn. "Chị ơi, em có người thương rồi, chị ấy là con gái."

 

Nói xong, cô thong thả mỉm cười. "Ăn bánh ngọt đi chị."

 

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi đen đi tới.

 

"Xin hỏi bàn này, ai là chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật ạ?" Người đó hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương chỉ vào người bên cạnh.

 

Bỗng nhiên, người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh đậm ban nãy từ trong một đám vệ sĩ bước ra. Lạc lõng, nhưng lại đẹp một cách khác thường.

 

Nhìn thấy gương mặt như tranh vẽ của người phụ nữ, Thẩm Tiểu Khương phun cả ngụm soda lên người chị hội trưởng. Cô theo bản năng đứng bật dậy, như một đứa trẻ làm chuyện sai trái.

 

Đúng là Trần Nghị, bản thân mình đúng là ngốc hết chỗ nói.

 

Nhân viên phục vụ ngẩn người. "Vậy, cô là chủ nhân buổi tiệc?"

 

"Cô ấy không phải." Giọng Trần Nghị không lớn, nhưng trong tiếng nhạc điện tử ồn ào này, lại có một sức mạnh xuyên thấu tất cả.

 

Nghe thấy giọng Trần Nghị, nhân viên phục vụ tự nhiên cúi đầu nghiêng người nhường đường.

 

Chị hội trưởng không hiểu tình hình cũng đứng lên, nhất thời quên cả việc phải dùng khăn giấy lau nước soda trên áo. Lần đầu tiên chị gặp phải tình huống này, căng thẳng không nói nên lời.

 

Trần Nghị tự mình bưng một ly "liều thuốc tình yêu" đưa cho chị hội trưởng.

 

"Chúc mừng sinh nhật." Nàng nói một cách nhẹ nhàng.

 

Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương từ trên mặt nàng lướt xuống đầu ngón tay đang bưng ly rượu.

 

Những người vừa nãy còn đang mơ màng cũng đều tỉnh táo lại. Không ai tin rằng, có một ngày, đóa hoa cao ngạo lạnh lùng này lại hạ mình như vậy.

 

Chị hội trưởng nhận lấy ly rượu, vẻ mặt bất an.

 

Trần Nghị buông tay ra, rút một tờ giấy ăn, đưa cho Thẩm Tiểu Khương.

 

"Em cũng lau đi, ướt rồi." Đây là câu đầu tiên Trần Nghị nói với Thẩm Tiểu Khương tối nay.

 

Không biết đã kích hoạt công tắc gì của Thẩm Tiểu Khương, mặt cô "phừng" một cái liền đỏ.

 

Bên kia, chị hội trưởng bưng ly rượu sợ chết khiếp. Chị biết "liều thuốc tình yêu" này là giá trên trời, chị không biết mình có trả nổi không.

 

"Bao... bao nhiêu tiền ạ?" Sững sờ hồi lâu, chị hỏi.

 

Trần Nghị vén một lọn tóc, phong tình vạn chủng ngoảnh lại, liếc nhìn Thẩm Tiểu Khương đang trợn mắt há mồm, đôi mắt quyến rũ như tơ cười nói: "Nể mặt người quen, miễn phí."

 

Mọi người im như thóc, nhìn Thẩm Tiểu Khương, rồi lại nhìn Trần Nghị, trong mắt ngoài sự nghi hoặc vẫn là nghi hoặc.

 

Đối mặt một giây, Thẩm Tiểu Khương cười.

 

Trần Nghị cũng cười.

 

"Chị về rồi à?" Thẩm Tiểu Khương hỏi một cách hiền lành và tự nhiên, hoàn toàn không có sự kính sợ đối với "nhân vật lớn".

 

"Ừm," Trần Nghị mỉm cười, khẽ gật đầu, trông hệt như một cô bé nhà bên thông minh, lanh lợi. "Cho em một bất ngờ."

 

Đám đông cứng đờ. "Đại ma vương" trong truyền thuyết, rõ ràng là một chú mèo con rất dễ gần, mềm mại dễ thương mà!

 

"Không định cho em một ly, cái thuốc gì đó à?" Thẩm Tiểu Khương cười nói.

