“Annie, tôi có một người bạn muốn gặp cô, địa điểm ở biệt thự của Phó Thanh Dương, thuận tiện tới đây một lần không?”
Trong phòng giam, Trương Nguyên Thanh gửi một tin nhắn cho Annie.
Vài phút sau, Annie trả lời tin nhắn:
“Không có vấn đề, tôi đi qua ngay bây giờ.”
Bốn mươi phút sau, Linh Quân ở ngoài biệt thự, đón Annie.
Co ngồi ở trên xe đón do em gái tai thỏ lái, mái tóc ánh vàng rực rỡ buộc lại, gió thổi tóc mai cùng tóc mái của cô, trong đôi mắt xanh thẳm nhộn nhạo phong tình mê người.
Cô mặc váy lụa lưới phiêu dật nhẹ nhàng, phối hợp một cái áo sơ mi bò tay áo cộc, rất có tiên khí, rất thục nữ, lại lộ ra một tia nhu thuận.
“Annie thân ái, cô càng ngày càng xinh đẹp.”
Linh Quân nghênh đón, như bệnh nghề nghiệp, mở ra vòng ôm.
Annie bước xuống xe, mỉm cười xinh đẹp, nâng tay ngăn hắn tới gần, nói:
“Linh Quân tiên sinh, giữ khoảng cách với phụ nữ là điều một quý ngài nên làm.”
Linh Quân tặc lưỡi nói:
“Đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình nha!”
Hắn mặt ngoài là đang tự giễu, thật ra là đang trêu chọc Annie, cô gái này lúc vừa tới đại lục, ăn mặc thiên về gợi cảm quyến rũ, cởi mở, phô trương sức quyến rũ của mình.
Bây giờ cách ăn mặc của cô tiếp cận bảo thủ, thục nữ, nhu thuận, cái này đương nhiên là cô vì đạt được trái tim của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cố ý làm ra thay đổi.
Nhưng Linh Quân biết, Nguyên Thủy mặc dù có sự háo sắc của đàn ông, nhưng không có lá gan đó, hắn ngay cả Quan Nhã cũng chưa thu phục.
Nhưng tiểu tử đó còn có điểm mấu chốt đạo đức không tệ, sau khi có bạn gái, theo bản năng giữ khoảng cách với cô gái khác.
Annie chưa nghe hiểu câu tiếng Trung này là có ý tứ gì, cô cũng không thèm để ý, nói:
“Nguyên Thủy tiên sinh bảo tôi tới đây gặp một người, dẫn đường đi.”
Linh Quân dẫn cô tiến vào biệt thự, dọc theo cầu thang kép đến lầu hai, tiến vào phòng hắn.
Diệu Đằng Nhi ngồi ở bên cửa sổ, trên bàn tròn trước người đặt một hạt châu xanh biếc, đồ gia dụng, vách tường trong phòng nhuộm lên một mảng màu xanh.
“Mời ngồi!”
Diệu Đằng Nhi nâng nâng tay, làm ra động tác “mời”.
Linh Quân đóng cửa lại rời khỏi.
Annie ngồi xuống ở bên cạnh bàn, thoải mái đánh giá cô, trong lòng kinh ngạc than thở dung nhan tuyệt sắc của cô gái, cùng với khí chất độc đáo hồn nhiên và quyến rũ hỗn hợp.
“Tôi hình như không quen biết cô.” Annie mang tính lễ tiết cười.
“Bây giờ biết rồi.” Diệu Đằng Nhi nói.
Khí chất của cô không cao ngạo lạnh lùng, thoạt nhìn là cô nương nhà bên thanh thuần, nhìn lâu, lại cảm thấy có sự quyến rũ dụ người. Nhưng thật sự ở chung, sẽ phát hiện cô gái này lạnh lùng nhàn nhạt.
“Cô tìm tôi có việc gì.” Annie là người thẳng tính.
Diệu Đằng Nhi nhẹ nhàng nói:
“Tôi nghe nói trong bộ ngoại giao của hiệp hội Mỹ Thần, có một cô gái tên là Betty, cô ấy từng là người tình của Ma Quân, Annie tiểu thư biết cô ấy không?”
“Oh my god, xin đừng nhắc tới cô ta ở trước mặt tôi, cô ta là đối thủ một mất một còn của tôi, chỉ bởi vì câu dẫn Ma Quân, cô ta đã đoạt đi vị trí vốn thuộc về tôi, tôi đến nay vẫn là thành viên cấp 2 của bộ ngoại giao.” Annie giơ hai tay, làm ra tư thế ảo não, vẻ mặt phẫn uất.
Diệu Đằng Nhi không để ý Annie căm tức, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Vậy cô có biết hay không, Ma Quân có cho cô ấy một phần mảnh bản đồ hay không?”
Ma Quân để lại cho Betty mảnh bản đồ? Tinh thần Annie rung lên.
Cô chưa quên nhiệm vụ mình đến đại lục, thay hội trưởng tìm kiếm một vật phẩm quan trọng.
Vật phẩm này là Ma Quân dựa vào lời ngon tiếng ngọt từ chỗ hội trưởng lừa đi, sau khi Ma Quân chết, món đồ đó cũng chưa trở về linh cảnh.
Bản đồ, Ma Quân để lại cho Betty bản đồ... Annie suy tư hồi lâu, tiếc nuối lắc đầu:
“Rất xin lỗi, tôi cũng chưa từng nghe nói, tiểu tiện nhân kia không hợp với tôi, cho dù Ma Quân thực để lại mảnh bản đồ cho cô ta, cũng không có khả năng nói cho tôi biết.”
Chẳng qua, tình báo này vẫn hữu dụng, cô có thể báo cáo cho bộ trưởng, thậm chí trực tiếp vòng qua bộ trưởng gửi mail cho hội trưởng, hội trưởng nếu biết Betty giấu riêng di vật của Ma Quân, nhất định không dễ buông tha cho cô ta.
Nếu là hội trưởng đã biết, vậy thì thôi, dù sao không có tổn thất gì.
“Là tôi không nói rõ.” Diệu Đằng Nhi nâng tay, ngón tay búp măng vươn vào cái cổ trắng như tuyết, từ bên trong lấy ra một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền này là một khối ngọc vỡ hình tam giác, trắng như mỡ dê, mặt ngoài có khắc từng cái điểm lõm nhỏ, giống như các ngôi sao.
Diệu Đằng Nhi đặt mảnh ngọc vỡ ở mặt bàn, nói:
“Nó chính là mảnh bản đồ Ma Quân để lại, cô có từng nhìn thấy ở trên người Betty hay không?”
Annie chăm chú nhìn mảnh ngọc vỡ đó, lâm vào trầm ngâm, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên hình ảnh ký ức, cuối cùng dừng hình ảnh ở cái cổ trắng như tuyết của Betty, nơi đó nhớ mang máng có một sợi dây thừng đỏ.