“Mắng chửi người thì mắng chửi người, đừng kèm theo chó.” Cẩu trưởng lão thở dài, giọng nghiêm túc: “Qua một chuyện này, Sắc Dục chỉ sợ sẽ rời xa Tùng Hải, chúng ta không có cơ hội nữa.”
Săn giết thiên tài phía chính phủ thất bại, Sắc Dục Thần Tướng rất rõ sẽ gặp phải vồ ngược như thế nào, hắn xác suất đại khái sẽ rút khỏi đông nam, thậm chế trốn về phương Bắc.
“Cứ như vậy để hắn đi?” Thiên Hỏa trưởng lão nghiến răng nghiến lợi. Hắn luôn không khống chế được cảm xúc nóng nảy.
Phó Thanh Dương suy tư vài giây, lắc đầu nói:
“Tôi từng phân tích tính cách Sắc Dục, mê tình dục, tự phụ, tâm lý trả thù mạnh, chúng ta chưa đánh đau hắn, hắn sẽ ẩn núp tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng khả năng lưu lại ở phụ cận Tùng Hải là có.”
“Các vị trưởng lão, tôi có một ý tưởng, có lẽ có thể tìm ra Sắc Dục Thần Tướng.”
Trong loa vang lên tiếng của Cẩu trưởng lão: “Nói xem!”
Mấy vị trưởng lão khác chưa nói gì, chờ đợi Nguyên Thủy Thiên Tôn mở miệng.
Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi biết một bí mật, vợ Bạo Nộ Thần Tướng từng là nô lệ Sắc Dục Thần Tướng nuôi nhốt.”
Cẩu trưởng lão ngắt lời hắn: “Cậu muốn lợi dụng Bạo Nộ đối phó Sắc Dục? Khả năng không lớn, Bạo Nộ đã biết việc này rồi.”
Bạo Nộ biết? Trưởng lão ngài lại làm sao biết Bạo Nộ biết? Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen.
Tiếng Cẩu trưởng lão thông qua loa truyền đến, cở bỏ hoang mang của hắn:
“Lúc cậu nói cho Viên Đình chuyện này, Bạo Nộ Thần Tướng ngay bên ngoài phó bản giết chóc. A, phó bản giết chóc kết thúc sắp một tuần rồi, Sắc Dục vẫn như cũ ở Tùng Hải tiêu dao vui vẻ, cái này đã nói rõ vấn đề. Cậu cảm thấy cao tầng Binh Chủ giáo sẽ cho phép hai vị Thần Tướng bởi vì một người phụ nữ mà đánh nhau to, thậm chế sống chết với nhau?”
“Với lại, cậu không có khả năng liên hệ được Bạo Nộ. Nguyên Thủy, kế hoạch của cậu không thể thực hiện được.”
Thì ra Bạo Nộ lúc ấy cũng có mặt à? Trương Nguyên Thanh chỉ biết đại lão hai trận doanh lớn ở ngoài phó bản giết chóc xem chiến đấu, nhưng không rõ nhân số, nhân vật cụ thể.
Dù sao mặc kệ thủ lĩnh, hay Chúa Tể tổ chức tà ác, cách hắn loại nhân vật nhỏ này đều rất xa xôi, Cẩu trưởng lão cũng sẽ không cố ý nói với hắn: Cậu biết không, lúc ấy abc ở bên ngoài xem kịch.
Các trưởng lão khó nén được sự thất vọng.
Trương Nguyên Thanh suy tư một lát, nói:
“Tôi cho rằng có thể thử. Trưởng lão, cao tầng Binh Chủ giáo không cho phép Thần Tướng tiêu hao nội bộ vô nghĩa, không đại biểu Bạo Nộ Thần Tướng chịu nuốt xuống cơn tức này, chúng ta vì sao không đẩy hắn một cái chứ? Hắn không dám làm trái cao tầng tổ chức, chúng ta cũng không cần hắn ra tay nha, chẳng lẽ không thể trao đổi tình báo?”
Trưởng lão Trung đình nhắc nhở:
“Cao tầng của tổ chức tà ác không phải cậu muốn liên lạc thì liên lạc, nếu dễ dàng như vậy, chính phủ đã sớm diệt trừ bọn hắn.”
Trương Nguyên Thanh trả lời: “Tôi biết, cho nên tôi muốn đi vườn bách thú một chuyến, hướng Ma Nhãn lừa lấy tình báo.”
Bên kia loa im lặng vài giây, Lạc Thần trưởng lão bất đắc dĩ nói:
“Tuy rất hy vọng bắt Sắc Dục, nhưng cậu xác định Ma Nhãn sẽ nói cho cậu? Hắn đối với cậu có khác thường nữa, cũng sẽ không vô điều kiện giúp cậu đối phó Thần Tướng trong tổ chức.”
Lần này, không đợi Trương Nguyên Thanh mở miệng, Cẩu trưởng lão nói:
“Thử một lần cũng không sao. Nguyên Thủy, cậu lập tức đến vườn bách thú một chuyến.”
Ban ngày vườn bách thú không có bất cứ chỗ nào kỳ lạ, không có nhân viên công tác cổ quái, không có quy tắc lộn xộn rối rắm.
Các du khách ra vào bình thường, bình thường đều là người lớn mang theo con đến chơi.
Trương Nguyên Thanh ngồi xe riêng xa hoa của Phó Thanh Dương đến vườn bách thú, đưa “thẻ công tác” của mình cho anh bạn trẻ bán vé.
“Chờ chút!”
Anh bạn trẻ bán vé vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cung kính. Hắn cầm lên bộ đàm trên mặt bàn, nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn đến.”
Vài phút sau, một người trung niên mặc trang phục đi làm màu đen từ vườn bách thú đi ra, khom người nói: “Mời đi theo tôi!”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, theo người trung niên tiến vào khu vườn, đi ở trục đường chính trồng đầy cây ngô đồng cao lớn, sau đó rẽ vào đường nhỏ, không bao lâu đến vườn sư tử.
Trong vườn sư tử có ao cùng núi giả, sư tử đực uy vũ lười biếng nằm đó, mấy con sư tử cái vây quanh nó, thỉnh thoảng khiêu khích một phen.
Sư tử trắng lần trước nhìn thấy đã không thấy bóng dáng.
Một lần nữa tiến vào vườn bách thú, tâm tình Trương Nguyên Thanh có chút phức tạp, đã muốn đến, lại không muốn đến, bởi vì “khí linh” của vườn bách thú tựa như quen biết với ông bố đã mất nhiều năm của hắn, tiếng lẩm bẩm như bị chồng bỏ kia khiến hắn phải lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng lại tò mò ân oán của khí linh vườn bách thú cùng người cha quá cố lúc còn sống, nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu.