Kẻ tập kích đã bị đánh gục. Chú Trương đã chết? !
Bất ngờ không kịp phòng bị nhận được tin tức này, khiến đầu óc Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên tỉnh táo, lại lâm vào hỗn loạn, ngơ ngác ngồi ở trên giường.
Đại khái bảy bát giây, hắn hít sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại, tốc độ nói cực nhanh nói:
“Làm sao xác định thân phận hung thủ? Đánh gục hung thủ ở đây, chị mang tình huống nói kỹ một lần.”
Trong loa truyền đến tiếng của Quan Nhã:
“Sáng sớm hôm nay, Ngụy Nguyên Châu lúc ở trong bệnh viện tuần tra, bắt được kẻ tập kích tối hôm qua, hắn lấy thủ đoạn đánh lén thành công đánh gục kẻ địch, thi thể đã được vận chuyển về văn phòng cảnh sát thành phố Tĩnh Hải.
“Cao 1m7, tuổi chừng sáu mươi, làn da rất đen, ngón tay thô to, có nốt chai dày. Ngực hắn còn có dấu vết bỏng, hơn nữa trong một đêm mọc ra thịt non cũng có thể chứng minh, vết thương bởi dao cậu tạo thành đao cũng vẫn còn...”
Là chú Trương, chết ở trong bệnh viện... Trương Nguyên Thanh trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì, cảm giác trái tim bị đâm một phát, hắn từ trên giường bật dậy, hắn chỉ mặc một cái quần lót boxer, chân trần, sải bước chạy ra khỏi phòng.
“Rầm!”
Hắn mặt căng cứng, một cước đạp tung cửa gian phòng giường đôi cách vách, trong phòng trống trơn, cái giường nọ tối hôm qua từng có người nằm đã thu dọn sạch sẽ.
Chú Trương đã rời khỏi.
“Nguyên Thủy, cậu bên kia làm sao vậy?” Quan Nhã nghe thấy được tiếng đạp cửa.
“Tôi không sao, chị Quan Nhã, chị gửi tấm ảnh cho tôi, ảnh chụp kẻ tập kích.” Trương Nguyên Thanh nhìn cái giường trống kia.
“Thi thể vận chuyển đến văn phòng cảnh sát rồi, chị đang ở bệnh viện. Được rồi, chị bây giờ đi văn phòng cảnh sát một chuyến, may mà cách không xa, cậu đợi thêm một lát.” Quan Nhã chỉ đành cúp điện thoại trước.
Trương Nguyên Thanh quay về phòng, nhanh chóng mặc quần áo, đi giày, tiến vào hành lang, dọc theo cầu thang tới lầu một.
Hắn giờ phút này ngay cả kiên nhẫn chờ thang máy cũng không có.
Đại sảnh khách sạn.
Điều hòa thổi gió lạnh vù vù, Tiểu Viên mặc áo sơmi trắng âu phục ngắn đứng ở trước quầy, dáng người thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lạnh lùng nhìn một cái, liền xoay đầu trở về, nhưng xoay tới một nửa, lại quay trở lại, đánh giá sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhíu mày nói:
“Làm sao vậy?”
“Chú Trương đi đâu rồi?”
Khuôn mặt xinh đẹp trắng bóc của Tiểu Viên trầm xuống, thản nhiên nói:
“Không biết! Nếu cậu là lo lắng chú ấy chạy trốn, hoàn toàn không cần thiết, chú Trương nói được thì làm được, nếu chú ấy thất tín, tôi cũng sẽ phụ trách tìm được chú ấy.”
Cô ở trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, càng ngày càng khống chế không được tính tình của mình, chỉ là cô cũng chưa chú ý tới điểm ấy.
“Chú Trương chết rồi!” Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Sáng nay chết ở trong bệnh viện nhân dân thành phố Tĩnh Hải, bị Ngụy Nguyên Châu giết chết.”
Tiểu Viên ngây ra ở đó, sự lạnh nhạt trong mắt nhanh chóng tan rã, tay cô từng chút một siết thành nắm đấm, nắm dùng sức như vậy. Cô chợt nhắm mắt lại, tựa như sợ không giấu được bi thương từ trong mắt chảy ra.
Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh, nói:
“Biết rồi, đây là lựa chọn của chú ấy...”
Lựa chọn của lão... Trương Nguyên Thanh trầm mặc một phen, thấp giọng nói:
“Ông ấy không chịu đi theo tôi, cái gọi là tâm nguyện chưa hoàn thành của ông ấy, chính là vì cái này?”
—— Dùng mạng mình, đổi cháu nội tấn thăng chấp sự.
Bán mặt cho đất bán lưng cho trời mấy chục năm, côi cút nửa đời, từng hạt thóc nuôi lớn cháu nội, từng đồng tiền cho hắn đi học, đến cuối cùng còn muốn vì tiền đồ của cháu nội, kính dâng thân tàn.
Ngu xuẩn cỡ nào... Trương Nguyên Thanh rất muốn bật cười một tiếng, nhưng ngực không hiểu sao nghẹn đến khó chịu.
Tiểu Viên “ừm” một tiếng:
“Ông ấy đại khái sớm đã có ý tưởng này. Nửa tháng trước, ông ấy ở thành phố Tĩnh Hải bị hành giả chính phủ đả thương, tôi đi thăm chú ấy, chú ấy bị thương rất nặng, lại cực kỳ vui vẻ.”
“Quen biết nhiều năm như vậy, tôi rất ít thấy chú ấy cười vui vẻ như vậy, chú ấy nói tâm nguyện của mình rốt cuộc hoàn thành, quãng đời còn lại liền chuyên tâm đi theo Vô Ngân đại sư tu hành, cáo biệt quá khứ.”
Trương Nguyên Thanh lẳng lặng nghe.
“Nhưng hôm qua ông ấy tới gặp Vô Ngân đại sư, lại như biến thành người khác, vẻ mặt ủ dột, tâm sự nặng nề tôi liền biết chú ấy có chuyện, âm thầm theo dõi chú ấy tới thành phố Tĩnh Hải, mới biết được chú ấy đang ám sát hành giả chính phủ.”
Bởi vì không muốn phá giới, nhưng vì tiền đồ cháu nội, không thể không làm trái tâm ý? Trương Nguyên Thanh nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút mâu thuẫn cùng không thích hợp.
Lúc này, điện thoại di động “ting” một tiếng, tin nhắn tới.
Hắn lấy ra điện thoại di động xem tin nhắn, là Quan Nhã gửi ảnh chụp.
Trong ảnh chụp, ông lão ngăm đen khô gầy lẳng lặng nằm ở trên giường đặt xác, sầu khổ năm tháng tạo hình ra vĩnh viễn ngưng tụ ở khuôn mặt, ngực lão có một miệng vết thương đỏ sậm, cùng với mảng lớn thịt non mới mọc ra.