Một tháng sau, Nam Thành đón một trận mưa lớn.
Mãi mới tạnh, mặt trời như được phủ một lớp lụa mỏng, mờ mờ, chẳng có chút sức lực nào.
Thẩm Tiểu Khương cùng Bạch Thư Hoa đi công tác ở nơi khác, tham gia cuộc thi lập trình sinh viên toàn quốc lần thứ mười ba. Cuộc thi lần này có hình thức khác hẳn mọi năm, nội dung phong phú hơn, thể thức thi đấu đặc biệt hơn, độ khó cũng chỉ có tăng chứ không giảm.
Với tư cách là người từng đoạt giải vàng, Thẩm Tiểu Khương được yêu cầu phát biểu trong phần trao giải, nói vài câu mang tính biểu tượng. Vì vậy, trước khi lên sân khấu, cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
"Tiểu Khương, em không hồi hộp à?" Bạch Thư Hoa lấy ra hai ly cà phê, một ly đặt trước mặt mình, ly còn lại đưa cho Thẩm Tiểu Khương.
"Cảm ơn." Thẩm Tiểu Khương khẽ nhấc mi, liếc nhìn đế ly cà phê màu trắng.
Phòng nghỉ dành cho khách quý của nhà thi đấu được trang trí theo phong cách công nghệ cao. Sự kết hợp giữa màu xanh trắng và màu lam khiến nơi này trông như một không gian đa chiều, tràn ngập sự va chạm giữa phong cách hậu hiện đại và một chút Cyberpunk.
Bạch Thư Hoa thì không ngồi yên được, đã đi lượn một vòng khắp nơi.
Thẩm Tiểu Khương lại chẳng có hứng thú với những thứ này, cô chọn một góc tương đối yên tĩnh, cầm Kindle đọc tiểu thuyết.
Ánh sáng xuyên qua lớp kính màu lam trên trần nhà, phản chiếu lên người Thẩm Tiểu Khương, thứ ánh kim loại lấp lánh khiến gương mặt cô mang một sắc thái khác thường, trông đôi mắt to hơn, ánh mắt lạnh lùng hơn.
Thẩm Tiểu Khương thường đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lơ đãng lời nói của Bạch Thư Hoa. Đối phương đã quen với điều đó, chỉ biết thở dài một hơi đầy bất lực.
"Bạch tổng, chị vừa nói gì vậy?" Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác ngước nhìn người bên cạnh.
Bạch Thư Hoa nhấp một ngụm cà phê. "Chị vừa nói, lát nữa em phải lên sân khấu, không hồi hộp sao? Lúc chị đi mua cà phê còn nghe thấy những người khác sắp phát biểu đứng ở cửa sổ học thuộc kịch bản đấy."
Thẩm Tiểu Khương ngây ngô lắc đầu.
Cô thực sự không hồi hộp. Dù sao thì việc lên sân khấu phát biểu, từ nhỏ đến lớn cô đã làm không biết bao nhiêu lần.
"Nhân vật chính đâu phải em, cứ bình tĩnh đối mặt là được." Cô nói xong, khẽ cười với Bạch Thư Hoa, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
Làm việc ở Vạn Ninh Điện Tử một thời gian dài, Thẩm Tiểu Khương cũng đã phát biểu rất nhiều lần. Cô trước nay không chuẩn bị kịch bản, cơ bản đều là ngẫu hứng, nhưng lần nào cũng có thể nói một cách sâu sắc mà dễ hiểu, mang lại cho người nghe một cảm giác mới mẻ.
Bạch Thư Hoa biết rõ điều này, tự giễu nhún vai.
Bỗng nhiên, Bạch Thư Hoa thấy màn hình điện thoại của Thẩm Tiểu Khương sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng. Cô nàng không cố ý nhìn, chỉ là biệt danh của người gửi tin nhắn thực sự quá chói mắt, như thể tự dưng nhét đầy một họng "cẩu lương".
Câu "Điện thoại kêu kìa" đến miệng, miễn cưỡng biến thành "Tiểu Thất nhắn tin tới kìa".
Nghe thấy cái tên quen thuộc, ngón tay đang cầm Kindle của Thẩm Tiểu Khương bất giác siết chặt lại. Ánh mắt cô run rẩy, nuốt nước bọt một cái, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn.
Nhìn thấy hành động của Thẩm Tiểu Khương, Bạch Thư Hoa khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, mũi chân khẽ động, nén cười than thở một tiếng, đuôi giọng kéo dài, không hẳn là mỉa mai.
