Cẩu trưởng lão còn chưa nói chuyện, Thiên Hỏa trưởng lão hỏi ngược lại:
“Ma Nhãn dựa vào cái gì nói cho cô? Nghiêm hình tra tấn đối với bọn cấp độ Thiên Vương không có tác dụng, với lại, Binh Chủ giáo không phải kẻ ngốc, sao có thể không đề phòng. Chỉ sợ Ma Nhãn vừa bị bắt, toàn bộ cứ điểm của Binh Chủ giáo ở đông nam đều đã dời đi.”
Đang nói, Phó Thanh Dương thấy cửa gỗ hai cánh màu nâu bị thô bạo đẩy ra, phát ra tiếng vang lớn “rầm rầm”.
Hắn vừa nhíu mày, liền thấu chị họ sắc mặt lo lắng, chạy vội lao vào, vội vàng nói: “Nguyên Thủy mất liên lạc rồi.”
Sắc mặt Phó Thanh Dương trầm xuống, lập tức vứt hội nghị sang một bên, nhìn chằm chằm Quan Nhã: “Mất liên lạc rồi?”
Quan Nhã chạy vội tới bên cạnh bàn, trong ánh mắt tràn ngập lo âu, tốc độ nói cực nhanh:
“Chị cùng hắn hôm nay có nhiệm vụ tuần tra, qua tám giờ, chờ trái chờ phải cũng không thấy bóng người, điện thoại di động cũng tắt máy. Vừa rồi chị đi nhà hắn hỏi, người, người không thấy đâu nữa...”
Phó Thanh Dương cực ít thấy chị họ vội vàng như vậy, hoàn toàn mất kiểm soát. Vị rác rưởi này tuy không nên thân, nhưng tốt xấu gì cũng xuất thân đại gia tộc, ngày thường là cực có tĩnh khí.
Năm vị trưởng lão thông qua micro của Phó Thanh Dương, nghe được Quan Nhã báo cáo, khẽ biến sắc. Tiếng Thiên Hỏa trưởng lão từ trong loa truyền đến:
“Có thể chỉ là đi nơi khác hay không?”
“Không!” Cẩu trưởng lão trầm giọng nói: “Nguyên Thủy làm việc rất có chừng mực, hắn sẽ không vô duyên vô cớ mất liên lạc.”
Lời của ông khiến phòng họp chợt yên tĩnh, lúc mấu chốt này Nguyên Thủy Thiên Tôn mất liên lạc, rất khó không làm người ta liên tưởng đến Sắc Dục Thần Tướng.
Bách Chiến trưởng lão lập tức nói:
“Mau đi điều tra camera giám sát phụ cận chỗ ở Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thanh Dương, cậu bảo người không ngừng gọi điện cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, các vị, thông báo chấp sự dưới trướng mình, thông báo văn phòng cảnh sát các khu, tìm kiếm toàn thành phố.”
Nếu nói vừa rồi không khí hội nghị là nghiêm túc, như vậy bây giờ chính là ngưng trọng rồi.
Ở trong mắt các trưởng lão, Nguyên Thủy Thiên Tôn mất liên lạc, so với tiểu đội tầng dưới chót bị diệt tính chất càng nghiêm trọng hơn.
“Phó Thanh Dương, Nguyên Thủy Thiên Tôn là cấp dưới của cậu, cậu có trang bị thiết bị định vị cho hắn không?” Tức Nhưỡng trưởng lão của Trung đình hỏi.
Phó Thanh Dương tựa như tâm tình không tốt, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tức Nhưỡng trưởng lão, ông có muốn vị trí của mình bị tổng bộ quan sát kiểm tra mọi thời điểm không?”
Tức Nhưỡng trưởng lão nhất thời không nói nữa.
Có cái nhạc đệm này, hội nghị khó có thể tiến hành tiếp. Phó Thanh Dương giọng điệu trầm thấp hơn nữa vội vàng, nói:
“Đừng trì hoãn thời gian nữa, Bách Chiến trưởng lão, chúng ta liên thủ tìm tòi Tùng Hải kiểu trải thảm, hội nghị hôm nay chỉ đến đây thôi.”
So sánh với đối phó Sắc Dục Thần Tướng, tìm kiếm, xác nhận Nguyên Thủy Thiên Tôn còn sống càng quan trọng hơn. Lúc này, Phó Thanh Dương đột nhiên ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn chằm chằm cửa chính phòng họp mở rộng.
Thấy thế, Thám Báo Quan Nhã giật mình, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng ở cửa phòng sách, hắn mặc áo thun chật ních cùng quần soóc, sắc mặt hơi tái nhợt, một bộ dáng phong trần mệt mỏi.
“Cậu đi đâu? !” !
Quan Nhã vừa tức vừa vui, vừa vội vừa oán.
Cảm giác khẩn trương cấp bách trong mắt Phó Thanh Dương lặng yên thu hồi, không dễ phát hiện nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa khôi phục cao ngạo lạnh lùng.
“Chuyện gì vậy?” Cẩu trưởng lão nghe Quan Nhã giận dữ chất vấn, hỏi: “Nguyên Thủy về rồi?”
“Cẩu trưởng lão, ông cũng có đây à?” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía loa treo ở góc tường.
Giờ khắc này, trong loa truyền đến mấy tiếng thở dài như trút được gánh nặng. Hỏa Sư trưởng lão tính tình nóng nảy trực tiếp bùng nổ, hùng hổ răn dạy:
“Thằng nhóc thối, lúc mấu chốt này cậu chơi trò mất tích gì hả, không biết nặng nhẹ! Lão phu còn tưởng rằng cậu bị Sắc Dục Thần Tướng xử lý rồi.”
“Không sao là tốt rồi, tiếp tục họp đi, nhân viên không liên quan tránh lui trước.” Lạc Thần trưởng lão giọng nói dễ nghe, cực kỳ giàu sức hút của phụ nữ trưởng thành.
Cô chưa trách cứ Trương Nguyên Thanh.
Nào ngờ, lời kế tiếp của Nguyên Thủy Thiên Tôn, khiến các trưởng lão ngẩn ra: “Tôi quả thật gặp Sắc Dục Thần Tướng mai phục.
“Cái gì? !”
“Cậu bị Sắc Dục mai phục?”
“Sao lại thế?”
Thanh âm mấy vị trưởng lão chẳng phân biệt trước sau, đồng thời từ trong loa truyền đến.
Quan Nhã cùng Phó Thanh Dương thì thông qua sắc mặt, quần áo Nguyên Thủy, đã phân tích ra cái gì, chưa quá mức kinh ngạc. Trong mắt người trước chỉ có nghĩ mà sợ cùng lo lắng.
Trương Nguyên Thanh lập tức mang chuyện tối hôm qua, giản lược báo cho mấy vị trưởng lão.
“To gan lớn mật!” Thiên Hỏa trưởng lão đập bàn tức giận mắng: “Lão phu muốn làm thịt Sắc Dục thằng chó này.”
Tiếng đập bàn vang dội thông qua loa, quanh quẩn ở phòng sách của Phó Thanh Dương.