Vườn bách thú.
Cẩu trưởng lão đẩy cửa phòng giam ra, cây long não tráng kiện nhưng thấp trưởng thành ở trong phòng, giữa cành lá tươi tốt, rủ xuống những sợi dây leo.
Ma Nhãn nửa thân thể “dung nhập” thân cây, giấu ở dưới dây leo như bức rèm che.
Cẩu trưởng lão nâng móng vuốt, dây leo sột soạt co về tán cây, lộ ra Ma Nhãn Thiên Vương diện mạo tiều tụy.
Ma Nhãn Thiên Vương trên trán đeo băng đô vận động mở mắt ra, đánh giá Cẩu trưởng lão vài lần, khóe miệng nhếch lên:
“Vẻ mặt của ông nói cho tôi biết, ông gặp một ít chuyện cực kỳ không ổn. Ừm, đã tới đây gặp tôi, nói lên có liên quan với Binh Chủ giáo, lần này là ai đến Tùng Hải, Ngân Nguyệt? Bạo Nộ? Hay là Tự Do tên ngu ngốc kia.
“Nếu là hắn, tôi khuyên các người sớm một chút hướng tổng bộ Ngũ Hành minh cầu viện, bằng không chết hết. A, tôi cũng có thể đi ra ngoài rồi, tôi muốn đi gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn của tôi.
“Ài, thời gian dài không ai trao đổi, tôi sắp trở nên lắm lời giống như Tự Do Thiên Vương rồi.”
Cẩu trưởng lão không để ý tới hắn lải nhải, trầm giọng nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Ma Nhãn Thiên Vương lập tức âm trầm, không thấy tươi tắn sáng lạn nữa, lộ ra diện mạo thật của Thiên Vương, lạnh lùng nói: “Chết rồi?”
Từ một thanh niên rạng rỡ sáng sủa, chuyển biến thành ma vương âm trầm tà dị, Ma Nhãn có thể nói chuyển đổi không kẽ hở, cho người ta một loại cảm giác nối liền tự nhiên.
Giống như hắn chính là một người chính tà hai mặt như thế.
Cơ bắp thân trên cường kiện của Ma Nhãn bành trướng, gân xanh dưới làn da nổi lên, vẻ mặt hắn hung ác dữ tợn, tựa như sát thần địa ngục.
Hắn ý đồ từ trong cây long nhãn giãy ra, toàn bộ phòng giam bởi vì hành động của hắn mà run rẩy, tán cây lay động xào xạc.
“Ngươi thế mà tích góp nhiều lực lượng như vậy? Điều đó không có khả năng...” Cẩu trưởng lão ngạc nhiên, khuôn mặt chó đáng yêu lộ ra chấn động nhân tính hóa.
Ma Nhãn Thiên Vương gân xanh bò đầy khuôn mặt, tựa như chiến thần yêu dị, nhếch lên khóe miệng bên trái:
“Lực lượng của Viễn Cổ Chiến Thần đến từ tâm linh, đến từ ý chí, chỉ cần ý chí chiến đấu của ta bất diệt, lực lượng liền vĩnh viễn không khô kiệt!”
Cẩu trưởng lão giật mình gật đầu:
“Thì ra ngươi vẫn luôn âm thầm tích tụ lực lượng.”
Nói tới đây, trong đôi mắt như cúc áo đen của ông hiện lên nét cổ quái: “Ta biết ngươi rất coi trọng Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng không ngờ hắn ở trong lòng ngươi lại có địa vị cao như vậy.”
Bởi vì một tình báo còn chưa xác định, hắn đã phẫn nộ tiếp cận mất đi lý trí, không tiếc bại lộ lực lượng che giấu đã lâu.
Nghề nghiệp tà ác “yêu ghét” không giống với người thường, mấy chục năm giao tình ở trong mắt bọn họ có thể không đáng giá nhắc tới, mà trong nháy mắt ngắn ngủn ngoái đầu nhìn lại, trong nháy mắt tán thành, đã nguyện ý đánh bạc tính mạng vì ngươi.
Dị dạng mà vặn vẹo.
Cẩu trưởng lão thản nhiên nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa chết!”
Phòng giam chấn động bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, tán cây không chớp lên nữa. Ma Nhãn Thiên Vương ngẩn người, vẻ mặt có chút mờ mịt hỏi:
“Ngươi vì sao không nói sớm?”
Cẩu trưởng lão nhịn không được tăng thêm giọng điệu: “Là tự ngươi vô duyên vô cớ nổi điên.”
“Ồ, vậy không có việc gì!” Sát ý cùng thô bạo trong mắt Ma Nhãn nhanh chóng tan đi, khóe miệng nhếch lên, lại khôi phục bộ dáng tươi tắn sáng sủa:
“Hắn xảy ra chuyện gì?”
Cẩu trưởng lão trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: “Hắn đã giết một vị đồng nghiệp.”
Trong ánh mắt mỏi mệt của Ma Nhãn chợt tỏa ra hào quang, đầu không tự giác vươn về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Cẩu trưởng lão, lấy một loại giọng điệu đè nén hưng phấn, vội vàng truy hỏi:
“Nói rõ ràng chút, nói rõ ràng chút...”
Cẩu trưởng lão nhíu nhíu mày, cực kỳ bất mãn đối với tư thái hưng phấn của Ma Nhãn, “Mấy ngày trước, hắn đi phân bộ Tĩnh Hải chấp hành nhiệm vụ.”
Lập tức, mang chuyện xảy ra ở phân bộ Tĩnh Hải giản lược nói cho Ma Nhãn. Cuối cùng, Cẩu trưởng lão thở dài nói:
“Hắn vốn nên có lựa chọn lý trí hơn thỏa đáng hơn, lại không để ý hậu quả, gây thành sai lầm lớn.”
Ma Nhãn ngây ra như phỗng.
Trong phòng giam lâm vào yên tĩnh, cách thật lâu, một tiếng cười trầm thấp vang lên.
Tiếng cười dần dần mở rộng, biến thành cười to, biến thành cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha!”
Ma Nhãn ngẩng mặt lên trời điên cuồng cười, mừng rỡ như điên.
Cái này khác với hắn ngày thường thiên hướng cười lạnh “nhếch khóe miệng”, hắn cười tùy ý như vậy, phô trương như vậy, vui vẻ đầm đìa, từng tiếng quanh quẩn ở trong phòng.
“Ngươi cười đủ chưa?” Cẩu trưởng lão ngẩng đầu nhìn, tức giận nói: “Ai không biết còn tưởng ngươi hôm nay sắp đăng cơ làm hoàng đế!”
Ma Nhãn Thiên Vương không để ý tới ông, tiếp tục cất tiếng cười to, hồi lâu sau, hắn mới chưa hết thèm dừng lại, hưng phấn truy hỏi:
“Lần trước nhìn thấy hắn, ta đã phát giác lệ khí của hắn nặng thêm, hắn lúc giết người nói gì? Vẻ mặt hắn là thế nào? Ngươi có video hay không, mau, phát cho ta xem chút, ha ha ha ~”