Thẩm Tiểu Khương bĩu môi, liếc Bạch Thư Hoa một cái, rồi như đề phòng trộm cắp mà dùng một tay che màn hình điện thoại lại.
【Tiểu Thất: Cún con, khi nào em về?】
【Tiểu Thất: Rượu qua ba tuần】
Lần công tác này của Thẩm Tiểu Khương kéo dài ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Cô tạm thời không để ý đến ý nghĩa của câu "Rượu qua ba tuần", mà gõ vài chữ trong khung chat.
Một câu còn chưa gửi đi, tin nhắn của đối phương lại tới.
【Tiểu Thất: Em là đồ lừa đảo】
【Tiểu Thất: Chị ghét em】
【Tiểu Thất: Chị nghe Hà Trung nói, năm nay không khí lạnh đến muộn, mùa đông chắc chắn sẽ lạnh hơn năm ngoái. Nếu mùa đông mà em vẫn chưa về, chị sẽ khóc cho em xem】
Ngón tay đang định gửi tin nhắn của Thẩm Tiểu Khương dừng lại.
Mặc dù hai người ngày nào cũng trò chuyện, cũng sẽ gửi những tin nhắn như "nhớ em", "hôn em". Nhưng hôm nay, giọng điệu của Trần Nghị hoàn toàn khác với mấy ngày trước. Có chút giận dỗi, có oán trách, còn có chút nũng nịu.
Rõ ràng còn một khoảng thời gian nữa mới đến mùa đông, sao lại nói những lời này chứ?
Nói đầu không nói đuôi, thậm chí còn cho người ta cảm giác như bị hack tài .
Giải thích duy nhất chính là, Trần Nghị bây giờ không hoàn toàn tỉnh táo.
Không tỉnh táo?
Chẳng lẽ đã uống rượu?
Đúng, nhất định là đã uống rượu.
Tửu lượng của Trần Nghị không tệ, người bình thường khó mà chuốc say được nàng, trừ phi, chính nàng muốn say.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ Trần Nghị say rượu, mặt mày ửng hồng, thân thể mềm nhũn, Thẩm Tiểu Khương đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Đồng thời, cũng có chút lo lắng.
Cô bỏ việc gõ chữ, trực tiếp đứng dậy, gọi điện cho nàng.
"Tút... tút... tút..."
Chuông reo rất lâu, điện thoại mới được kết nối.
"Alo?"
Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc mà êm tai. Đó là giọng của Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương kìm nén sự kích động trong lòng, ôn tồn mở miệng: "Dì út, sao thế?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi truyền đến tiếng mở cửa sổ. Giây sau, trong điện thoại vang lên tiếng gió vù vù, nghe thôi cũng có thể cảm nhận được, không hề nhỏ.
Trần Nghị vẫn không lên tiếng.
Thẩm Tiểu Khương có đủ kiên nhẫn với nàng, yên lặng chờ đợi.
"Cô là ai vậy?" Một câu hỏi thong thả vang lên.
Thẩm Tiểu Khương suýt nữa thì bật cười. Nếu không phải là giả vờ, thì chắc chắn là đã say lắm rồi.
"Là em đây, Thẩm Tiểu Khương đây." Cô dỗ dành.
"Thẩm Tiểu Khương? Không quen." Giọng Trần Nghị mang theo sự khàn khàn của người say, vừa quyến rũ lại vừa bướng bỉnh, làm người ta mê mẩn.
"Em..." Thẩm Tiểu Khương ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác định không có ai mới nhỏ giọng nói, "Cún con của chị đây."
Đầu dây bên kia dường như có tiếng cười, lại giống như không. Tiếng gió quá lớn.
"Nào, sủa hai tiếng cho chị nghe xem." Giọng Trần Nghị chậm rãi, trong tiếng gió có vẻ yếu ớt.
Thẩm Tiểu Khương thích nghe nhất cái giọng đầy ma mị này của Trần Nghị, mỗi lần nghe thấy là đầu óc quay cuồng, chẳng còn biết gì nữa.
"Gâu gâu..." cô thật sự sủa hai tiếng.
"Vậy còn... tạm được."
Thẩm Tiểu Khương có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Trần Nghị lúc này, chắc là đang cúi mắt, bĩu môi, gương mặt xinh đẹp quá đỗi, một nửa in bóng sáng, một nửa ẩn trong bóng tối.