 

Trần Nghị cúi mắt, rồi lại từ từ ngước lên, ánh mắt chăm chú dán vào mặt Thẩm Tiểu Khương: "Em không cần loại đồ uống này."

 

Nói xong, nàng đi về phía Thẩm Tiểu Khương, không coi ai ra gì mà nắm lấy tay cô.

 

Lúc này, Tôn Giai Bảo được Trần Tinh Nam dìu, một lần nữa trở về ghế dài.

 

Thấy cảnh này, cô nàng sững sờ. Chiếc lược trên tay rơi xuống đất.

 

"Nhất định là do mình mở mắt sai cách, làm lại." Tôn Giai Bảo nhắm mắt rồi lại mở ra.

 

"Vẫn không đúng, làm lại lần nữa." Cô ấy nói xong, lại nhắm mắt lại, "Chị Zoya phù hộ! Chị Nox phù hộ! Chị Irena phù hộ!"

 

"Giai Bảo." Trần Nghị gọi cô ấy.

 

Tôn Giai Bảo mở mắt lần nữa, lại phát hiện tay của Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị vẫn đang nắm chặt vào nhau.

 

"Cái... cái gì thế này?!" Khuôn mặt tròn nhỏ của cô ấy xịu xuống, khóe miệng không kìm được mà giật giật.

 

Trần Nghị đung đưa hai bàn tay đang nắm chặt, nhìn vào mắt Thẩm Tiểu Khương: "Phải làm sao đây, tình hình... chính là như thế đó."

 

"Bao lâu rồi?" Mắt Tôn Giai Bảo trợn tròn như chuông đồng.

 

Thẩm Tiểu Khương nhìn lại Trần Nghị, mười ngón tay đan chặt: "Lâu rồi."

 

"Bọn tớ có việc, đi trước nhé." Thẩm Tiểu Khương lịch sự chào hỏi các bạn học.

 

Trần Nghị nhìn gò má của cô, mềm giọng nói: "Tiền rượu bàn này, toàn bộ tính cho Thẩm Tiểu Khương."

 

Tôn Giai Bảo: "Ba đứa mình thường xuyên ăn cơm chung mà mình không phát hiện ra!"

 

Tôn Giai Bảo: "Hai người họ cãi nhau, mình còn bày mưu, mình đúng là một đứa ngốc!"

 

Tôn Giai Bảo: "A a a a a!"

 

Trong tiếng gào thét không thể tin nổi của Tôn Giai Bảo, hai người nhìn nhau cười một tiếng, rời khỏi tầm mắt của mọi người.

 

.

 

Uống quá nhiều nước chanh, Thẩm Tiểu Khương đi vệ sinh một lát.

 

Vừa rửa tay xong, cô đã bị Trần Nghị kéo đến một nơi tối hơn. Tiếng nhạc như bị nhốt vào trong một chiếc bình thủy tinh, rất nhỏ, rất rè. Dần dần, bị tiếng giày cao gót lấn át.

 

Cạnh cửa "Lối thoát hiểm" lóe lên ánh sáng xanh mơn mởn. Không khí trở nên ẩm ướt và mỏng manh.

 

Thẩm Tiểu Khương bị đẩy vào cửa, tim vì hơi thở mà khẽ phập phồng.

 

"Nhóc con, lần này có uống rượu không?"

 

Thẩm Tiểu Khương chớp mắt một cái.

 

Một tay Trần Nghị nắm lấy cổ tay Thẩm Tiểu Khương, một tay chống lên tường, đôi mắt phượng màu hổ phách trong suốt. Sắc mặt nàng dịu dàng, nụ cười bình thản.

 

"Hửm?" Trần Nghị thu cả hai tay lại, cúi tầm mắt xuống, rồi nhanh chóng ngước lên, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Thẩm Tiểu Khương.

 

"Em không có." Đuôi giọng Thẩm Tiểu Khương run rẩy.

 

"Ồ?" Trần Nghị khoanh tay, kéo ra một chút khoảng cách với cô.

 

Tâm trạng Thẩm Tiểu Khương tạm thời bình ổn lại một chút.

 

"Em thật sự không uống rượu." Cô nói.

