Trong khu làm việc quanh quẩn tiếng gầm gừ của Ngụy Nguyên Châu, sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, kêu lên:
“Không, những thứ này đều là nói láo, ngươi vu oan ta, ngươi vu oan ta, tổng bộ sẽ trả ta sự trong sạch.”
Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói:
“Ngươi có lẽ sống rất thê thảm, ngươi có lẽ cảm thấy cả thiên hạ đều thiếu nợ ngươi, nhưng từ đầu tới cuối, ông ấy chưa từng nợ ngươi cái gì.”
“Người nợ ông ấy là ngươi!”
Ngụy Nguyên Châu ngẩn ra một phen.
Trương Nguyên Thanh khom lưng xuống, đặt lưỡi dao ở cổ Ngụy Nguyên Châu.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ngụy Nguyên Châu cảm nhận được lưỡi dao phát ra cơn lạnh, đã nhận ra sát tâm của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên hoảng sợ, kêu lên:
“Không, ngươi không thể giết ta, tổng bộ sẽ không tha cho nhà ngươi, ông nội cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy ta chết, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi quen biết ông nội đúng không, ta là người thân duy nhất của ông ấy, ngươi không thể giết ta, ngươi không thể.”
Ánh sáng lạnh lóe lên, cổ Ngụy Nguyên Châu bắn ra bọt nước trong suốt.
Lòng bàn tay Trương Nguyên Thanh phun ra ngọn lửa, liên tục kêu xẹt xẹt, bọt nước chưng khô, đầu người lăn lông lốc.
Cái đầu người kia mắt trợn lên, môi hơi mấp máy, mơ hồ là.
—— ông nội!
Mái tòa nhà đối diện văn phòng cảnh sát khu Hà Môn, Tiểu Viên đứng ở mép sân thượng, tầm mắt vừa vặn có thể thấy tầng cao nhất của văn phòng cảnh sát.
Gió vén lên mái tóc cùng góc áo của cô, che mặt, cô cúi đầu, giấu hết ánh mắt cùng vẻ mặt ở trong sợi tóc hỗn độn bay lên.
“Nguyên Thủy.”
Một tiếng lẩm bẩm phiêu tán ở trong gió.
...
Mười giờ trưa, một bài đăng chấn động bùng nổ diễn đàn chính phủ, lấy thời gian cực ngắn xông lên trang đầu, trở thành đề tài độ hot cao nhất ngày đó, sau đó bị bôi đỏ ghim lên đỉnh.
——# Nguyên Thủy Thiên Tôn giận chém Thánh Giả Ngụy Nguyên Châu phân bộ Tĩnh Hải, không cáo mà giết, có lẽ sẽ đối mặt giam cầm #
Nội dung bài đăng rất đơn giản, cắt câu lấy nghĩa một đoạn nói: Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lúc ở thành phố Tĩnh Hải chấp hành nhiệm vụ, xảy ra xung đột với Thánh Giả Ngụy Nguyên Châu, liên hợp đội viên tuần tra, chém giết hắn ở khu làm việc của phân bộ Tĩnh Hải.
Phối cùng một tấm ảnh bóng lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm đao mà đứng, bên chân là một thi thể không đầu.
Toàn bộ diễn đàn sôi trào.
Luận mức độ chấn động, không thua gì hắn ở trong phó bản Siêu Phàm đoàn diệt trận doanh tà ác, Thánh Giả đương nhiên không thể so sánh với công tích lớn như vậy trong phó bản giết chóc.
Nhưng tính chất nghiêm trọng, chỉ có hơn.
Cái này giống dũng sĩ chém giết ác long, cứu công chúa ra, mọi người hoan hô sôi trào, cho rằng dũng sĩ tiền đồ vô lượng.
Kết quả vừa quay đầu, dũng sĩ ngủ với phi tử của quốc vương, phi tử tự nhiên không thể đánh đồng với ác long đáng sợ, nhưng tính chất cực kỳ nghiêm trọng, có thể sẽ làm dũng sĩ bị xử tử.
Lý do dũng sĩ không ngủ với công chúa đi ngủ phi tử không có ai biết, chính như Nguyên Thủy Thiên Tôn vì sao giận chém đồng nghiệp Thánh Giả, bài đăng chưa nói, đám hành giả nhà nước các phân bộ lớn cũng không biết tình huống.
Người lý trí không ít, cảm thấy có ẩn tình khác, nhưng kẻ bị dẫn dắt tiết tấu càng nhiều hơn, ùn ùn lên tiếng nói “Nguyên Thủy Thiên Tôn phiêu rồi”, “Như thế nào nữa cũng không thể giết đồng nghiệp”, “Trời muốn khiến hắn vong, tất khác hắn cuồng trước” vân vân.
Biệt thự vịnh Phó gia, phòng sách.
Phó Thanh Dương mở ra laptop, đăng nhập phần mềm phòng họp phân bộ Tùng Hải.
Gần như ở cùng lúc, hắn thấy năm vị trưởng lão “Ông Lão Cùng Chó”, “Lạc Thần”, “Hoàng Sa Bách Chiến”, “Diệt Thế Thiên Hỏa”, “Tức Nhưỡng” lên mạng.
Vừa lên mạng, Thiên Hỏa trưởng lão đã vỗ bàn tức giận mắng:
“Thánh Giả chính phủ nói giết là giết, trong mắt còn có tổ chức hay không, có điều lệ chế độ hay không, hắn muốn tạo phản sao? !”
Cách lúc thành phố Tĩnh Hải truyền đến tin tức đã trôi qua ba giờ, các trưởng lão phân bộ Tùng Hải nghe nói tin tức, đều chấn động.
Tự tiện giết đồng nghiệp là tội lớn, tính chất ác liệt, thủ đoạn tàn nhẫn, phân bộ có thể nhịn, tổng bộ không thể nhịn, Nguyên Thủy Thiên Tôn rất có thể một tay hủy diệt tiền đồ của mình.
Thiên Hỏa trưởng lão đây là giận hắn không tranh!
Lạc Thần trưởng lão nói: “Cấu kết nghề nghiệp tà ác ám sát đồng nghiệp, qua sông đoạn cầu giết hại người thân, chết chưa hết tội.”
Hoàng Sa Bách Chiến trưởng lão trầm giọng nói:
“Sự kiện Ngụy Nguyên Châu chưa định tính, không cần nhiều lời, chúng ta bây giờ cần xử lý là vấn đề Nguyên Thủy Thiên Tôn. Tổng bộ bên kia hẳn là đã nhận được tin tức, trưởng lão hội thái độ thế nào còn chưa biết, trước hết nghĩ nên như thế nào bảo vệ Nguyên Thủy Thiên Tôn đi.”
Thiên Hỏa trưởng lão cả giận nói:
“Bảo vệ như thế nào, Ngụy Nguyên Châu kia cho dù đáng chém làm trăm ngàn mảnh, cũng không nên do hắn tới giết, ông nói cho tôi biết bảo vệ như thế nào? Thế này nếu bảo vệ được, uy tín của chính phủ ở đâu? Kỷ luật ở đâu?”
Phòng họp lâm vào yên tĩnh.