Nhưng phù lục khó như vậy, Trương Nguyên Thanh thế mà chỉ dùng nửa giờ, báo hỏng mười tấm, đã thành công vẽ ra một tấm Đào Hoa Phù.
“Mình thế mà có thiên phú như vậy?” Hắn ngây người.
Ừm, thử hiệu quả chút!
Trương Nguyên Thanh đưa linh lực vào, Đào Hoa Phù trong tay bốc lên ngọn lửa màu đen yên tĩnh thâm thúy, nhanh chóng cháy thành tro tàn.
Hề hề, nói không chừng có tấm Đào Hoa Phù này rồi, Quan Nhã đêm nay sẽ gõ cửa phòng mình... Trương Nguyên Thanh vặn ra tay nắm cửa, trong lòng nóng rực muốn ra ngoài, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Không được, không thể ra, nếu hiệu quả của Đào Hoa Phù là kéo đào hoa, vậy Nữ Vương cùng bé trà xanh tất nhiên lao đầu vào lòng, Quan Nhã sẽ dỡ bộ xương này của mình mất.
Vừa nghĩ tới đây, Trương Nguyên Thanh búng ngón tay “tách”, hóa thành một ánh sao mộng ảo, rời khỏi biệt thự.
Một giây sau, hắn xuất hiện ở vườn hoa biệt thự lớn cách mười mấy mét, đi thẳng về phía trong biệt thự.
Nơi này nhiều em gái tai thỏ, vừa lúc dùng để nghiệm chứng hiệu quả của Đào Hoa Phù. Trương Nguyên Thanh xuyên qua vườn hoa, trong biệt thự, lúc này đang giờ cơm, trong nhà ăn ánh đèn sáng tỏ chỉ có một mình Linh Quân cô độc ăn cơm, bên cạnh có một con thỏ trẻ trung dung mạo kiều mỵ, dáng người cao gầy đứng đó.
Ồ, chị gái này nhìn thấy mình tiến vào, chưa mềm cả người, mắt lim dim. Trương Nguyên Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn quanh, nói:
“Bang chủ đâu?”
“Buổi sáng họp hội nghị thập lão xong liền đi ra ngoài rồi.” Linh Quân xiên một cây hot dog, oán giận nói:
“Tôi vô số lần muốn sửa đúng khẩu vị của hắn, để hắn yêu đồ ăn bản thổ, nhưng hắn luôn quật cường từ chối, hắn thời thiếu niên cũng không như vậy.”
Trương Nguyên Thanh vừa lúc cũng chưa ăn cơm, lập tức vào ngồi, bảo em gái tai thỏ chuẩn bị bữa tối cho mình, thuận miệng hỏi:
“Nói như thế nào?”
Hắn lại nhìn chằm chằm em gái tai thỏ một cái, phát hiện cô không khác gì bình thường, chưa biểu hiện ra dấu hiệu đặc biệt ưu ái.
Điều này làm Trương Nguyên Thanh có chút thất vọng.
Linh Quân xiên cây măng tây nhai nuốt, nói:
“Lúc đó vào trung học, hắn có lần về nước, nói muốn nếm thử mỹ vị tổ quốc, xem xem non sông tươi đẹp của tổ quốc, sau đó tôi dẫn hắn đi vùng Ba Thục, ăn bữa lẩu dầu cũ.”
“Sau đó?”
“Sau đó hắn liền thành chiến sĩ phun, không bao giờ nhắc tới nhấm nháp mỹ vị tổ quốc nữa.” Linh Quân thở dài.
Thực sự đểu... Trương Nguyên Thanh cũng cười ha ha nói: “Hắn còn có loại chuyện mất mặt này.”
“Đúng rồi, phó bản đầu tiên cảnh giới Thánh Giả của cậu có phải sắp tới hay không?” Linh Quân nuốt xuống măng tây, thuận miệng kéo ra một cái đề tài: “Tôi cũng sắp vào phó bản rồi, nói không chừng chúng ta sẽ gặp nhau ở trong phó bản.”
“Chúng ta chênh lệch hai cấp, muốn gặp nhau ở trong phó bản, vẫn còn sớm.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Sẽ gặp được.”
“Hả? Tôi nhớ rõ linh cảnh là có cơ chế ghép, Thánh Giả cấp 4 sao có khả năng tổ đội với Thánh Giả cấp 6.”
Linh Quân buông dao nĩa, sửa đúng nói:
“Trung tâm của cơ chế ghép là độ khó, cấp bậc đứng sau. Số lượng hành giả cảnh giới Siêu Phàm quá nhiều, bởi vậy ghép đều là hành giả ngang cấp. Nhưng đến giai đoạn Thánh Giả, số lượng linh cảnh hành giả giảm theo kiểu nhảy vực, hơn nữa thời gian mỗi người tiến vào phó bản cũng khác nhau, cho nên ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình huống ghép cấp bậc không tương đương.
“Tôi lúc cấp 5, đã từng gặp phải loại tình huống này, trong đội ngũ ba người cấp 6, ba người cấp 5. Nếu là phó bản loại trận doanh đối kháng, như vậy đội hình của đối phương cũng tương tự.
“Mà nếu là phó bản tổ đội, như vậy cấp 5 cùng cấp 6 nhiệm vụ là không giống nhau.”
Trương Nguyên Thanh không khỏi nhớ tới mới vào đội 2, lão tài xế lúc giới thiệu phó bản linh cảnh đưa ra ví dụ —— Cô ở lúc cấp 2, vào một cái phó bản hành giả cấp 3 từng xông pha, nhiệm vụ của cấp 3 là săn giết tám kẻ địch lẻn vào rừng rậm.
Mà nhiệm vụ của cô là, làm một trong tám người trốn chạy, tránh né thợ săn đáng sợ bắt giết. (chú 1)
“Chẳng qua loại tình huống này rất hiếm gặp, tôi chỉ tiện mồm nói một chút.” Linh Quân nói xong, bỗng nhiên lộ ra nụ cười đàn ông đều hiểu:
“Cậu vừa rồi nhìn chằm chằm đầu bếp nữ vài cái, như thế nào, có hứng thú đối với người ta? Quan Nhã chẳng lẽ không cho cậu lên giường, không chịu nổi xao động, muốn ở bên ngoài trộm tinh?”
“Tôi không cần trộm tinh, qua không lâu nữa, các cô ấy sẽ đưa lên cửa.” Trương Nguyên Thanh hất hàm.
“Chậc chậc, múa búa trước cửa Lỗ Ban! Cậu còn chưa xuất sư đâu, đã khoe khoang ở trước mặt tôi vị tổ sư gia này.” Linh Quân vẻ mặt khinh thường.
Có lẽ, đợi lát nữa anh sẽ tôi là tổ sư gia... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Lúc này, đầu bếp nữ bưng khay ăn cùng cà phê quay về, đi tới bên cạnh bàn, tới gần bên người Trương Nguyên Thanh, bỗng nhiên bàn chân bị trượt, cà phê cùng thức ăn trong khay ăn hất hết lên mặt bàn, cùng với trên người Trương Nguyên Thanh.