 

Trần Nghị khẽ cười một tiếng, nhanh chóng lại gần, ghé vào cổ Thẩm Tiểu Khương, khịt khịt mũi, nhấn nhá từng chữ: "Có mùi rượu."

 

Bên gáy Thẩm Tiểu Khương phả ra một luồng hơi nóng, cả tai phải đều bị một luồng hơi ấm bao bọc. Vành tai cô nóng lên, lòng bàn tay ẩm ướt.

 

Trong một hơi thở, mùi hương dễ chịu đặc trưng của Trần Nghị càng trở nên nồng đậm. Tâm tư vừa bình ổn lại của Thẩm Tiểu Khương lại một lần nữa trào dâng mãnh liệt.

 

Mùi rượu ở đâu ra? Chẳng lẽ là của chị hội trưởng lúc lại gần để lại?

 

Thẩm Tiểu Khương vừa định giải thích, đã thấy hai chiếc cúc trên cổ áo sườn xám của Trần Nghị được cởi ra. Yết hầu quyến rũ khẽ chuyển động, xương quai xanh thẳng tắp thấp thoáng. Khe hở giữa hai chiếc cúc áo khá xa nhau, thậm chí có thể thấy được đường cong sâu hơn bên trong.

 

Tim Thẩm Tiểu Khương đập thình thịch.

 

Trong không gian chật hẹp, mờ tối này, ngay cả ánh mắt cũng không thể tập trung.

 

"Dì út," giọng Thẩm Tiểu Khương nhỏ đi, gần như theo bản năng đưa tay cài lại cổ áo cho Trần Nghị, "Cúc áo của chị..."

 

Sắc mặt Trần Nghị khựng lại một chút, ánh mắt chớp động, "Ồ" một tiếng rồi cúi đầu cài cúc áo. Đồng thời, lén ngước mắt nhìn Thẩm Tiểu Khương. Ở khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nhanh như chớp.

 

Vì cách cắt may đặc biệt của sườn xám, khiến cho thân hình gầy nhỏ của Trần Nghị trông thẳng tắp, giống như một đóa hồng mai kiêu ngạo, lạnh lùng trong tuyết. Đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến làm người ta mất tự chủ.

 

"Thật sự muốn cài lại sao?" Trần Nghị thong thả, dùng lòng bàn tay ch*m r** v**t v* viền cúc áo. "Hửm?"

 

"Dụ dỗ em?" Khóe môi Thẩm Tiểu Khương khẽ cười.

 

"Nhóc con, nhìn trộm chị cả đêm, sao không có đoạn sau?" Trần Nghị cúi mắt cười nhẹ, chậm rãi vén lọn tóc mai ra sau tai. Ánh mắt rơi vào đáy mắt Thẩm Tiểu Khương, vừa thuần khiết lại vừa ph*ng đ*ng.

 

Hai chữ "mâu thuẫn", trên người Trần Nghị, lại thống nhất một cách hoàn hảo.

 

"Sao có thể gọi là nhìn trộm, em nhìn chị, chẳng phải là vì chị đẹp sao." Thẩm Tiểu Khương xoa xoa tóc Trần Nghị.

 

"Chị đẹp không?" Trần Nghị lại gần, âm sắc ngạo mạn.

 

Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc gật đầu.

 

Trần Nghị lại gần hơn nữa, giọng nói ghìm xuống thấp hơn: "Đẹp đến mức nào?"

 

Thẩm Tiểu Khương vừa định cắn lên đôi môi câu người đó, đã thấy nàng tinh nghịch nhanh chóng né tránh.

 

Trần Nghị lùi lại mấy bước, vẻ mặt phủ một lớp quyến rũ.

 

"Chị muốn đoạn sau là gì?" Thẩm Tiểu Khương cười gian, tiến lên hai bước, đảo ngược vị trí của hai người.

 

Trần Nghị dùng sức dán vào tường, hơi nóng sau lưng làm ấm cả bức tường. Hai mắt nhắm lại, hất cằm lên, giọng nói của nàng như được nhúng rượu, say lòng người: "Em có thể cho chị đoạn sau gì?"

 

Thẩm Tiểu Khương lỏng lẻo ghì chặt eo nàng, kéo nàng vào lòng. "Tối nay chuẩn bị khóc mấy lần đây?"