"Chị uống rượu à?" Cô hỏi.
Một lúc lâu sau, Trần Nghị mới khẽ "ừm" một tiếng.
"Say rồi sao?" Thẩm Tiểu Khương lại hỏi, nhưng giọng rất dịu dàng, không một chút trách cứ.
"Chị mới không say, một chút cũng không." Đối phương hờn dỗi một câu. Vài giây sau, Trần Nghị lại bổ sung: "Chị thật sự...không có."
Thẩm Tiểu Khương một tay che mặt, cách màn hình mà cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
"Được được được, chị không say, không say, say là em, là em được chưa?" Thẩm Tiểu Khương ngoan ngoãn tiếp tục dỗ dành.
"Đương nhiên, chính là em say." Giọng Trần Nghị rất chậm, gần như từng chữ một.
"Cún con Thẩm, sao em còn chưa về?" Giọng nàng trầm xuống, mang theo sự quyến rũ luyến ái và khàn khàn hấp dẫn.
Trái tim Thẩm Tiểu Khương run lên dữ dội, tai nóng bừng.
"Em... em trao giải xong sẽ về ngay."
Vừa dứt lời, Thẩm Tiểu Khương lại suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Em tối nay về luôn."
Điện thoại bên kia, lúc này mới ngoan hơn một chút.
Nói thêm vài câu nữa, Thẩm Tiểu Khương mới cúp điện thoại.
Vừa quay người lại, đã thấy Bạch Thư Hoa đang khoanh tay đứng bên cạnh mình. Không biết cô ấy đã đứng đây bao lâu, càng không biết đã nghe được bao nhiêu. Thẩm Tiểu Khương giật mình, theo bản năng giấu điện thoại ra sau lưng.
Bạch Thư Hoa bỗng nhiên đưa tay lên, lỏng lẻo cong lại chống bên môi: "Hừm... Gâu gâu? Hai người có thể giao tiếp bằng tiếng chó à?"
Thẩm Tiểu Khương thầm mắng một câu "Đồ điên", sau đó cười làm lành: "Bạch tổng, chị nghe nhầm rồi."
.
Sau khi phát biểu xong, Thẩm Tiểu Khương quay lại phòng nghỉ, thấy Bạch Thư Hoa đang nói chuyện với hai nữ sinh.
Cô ho nhẹ một tiếng, đứng dựa vào một bên, lẳng lặng chờ.
Bạch Thư Hoa chú ý đến cô, nháy mắt với hai nữ sinh kia. Cả hai đều mang dáng vẻ trí thức, trông có vẻ trẻ hơn Thẩm Tiểu Khương một chút.
Các cô nhìn theo hướng Bạch Thư Hoa nháy mắt, phát hiện ra Thẩm Tiểu Khương, mắt liền sáng lên.
"Chị ơi!"
Thẩm Tiểu Khương không quen các cô ấy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ nhận ra cô.
Hai nữ sinh biến thành fan cuồng, cầm bút và sổ vây lại.
Thẩm Tiểu Khương theo bản năng lùi lại, vừa lùi vừa nháy mắt với Bạch Thư Hoa đang ra vẻ không liên quan. Đối phương bĩu môi, cười bất đắc dĩ rồi xòe tay ra.
Thẩm Tiểu Khương thầm gào trong lòng "Tốt lắm, tốt lắm, chị là nhất".
"Chị ơi, bọn em cũng học chuyên ngành máy tính, hiện đang là sinh viên năm hai. Bọn em là fan của chị, có thể ký cho bọn em được không ạ?"
Đối mặt với những đàn em nhiệt tình và đám đông hóng chuyện, Thẩm Tiểu Khương không còn cách nào khác.
Sau một hồi trò chuyện, ký tên, chụp ảnh, Thẩm Tiểu Khương đặt thẻ đăng ký của cuộc thi lên trước mặt Bạch Thư Hoa. "Bạch tổng, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, có thể về được chưa ạ?"
Trang điểm của Bạch Thư Hoa hôm nay thật sự có hơi lố, mắt trang điểm đậm như sắp đi chụp ảnh chân dung, lớp phấn dày trên mặt ở đây có vẻ hơi bị trôi.
"Về? Về đâu?" Cô ấy cầm điếu thuốc điện tử, ngón út gõ gõ vào mặt dây chuyền pha lê trên đó.
