“Nguyên Thủy ca ca, anh tới rồi ~”
Tạ Linh Hi từ phòng chiếu phim đi ra, một cú chim én lao đầu vào rừng muốn lao vào trong lòng Trương Nguyên Thanh, Nữ Vương phía sau tháo xuống vòng tai bạc, ra sức ném.
Hai cái vòng tai hóa thành vòng nước, cuốn lấy mắt cá chân Tạ Linh Hi, khiến cô ‘bịch’ một tiếng ngã thẳng tắp xuống đất.
Lý Thuần Phong từ phòng nhỏ cách vách phòng chiếu phim đi ra, đánh giá Tường Vi Máu: “Âm Thi của cậu rất đẹp.”
“Quan Nhã đâu?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Ngủ trên lầu, cô ấy mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt.” Nữ Vương nâng mắt nhìn nhìn trần nhà.
Trương Nguyên Thanh “Ừm” một tiếng, nhìn quét các đội viên, nói:
“Xử phạt của tổng bộ đối với tôi, mọi người hẳn là thấy rồi, từ hôm nay trở đi, tôi liền không phải đội trưởng của mọi người nữa, cũng may Quan Nhã chỉ khấu trừ tiền thưởng cùng phúc lợi, chưa giáng chức, về sau cô ấy chính là đội trưởng của chúng ta.
“Mặt khác, trừ Quan Nhã, Tinh Vệ cùng tôi, phần thưởng cùng công huân của mọi người ở trong nhiệm vụ thành phố Kim Huy, thành phố Tĩnh Hải, phân bộ sẽ theo lẽ thường phát phóng.”
Nữ Vương hỏi:
“Thời gian giam cầm của cậu là một tháng, trong lúc đó, có phải sẽ không có nhiệm vụ hay không?”
Trương Nguyên Thanh gật đầu: “Trong nửa tháng kế tiếp, tôi phải chuẩn bị vào phó bản, tạm thời không có nhiệm vụ, mọi người tùy ý đi.”
Dặn dò xong, hắn nhìn về phía Lý Thuần Phong, nói:
“Anh có con đường mua, đặt làm đạo cụ hay không? Tôi cần một vũ khí cận chiến mạnh mẽ. Tổng bộ hủy bỏ phúc lợi của tôi, giảm bớt quyền hạn của tôi, tôi không có cách nào thông qua phân bộ mua.”
Hắn đưa ra yêu cầu này, đã là thật tâm thực lòng muốn mua, cũng là đang thử Lý Thuần Phong.
Ở trong một đống đạo cụ của hắn, Lưỡi Dao Khát Máu là binh khí cận chiến duy nhất. Nhưng nó phẩm chất quá thấp, càng ngày càng theo không kịp cấp bậc của hắn, vừa lúc thừa dịp cơ hội này, tìm mua một món vũ khí lạnh cường đại.
Đồng thời, cũng có thể thử ra sau lưng Lý Thuần Phong rốt cuộc có phải Liên Tam Nguyệt hay không.
Chỉ có Chúa Tể trong Học Sĩ mới nắm giữ kỹ năng luyện khí, mà căn cứ audio của anh Binh trong loa Miêu Vương, Liên Tam Nguyệt hiển nhiên là một vị Học Sĩ cấp Chúa Tể.
Lý Thuần Phong nhíu mày, do dự vài giây, nói:
“Tôi sẽ hỏi thăm thay cậu.”
Trương Nguyên Thanh gật đầu, vòng qua mọi người, dọc theo cầu thang tới lầu hai, vặn mở cửa phòng Quan Nhã.
Ở lúc hắn vặn tay nắm cửa, Quan Nhã đã tỉnh, nhỏm đầu dậy nhìn qua, lại nằm trở về, nói thầm:
“Đang ngủ, đừng quấy nhiễu chị.”
Trương Nguyên Thanh đi tới bên giường, ngã tới bên cạnh cô, từ sau lưng ôm Quan Nhã vòng eo, hắc hắc nói:
“Tỷ tỷ tốt, rất lâu chưa thân thiết rồi.”
Quan Nhã đưa lưng về phía hắn, cười nhạo nói:
“Đột nhiên nhiệt tình như vậy, là sợ chị chửi nhỉ. Vừa lúc, chúng ta tâm sự chút, cậu hôm đó xảy ra chuyện gì, Ngụy Nguyên Châu cậu nói giết là giết, đó là chuẩn chấp sự, Nguyên Thủy, thế này không giống cậu.”
Trương Nguyên Thanh liền nói cho cô Ma Nhãn nguyền rủa, nói xong, lời thề son sắt nói:
“Đừng lo lắng, chờ tôi vào phó bản, liền hướng Tam Đạo sơn nương nương cầu một món đạo cụ, nó có thể áp chế nguyền rủa. Chị từng dùng, tấm gương quỷ đó.”
Quan Nhã vừa nghe là gương quỷ, liền nhẹ nhàng thở ra, công năng của tấm gương đó cô từng tự mình nghiệm chứng.
“Biểu đệ của chúng ta nói không sai, mọi việc không thể đi cực đoan, phải dựa theo quy củ làm việc. Mục đích tồn tại của chính phủ chính là duy trì bảo vệ trật tự, trừ phi thật sự sơn cùng thủy tận.” Trương Nguyên Thanh tích cực nhận sai.
Quan Nhã cười mỉm “xùy” nói: “Ai là biểu đệ của cậu, cậu dám ở trước mặt hắn nói lời này không?”
“Biểu đệ của chị không phải là biểu đệ của tôi sao?” Trương Nguyên Thanh thăm dò đi hôn lên má Quan Nhã.
Quan Nhã liền dùng tay đẩy hắn, thình lình đẩy lên hai cái bánh bao thịt heo, hai người song song ngẩn ra.
“Cút ngay, đừng dùng phụ nữ hôn chị, ghê tởm chết mất!”
Quan Nhã đột nhiên phản ứng lại, cánh tay nổi lên một tầng da gà, nhấc chân đạp Tường Vi Máu xuống giường.
Làm một cô gái xu hướng giới tính bình thường, cảm giác của cô bây giờ giống như trai thẳng bị gay sờ mông.
“Chị có phải ghen tị ngực tôi lớn hơn chị hay không?” Trương Nguyên Thanh vỗ mông đứng dậy, hừ hừ nói.
Thấy Quan Nhã dựng thẳng lông mày lá liễu, vội sửa lời nói: “Của chị lớn của chị lớn.”
Quan Nhã tức giận lẩm bẩm:
“Sớm hay muộn đổi Âm Thi này của cậu, Phó Thanh Dương tiểu tử thối này, cố ý ghê tởm mình phải không?”
Cô phản cảm Tường Vi Máu rất lâu rồi, nhưng đây là Phó Thanh Dương đưa cho Nguyên Thủy, cô không tiện phát hỏa.
“Thiếu chút nữa quên việc chính, giúp Âm Thi của tôi tắm rửa một cái, đổi bộ quần áo, tôi nửa tháng chưa cho tắm rồi.” Trương Nguyên Thanh nói xong, như giấu đầu hở đuôi giải thích: “Trước đó đều là em gái tai thỏ hỗ trợ tắm.”
Không để Quan Nhã từ chối, hắn nhắm mắt, ý thức trở về bản thể.