Linh Quân kéo hắn đến một bên, thấp giọng nói:
“Tôi dùng xong bùa đào hoa, vừa mới bắt đầu quả thật rất không tệ, quay đầu liền thu phục một cô bạn gái chuẩn còn ái muội, nhưng khi tôi đưa cô ấy đi khách sạn, tiến hành xâm nhập trao đổi, một nữ nhân viên phục vụ của khách sạn tự tiện xông vào, chụp ảnh liên tục một phen đối với hai chúng tôi.”
“Nữ nhân viên phục vụ nói thích tôi rất lâu rồi, nếu tôi không tiếp nhận cô ấy, cô ấy liền gửi ảnh chụp đến trên mạng. Ừm, khách sạn đó tôi thường đi, nữ nhân viên phục vụ thích tôi trẻ tuổi nhiều tiền, không kỳ quái, nhưng không ngờ cô ấy sẽ cực đoan như vậy.”
Cho nên cô ấy cũng bị Ma Nhãn nguyền rủa? Trong lòng Trương Nguyên Thanh như tự giễu trêu đùa, nói:
“Cái này không phải vừa vặn nói lên hiệu quả của nó rất tốt sao, lấy năng lực của sư phụ, nên thuận thế mà làm, một rồng hai phượng.”
Hắn nhất thời xác nhận, bùa đào hoa quả nhiên có vấn đề, sản phẩm tiêu hao này là có trả giá, vận đào hoa cùng đào hoa sát tướng kết hợp trả giá, về sau phải thận trọng dùng.
Khóe miệng Linh Quân run rẩy nói:
“Nữ nhân viên phục vụ kia lớn tuổi như mẹ tôi, thể trọng là con mẹ nó gấp đôi tôi!”
“Vậy quả thật có chút khó khăn.” Trương Nguyên Thanh nói.
Lúc này, cách đó không xa vị cô nương trẻ tuổi đồng thời có thanh thuần cùng quyến rũ kia nhíu mày nói:
“Linh Quân, anh nuôi nữ nhân đến trong nhà Phó Thanh Dương rồi? Hắn từ khi nào trở nên dễ nói chuyện như vậy.”
Câu này khiến Trương Nguyên Thanh cùng Linh Quân nhìn nhau một cái, đồng loạt rùng mình.
“Khụ khụ.” Linh Quân đằng hắng cổ họng, nói: “Đằng Nhi, hắn chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, ừm, chuẩn xác mà nói, là Âm Thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Cô nương tên “Đằng Nhi” kia nghe vậy, lập tức đến gần vài bước, cẩn thận đánh giá vài giây, giật mình gật đầu, “Quả nhiên là Âm Thi.”
Tiếng cô thanh thúy dễ nghe giống như chim sơn ca, cắn chữ rõ ràng, vừa nghe là biết khẩu âm kinh thành bên kia.
Linh Quân tiếp tục giới thiệu:
“Nguyên Thủy, đây là biểu muội của tôi, Diệu Đằng Nhi.”
Biểu muội? ! Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên cổ quái, nhìn cô nương trước mắt từ trên xuống dưới, nếu nhớ không lầm, Viên Đình từng nói, biểu muội cùng dì trẻ của Linh Quân là người tình của Ma Quân, hai mẹ con yêu Ma Quân cùng chết cũng không hối cải, cuối cùng bị đại trưởng lão Bách Hoa hội nhốt lại.
Ma Quân đã chết, cho nên cô ấy được thả ra? Hoặc là, Linh Quân còn có biểu muội khác?
Nhưng với giá trị nhan sắc của vị cô nương này mà nói, là loại hình Ma Quân thích.
—— Chỉ cần là người đẹp, Ma Quân đều thích.
Diệu Đằng Nhi hơi nhíu mày, cảm giác bị mạo phạm.
“Nhìn cái gì thế, cậu cũng có bạn gái rồi, đừng có ý đồ với biểu muội tôi.” Linh Quân nâng tay, búng ngón tay ở trước mắt hắn.
Bỗng nhiên có chút chờ mong audio của biểu muội anh... Trương Nguyên Thanh thu hồi ánh mắt, nói: “Tôi bây giờ cần tới cách vách một chuyến.”
“Không vội!” Linh Quân mỉm cười nói: “Biểu muội của tôi là cố ý tới tìm ngươi.”
“Tìm tôi?” Trong lòng Trương Nguyên Thanh cả kinh, phản ứng đầu tiên là, bởi vì Viên Đình nói năng không biết giới hạn, Diệu Đằng Nhi này tìm hắn tính sổ.
“Là như thế này, biểu muội tôi muốn tìm Annie của hiệp hội Mỹ Thần bàn chút việc, nhưng bởi vì sự kiện câu lạc bộ Tửu Thần tập kích, cô ấy tạm thời trốn đi, không thể liên lạc. Cậu cùng Annie quan hệ gần gũi, cho nên muốn thông qua cậu liên lạc Annie.” Linh Quân nói ra mục đích.
Tìm Annie? Cô ấy tìm Annie có thể có chuyện gì? Trương Nguyên Thanh nhíu mày, “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không, ít nhất tôi phải biết biểu muội của anh là thiện ý, hay là ác ý.”
Linh Quân quay đầu nhìn biểu muội một cái, hơi trầm ngâm, nói:
“Nguyên nhân không tiện nói, nhưng tôi có thể cam đoan, không có ác ý. Cậu có thể hẹn Annie đến vịnh Phó gia, như vậy chung quy không có vấn đề rồi nhỉ.”
Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nói:
“Được, năm phút đồng hồ sau, anh đi tầng hầm ngầm gặp tôi, tôi cho anh câu trả lời.”
Nói xong, rời khỏi biệt thự lớn, rẽ vào biệt thự nhà nghèo cách vách.
Tiến vào biệt thự nhỏ thuộc về mình, hắn đầu tiên thấy là Khương Tinh Vệ lăn lộn trên mặt đất.
“Tinh Vệ, em lăn cái gì thế?”
Khương Tinh Vệ nghe vậy, ngẩng đầu lên, “Ồ, cô là Âm Thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, a, anh là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô lộ ra nét vui mừng, sau đó nhíu lại đôi lông mày nhỏ, nói:
“Em không bị giam, tổng bộ trừng phạt công bố quá nhanh, mẹ nói buổi chiều phái quản gia tới đón em, em lại phải đi học.”
Cô khổ sở ồn ào vài tiếng, lại bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
Trương Nguyên Thanh lời nói thấm thía nói: “Đi học là chuyện cũ mỗi một người trưởng thành nghĩ lại mà kinh, cũng là khảo nghiệm phải trải qua trong cuộc đời, chờ em lớn lên là ổn.”
Sau khi lớn lên thì làm súc vật xã hội rồi.