Thẩm Tiểu Khương bây giờ vẫn còn ôn tồn được, đều là nể tình tình bạn của Bạch Thư Hoa và Trần Nghị.
"Về Nam Thành ạ, Bạch tổng."
"Vội gì chứ, Hoa Thành vui lắm, ngày mai cuộc thi kết thúc, chị dẫn em đi chơi."
Thẩm Tiểu Khương không chút do dự: "Không cần đâu, em muốn về."
Bạch Thư Hoa cũng không giận, cười nói: "Sao thế, muốn gặp Trần Tiểu Thất à? Phải chạy về để yêu đương mặn nồng à?"
Thẩm Tiểu Khương không tỏ thái độ: "Vậy, em có thể về được chưa?"
Bạch Thư Hoa cười một tiếng. "Nhân cơ hội này, chị đem xe đi bảo dưỡng ở gara rồi, nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai."
Thẩm Tiểu Khương mặt cười nhưng răng lại nghiến ken két. "Được thôi, rất tốt, vậy, dự án ở Singapore kia em không đi theo nữa."
"Cái... cái gì?" Bạch Thư Hoa suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế.
Phải biết, bên A của dự án ở Singapore, chỉ định muốn Thẩm Tiểu Khương làm lập trình viên trưởng, không có Thẩm Tiểu Khương, dự án này coi như thất bại. Thiệt hại là nhỏ, uy tín mới là quan trọng.
"Khoan đã, tiểu tổ tông! Sợ em thật đó, chị tìm xe cho em, dù có trời sập cũng đưa em về, được chưa?" Bạch Thư Hoa lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho trợ lý.
Lần này, đến lượt Thẩm Tiểu Khương nhún vai ra vẻ không có gì. "Bây giờ mới tìm à?"
Bạch Thư Hoa lườm một cái không mấy thiện cảm: "Đúng, bây giờ tìm."
"Không cần đâu." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thẩm Tiểu Khương nhíu mày, theo tiếng nhìn qua.
"Hà tổng?"
"Thẩm tiểu thư, chào buổi tối," nói xong, Hà Trung quay người, cúi đầu chào Bạch Thư Hoa, "Bạch tổng, chào buổi tối."
Hà Trung là "cánh tay phải" của Trần Nghị, gặp anh ta như thấy Trần Nghị.
Bạch Thư Hoa hờ hững đáp lại.
Hà Trung lịch sự mở lời: "Chủ tịch bảo tôi đến đón Thẩm tiểu thư về nhà."
Anh ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chủ tịch" và "về nhà".
Bạch Thư Hoa bị nước bọt sặc đến suýt khóc. "Được được được, về đi về đi, trên đường không cần cẩn thận, cũng không cần nhớ nhung chị, cứ phóng thẳng 200 cây số một giờ, chị báo cho Cục Giao thông một tiếng!"
Thẩm Tiểu Khương nén cười, đi theo Hà Trung rời khỏi sảnh thi đấu.
Đến bãi đỗ xe, Thẩm Tiểu Khương đã thấy chiếc Rolls-Royce màu đen. Thân xe sáng loáng, khí chất sang trọng, dù là người không có hứng thú với xe như cô cũng cảm thấy thích.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, một mùi rượu nồng nặc xộc ra ngoài. Lẫn trong đó, là mùi hương hoa gỗ mà Thẩm Tiểu Khương quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt được.
"Nhìn đủ chưa, còn không mau vào đây." Người phụ nữ ngồi ở ghế sau mặt mày ửng hồng, giọng nói say mèm dịu dàng mà luyến ái, lại còn toát ra một vẻ ngự tỷ vừa phải. Khiến người ta không nhịn được mà rung động.
"Dì út, chị cũng đến à?" Trong giọng nói của Thẩm Tiểu Khương, lộ rõ sự vui mừng.
Đôi mắt nhuốm vẻ uể oải của Trần Nghị khẽ động, nàng mân mê chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay, cười khẽ nói: "Sao thế, chị không thể đến à?"
Giọng điệu nghe còn rất bình thường, nhưng ánh mắt đã vì men rượu mà có chút tan rã.
"Rất có thể, ý em là, bây giờ đã muộn thế này, em không nghĩ là chị còn ra ngoài." Động tác lên xe của Thẩm Tiểu Khương, vì lời nói của Trần Nghị mà dừng lại.
"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị nói, "Chị nhớ em."
. . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Rượu qua ba tuần, chị nhớ em.