Trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn câu chuyện của chú Trương, giống như thấy một lão nông thẳng không nổi sống lưng nữa, ở trên ruộng ngày qua ngày trồng trọt, quanh năm lao động, dùng một đôi tay thô ráp nứt nẻ, quật cường nuôi lớn cháu nội.
Thẳng đến án diệt môn năm ấy, ông một lần nữa ưỡn thẳng lưng lên, lại đã trở thành tội phạm truy nã.
Bên tai giống như lại quanh quẩn lời thập trưởng từng nói: Nghề nghiệp tà ác, là nghiệp hỏa của bản thân nhân loại.
Hắn căm hận nghề nghiệp tà ác, nhưng lại đồng tình bọn họ, đồng tình “Xấu Hổ Làm Cha” không muốn giải hòa với thế giới này, đồng tình Khấu Bắc Nguyệt hàm oan chịu nhục, cũng đồng tình chú Trương vì cháu nội chịu nhục.
Hắn bây giờ biết là cái gì ép một lão nông thành nghề nghiệp tà ác.
Nhưng chính như chú Trương nói, tất cả cái này đều không thể phân rõ phải trái!
...
Trời tờ mờ sáng, bệnh viện nhân dân thành phố Tĩnh Hải.
Trong góc yên tĩnh, chú Trương mặc áo khoác rách nát, làn da đen bóng tỏa sáng, giăng kín nếp nhăn, giọng nhẹ nhàng nói:
“Cháu yên tâm, ông nội đã gánh vác tất cả, chuyện này cháu coi như không biết, sẽ không ảnh hưởng tiền đồ của cháu.”
Ở đối diện lão, là thanh niên mặc trang phục công sở, tuấn lãng trầm ổn, khí chất ôn nhuận.
Chính là Ngụy Nguyên Châu.
Ngụy Nguyên Châu vừa nhìn quanh, vừa hỏi:
“Cháu cũng không ngờ người đến sẽ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông nói với cậu ta như thế nào?”
Chú Trương nói đơn giản một lần tình huống sự việc.
Ngụy Nguyên Châu nghe xong, chậm rãi gật đầu, trầm mặc một phen, hỏi:
“Nếu cậu ta không bảo vệ được ông thì sao?”
Chú Trương lắc lắc đầu: “Đó chính là số mệnh của ông nội, ông nội sống tạm bợ nhiều năm như vậy, đã sớm sống đủ rồi, cứ như vậy đi.”
Khuôn mặt trải nhiều gió sương của lão lộ ra một mảng nhu hòa: “Tiểu Chu, ông nội có thể nhìn thấy cháu như bây giờ, đã rất thỏa mãn rồi. Mấy năm nay là ông nội có lỗi cháu, để cháu chịu khổ...”
Ngụy Nguyên Châu khoát tay, ngắt lời lão, “Cháu biết rồi, ở đây nhiều người phức tạp, ông đi về trước đi.”
Chú Trương nhìn hắn vài lần, tựa như muốn khắc khuôn mặt cháu nội ở trong đầu, lúc này mới lưu luyến xoay người, đi chưa được mấy bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng của Ngụy Nguyên Châu:
“Ông nội, ông là cố ý không giết hắn nhỉ.”
Chú Trương dừng bước, trầm mặc không nói.
Ngụy Nguyên Châu trầm giọng nói:
“Ông không giết hắn, sao cháu làm chấp sự được? Cháu từng nói với ông nhỉ, bởi vì ông, cấp bậc bình xét bối cảnh gia đình của cháu vẫn là Ất Hạ (cấp rất thấp). Trừ phi lập công lớn, bằng không cháu cạnh tranh không lại hắn.”
“Ông đã hại cháu một lần, vì sao lại không chịu giúp cháu chứ?”
Khuôn mặt già nua của chú Trương lộ ra tang thương, nói:
“Ông nội không muốn giết người.”
Vừa dứt lời, lão bỗng nhiên kịch liệt ho khan hẳn lên.
“Khụ! Khụ! Khụ...”
Trong cổ họng như là kẹt cục đờm, lão ho khàn cả giọng, ho sắc mặt đỏ bừng, ho cái trán nóng lên, thở ra đều là hơi thở nóng rực.
Lão đã sinh bệnh, bệnh rất nặng.
“Phốc!”
Một con dao sắc từ sau lưng đâm xuyên trái tim lão, mũi dao từ trước ngực đâm ra.
Bên tai, là tiếng Ngụy Nguyên Châu nghiến răng nghiến lợi:
“Ông nội, ông đi phân bộ Tùng Hải, cháu nhất định sẽ bại lộ, ông không thể gạt được bọn họ. So với như vậy, không bằng mang công lao cho cháu nha. Có ông cái công lao này, cháu có thể tấn thăng chấp sự, ngài cũng hy vọng cháu trở thành chấp sự, đúng không?”
Cơn đau đớn cực lớn ập tới, không phân biệt được là đến từ thân thể, hay là đến từ trong lòng.
Trong ánh mắt đục ngầu của chú Trương hiện lên đau đớn, hiện lên chua xót, hiện lên thất vọng, duy chỉ không có kinh ngạc, cuối cùng hết thảy chuyển hóa thành thoải mái.
Khóe miệng lão khẽ run rẩy, nói ra di ngôn cuối cùng:
“Cũng được.”
Đây là thứ cuối cùng ông nội có thể tặng cho cháu.
...
“Reng reng reng!”
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, Trương Nguyên Thanh mở choàng mắt ra, ai đang bệnh ngồi bật dậy, trái tim đột nhiên dừng.
Lấy ra điện thoại di động dưới gối, nhìn lướt qua một lần người gọi tới, là Quan Nhã gọi.
Không phải nói tối nay trở về sao, sáng sớm ra gọi điện cái gì... Trong lòng Trương Nguyên Thanh oán giận hai câu, nhận cuộc gọi, lười biếng nói:
“Chị Quan Nhã, nhớ tôi cũng không cần sáng sớm quấy rầy mộng xuân của tôi chứ, trong mơ chị rất ngoan, liên tiếp hướng tôi lắc mông.”
Quan Nhã tức giận nói:
“Cậu là tính tiếp tục ở trong mộng xem chị lắc mông, hay là theo bọn chị về Tùng Hải?”
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra: “Về Tùng Hải? Tôi không phải bảo mọi người chờ ở bệnh viện sao, vụ án này tôi sẽ xử lý, chị không cần phải quả, chờ tin tức là được.”
Quan Nhã nói: “Không cần cậu xử lý nữa, bởi vì đã xử lý xong rồi, tối hôm qua kẻ tập kích đã bị đánh chết.”
“Cái gì? !”
Trương Nguyên Thanh giật mình một cái, cơn mệt mỏi tiêu tan hết.