Bởi vì chuyện xấu hổ lần trước, bà ngoại nhìn thấy cô nương này, vẫn có chút xấu hổ, cũng không biết nên lấy thái độ như thế nào đối mặt.
Tuy Nguyên Tử nói mình cùng vị Bạch Lan xinh đẹp đến quá phận này chỉ là bạn bè bình thường, nhưng bà ngoại là không quá tin, hai người bọn họ chưa chắc là bạn trai bạn gái, nhưng quá nửa ái muội với nhau, có hảo cảm với nhau.
Ý niệm Trương Nguyên Thanh nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên nảy ra kế, nói:
“Trương Nguyên Thanh đã lâu không liên hệ cháu, gửi tin nhắn cậu ấy cũng không trả lời, gọi điện thoại không tiếp, cháu liền tới đây nhìn xem, nhưng cậu ấy tựa như không ở đây.”
Nói xong, hắn phối hợp làm ra vẻ mặt “u oán”.
Bà ngoại vừa nghe, liên tục gật đầu, xem ra Nguyên Tử là nghe lời của bà, vậy mới đúng chứ. Cũng đã tới ở nhà Quan Nhã rồi, nên yêu đương hẳn hoi, chần chừ cũng không phải là phong cách của người Trần gia, cho dù là ông cậu bại hoại gia tộc kia của nó, trên quan hệ nam nữ cũng rất thuần lương.
“Nó mấy ngày nay đều không ở nhà, ở cùng với bạn gái của nó rồi!” Bà ngoại mang nửa câu sau nói đặc biệt bình thản, sau đó làm bộ làm tịch phát ra lời mời, “Đến cũng đến rồi, vào ngồi một chút, cơm trưa ăn ở nhà đi.”
Trương Nguyên Thanh vừa nghe đã biết bà ngoại là lời khách sáo, bà ngoại càng nhiệt tình, thì càng khách sáo, hắn liền nói: “Không được bà bà, cháu còn có việc.”
Nhanh như chớp tiến vào thang máy.
Bà ngoại thấy thế, kéo con gái đi ra khỏi thang máy, đứng ở cửa thang máy, cười nói:
“Vậy lần sau chờ nó trở về, nhớ đến trong nhà ăn cơm.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Bà ngoại cảm khái nói:
“Cô nương xinh đẹp chứ, đáng tiếc Nguyên Tử đã có bạn gái, chẳng qua, tương lai Quan Nhã nếu chia tay với Nguyên Tử, Bạch Lan này trái lại là lựa chọn không tệ.”
“Mẹ, loại cách nghĩ này của mẹ gọi là nuôi lốp dự phòng.”
“Cái gì lốp dự phòng với không dự phòng, Nguyên Tử bây giờ còn trẻ tuổi, về sau thế nào còn không biết đâu, nhỡ đâu thực chia tay, Bạch Lan cũng rất tốt.”
“Hai cô ấy đều không xinh đẹp bằng con!” Giang Ngọc Nhị đắc ý nói.
“Con với hai đứa nó có cái gì giống nhau, hai đứa nó đều là vãn bối của con.” Bà ngoại tức giận nói: “Nói tới, có đoạn thời gian chưa tìm đối tượng ra mắt cho con rồi, cuối tuần sau chuẩn bị ra mắt đi.”
“Ai da mẹ, người ta còn muốn ở với mẹ thêm mấy năm nữa.” Giang Ngọc Nhị vội vàng làm nũng.
...
Trương Nguyên Thanh khống chế Tường Vi Máu tiến vào vịnh Phó gia, mang viên thuốc nhỏ màu lam cùng loa Miêu Vương giao cho bản thể.
“Nói tới, ngươi cũng một tuần không tắm rửa rồi, toàn mùi tủ quần áo.” Trương Nguyên Thanh khụt khịt cái mũi, quyết định tắm rửa cho Tường Vi Máu một cái.
Ừm, tuy là Âm Thi của mình, nhưng để cô ấy ở nơi này tắm rửa không quá thỏa đáng, nhỡ đâu Phó Thanh Dương tới tìm mình, nhìn thấy mình nằm ở trên giường, Âm Thi đứng ở dưới vòi hoa sen, hắn nhắm chừng ngay lập tức vứt cho mình một tấm chi phiếu, yêu cầu mình rời khỏi Quan Nhã... Trương Nguyên Thanh vừa thu lại loa Miêu Vương cùng viên thuốc nhỏ màu lam, vừa thao túng Tường Vi Máu rời khỏi tầng hầm ngầm.
Hắn vốn muốn đi tìm em gái tai thỏ, để các cô giúp Âm Thi tắm rửa, trước kia gửi Âm Thi ở lại Phó Thanh Dương nơi này, em gái tai thỏ mỗi ngày đều tắm rửa cho cô.
Nhưng Trương Nguyên Thanh nghĩ lại một chút, dù sao đợi lát nữa phải đi các đội viên gặp đội tuần tra, dứt khoát để Quan Nhã giúp Âm Thi tắm rửa.
Dọc theo cầu thang đi lên, tới đại sảnh lầu một, Trương Nguyên Thanh nhìn thấy Linh Quân cà lơ phất phơ phía trước dẫn một cô gái trẻ tuổi tiến vào biệt thự.
Cô gái đó tóc đen như thác nước, con ngươi tựa như mắt nai con trong rừng, long lanh sáng ngời, khuôn mặt trái xoan, chân mày vừa dài vừa thẳng, mũi cao môi mọng, đồng thời có xinh xắn thuần khiết của thiếu nữ cùng quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, hai loại khí chất mâu thuẫn hỗn hợp cùng một chỗ, tản mát ra sức mị hoặc kinh người.
Cô nương thật xinh đẹp... Trương Nguyên Thanh cũng coi như duyệt vô số gái đẹp, nhưng vẫn nhịn không được nhìn thêm vài lần, chờ Linh Quân cùng cô gái đến gần, hắn nhướng mày cười nói:
“Vị cô nương này là niềm vui mới hay tình cũ của anh?”
“Mặc kệ là niềm vui mới hay tình cũ, đều không thể nói ra trước mặt của cô ấy, cái này rất không tôn trọng phụ nữ, mà tôn trọng phụ nữ, là điều kiện tiên quyết tranh thủ hảo cảm của cô ấy, nhớ kỹ!” Đạo sư Linh Quân dạy bảo học sinh một câu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, biến sắc, cả giận nói:
“Con mẹ nó, bùa đào hoa đó của cậu có vấn đề, cậu có phải chơi tôi hay không?”
Hắn quả nhiên cũng bị bùa đào hoa chơi xỏ? Trương Nguyên Thanh vẻ mặt vô tội, ra vẻ nghi hoặc:
“Không có nha? Có thể có vấn đề gì, anh vì sao nói như vậy.”