 

Trần Nghị cắn môi, nhân lúc cô chưa chuẩn bị liền thoát ra, cố tình quay đầu lại vỗ vỗ vai Thẩm Tiểu Khương. "Hôm nay em nên uống, rượu ở đây ngon lắm."

 

Vừa nói, nàng vừa làm động tác uống rượu.

 

Thẩm Tiểu Khương ngẩn người, nhất thời không phân biệt được, ánh sáng và Trần Nghị, ai chói mắt hơn?

 

Khi tỉnh táo lại, Trần Nghị đã đứng trong thang máy vẫy tay với cô. "Hôm nay, chị muốn khóc trên sân thượng."

 

Trên sân thượng gió rất lớn, thổi bay cả những đám mây ôm lấy vầng trăng sáng.

 

Trần Nghị hai tay chắp sau lưng, đi về phía khu nghỉ ngơi có che ô lớn: "Em có biết ông ngoại em là người nắm quyền thực sự của Vạn Ninh Điện Tử không?"

 

Thẩm Tiểu Khương giật mình: "Cái gì? Nhầm rồi, ông ngoại em chỉ là một ông già trồng đào thôi."

 

Trần Nghị nghiêng đầu cười: "Chị cần phải lừa em sao?"

 

"Chắc chắn mà, em sống với ông nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết." Thẩm Tiểu Khương siết chặt lòng bàn tay, như có điều suy nghĩ.

 

Trần Nghị nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời: "Có những người, có những việc, chỉ cần họ không muốn cho em biết, em gần như không có khả năng biết được."

 

Thẩm Tiểu Khương: "Nhưng mà... ngay cả ba mẹ em cũng không nói với em!"

 

Trần Nghị dịu dàng nhìn cô: "Vẫn là câu nói đó, chị cần phải lừa em sao?"

 

Thẩm Tiểu Khương gật đầu: "Ừm, chị thật sự không cần phải lừa em. Chị muốn biết, thì nhất định có thể biết."

 

"Ông ngoại em rất bảo vệ người nhà. Trước đây chúng ta vẫn luôn nghĩ rằng ông gần tám mươi tuổi, cô đơn cả đời, không con không cái. Họ không nói cho em biết, là một cách bảo vệ em. Không hy vọng em vì thế mà kiêu căng hư hỏng, cũng không hy vọng có người thừa cơ lợi dụng em. Họ chỉ hy vọng, em có thể lớn lên một cách bình an. Người nhà của em, thật tốt."

 

Thẩm Tiểu Khương cố tình bĩu môi, cũng không phải thật sự tức giận: "Sao thế, chửi bọn em à? Xã hội này, bị nói là người tốt, chưa chắc đã là chuyện tốt đâu."

 

Trần Nghị nũng nịu lườm cô một cái: "Đâu có, chị nói thật lòng mà!"

 

Khu nghỉ ngơi có một máy bán hàng tự động, bên trong đều là những loại đồ uống có cồn độ thấp. Quả nhiên là hợp với chủ đề của quán bar, Thẩm Tiểu Khương vừa nhận lấy lon bia Trần Nghị đưa, vừa thầm nghĩ trong lòng.

 

Nắp lon được kéo ra, khí gas phát ra âm thanh vui tai.

 

Hai người ngồi ở nơi gần vầng trăng nhất, nâng lon bia lên cụng nhẹ.

 

Trần Nghị ngửa đầu, uống một ngụm lớn.

 

Thẩm Tiểu Khương cũng học theo nàng, ừng ực. Cô chưa từng uống hiệu này, đã chuẩn bị tinh thần bị cay cổ họng, nhưng nuốt xuống rồi mới phát hiện, ngon bất ngờ.

 

"Thế nào?" Trần Nghị cười hỏi.

 

Thẩm Tiểu Khương gật đầu lia lịa: "Ngon thật đó."

 

Trần Nghị cong cong khóe mắt, chủ động cụng lon với Thẩm Tiểu Khương, lại ngửa đầu uống một hớp lớn.

 

Gió hơi lớn, có chút se lạnh. Ánh trăng lạnh lẽo rắc lên nền đất, khiến không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

 

Váy sườn xám của Trần Nghị bị gió thổi bay, Thẩm Tiểu Khương gần như ngay lập tức đưa tay giữ lại.

 

Khoảnh khắc chạm vào nhau, cả hai đều ngầm hiểu mà đỏ mặt.

 

Sau vài giây im lặng.

 

Thẩm Tiểu Khương mở miệng: "Người nhà của em, cũng là người nhà của chị."

 

Trần Nghị nhướng mày: "Cái gì?"

 

Thẩm Tiểu Khương nuốt nước bọt, vị rượu thơm ngọt đọng lại nơi kẽ răng: "À, ý em là, mặc kệ em có cái gì, chị, có em."

 

Trần Nghị híp híp mắt, đôi môi hé mở, như muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại, cúi mắt liếc nhìn đôi giày cao gót màu xanh đen của Thẩm Tiểu Khương. "Lần đầu tiên ở cửa hàng thú cưng nhìn thấy em, chị đã lấy đi của em một chiếc ô, cũng là màu này."

 

Nghe vậy, Thẩm Tiểu Khương cũng nhìn xuống đôi giày vải của mình. "Không sao, em là của chị, cả người em đều là của chị."

 

"Em lặp lại lần nữa đi." Giọng Trần Nghị từ trên đầu vọng xuống.

 

Thẩm Tiểu Khương quay mặt đi chỗ khác: "Ai da, loại lời này, sao có thể lặp lại được chứ."

 

Trần Nghị đặt lon bia xuống, giọng nói mềm mại, nhưng lại mang theo một ma lực khiến người ta không thể từ chối: "Thẩm Tiểu Khương!"

 

Thẩm Tiểu Khương: "Vâng, em đây."

 

"Chị hỏi em, em là của ai?"

 

Thẩm Tiểu Khương cắn môi chớp mắt mấy cái: "Em... em là của chị."

 

Trần Nghị lại gần, kẹp lấy cằm cô. "Giọng nhỏ quá!"

 

Thẩm Tiểu Khương liếc nàng một cái, ánh mắt rơi vào cổ áo sườn xám vẫn còn đang mở của nàng: "Em là của chị!"

 

Trần Nghị lại gần hơn nữa, gần đến mức có thể hôn môi. "Lặp lại lần nữa, chị không nghe rõ."

 

Thẩm Tiểu Khương xóa bỏ khoảng cách, môi của cả hai lướt qua nhau.

 

Cô lại một lần nữa ôm lấy eo Trần Nghị, lần này nàng không thể thoát ra.

 

Thẩm Tiểu Khương dán vào tai nàng, giọng nói trầm thấp, từng chữ từng câu cưng chiều không được, lại h*m m**n không được: "Dì út, em là của chị."

 

Trần Nghị hai tay siết chặt cổ áo Thẩm Tiểu Khương, dùng chóp mũi cọ vào vành tai cô: "Đã nói cách xưng hô này gọi chị già đi rồi, đổi thành 'tỷ tỷ' thử xem."

 

Thẩm Tiểu Khương dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, êm tai nói: "Tỷ tỷ, em là của chị, mãi mãi là của chị."

 

Vừa dứt lời, cô lại nhỏ giọng hỏi: "Lần này nghe rõ chưa?"

 

Trần Nghị gật đầu, vành tai nhạy cảm vì được cưng chiều mà đỏ ửng.

 

Rồi nàng tách mặt Thẩm Tiểu Khương ra, hôn mạnh lên môi cô, sau đó vùi vào hõm vai cô, dùng giọng nói hay nhất quét sạch mọi sự kháng cự của người kia: "Thẩm Tiểu Khương, chị yêu em."

 

"Chị vĩnh viễn, mãi mãi yêu em."

 

.

 

Sương mù ngoài biển xa, hòa quyện sớm tối.

 

Cả trời sao rơi vào trong mắt, vầng trăng trở về nơi đáy lòng.

 

Lời yêu thương theo những đám mây, được gió mang đi xa, rất xa

 

Đó là nơi thuộc về các nàng, một nơi xa xôi, vô tận.

 

.

 

[Hoàn Chính Văn]

Bình Luận (0)
Comment