“Lão đại ngài là không sợ chết à, quên lần trước bị đánh như thế nào rồi sao, lần này cũng không trách tôi, bị đánh đừng nghĩ lại lấy tôi trút giận!” Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen, hỏi: “Cây Vạn Bảo là cái gì?”
“Đạo cụ loại quy tắc nghề nghiệp Hư Không.”
“Đạo cụ loại quy tắc cũng bị đánh hỏng rồi?” Trương Nguyên Thanh chấn động.
“Đạo cụ loại quy tắc sẽ không dễ dàng hư hao như vậy, phàm là có thể dễ dàng hư hao, khẳng định có thể dễ dàng khôi phục, cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là, sự kiện lần này đã là nguy cơ, cũng là một lần kỳ ngộ.” Phó Thanh Dương mở máy tính, vừa lách cách nhập tin tức, vừa nói: “Tổng bộ phát bố cáo, sau khi tìm kiếm, khống chế đạo cụ, có thể không cần nộp lên, cũng có thể nộp lên đổi lấy công huân. Mặt khác, căn cứ mấy tiền lệ đã có phân tích, giải quyết một vụ án sự kiện đạo cụ dẫn phát, có thể đạt được thưởng điểm đạo đức cực cao.” Khi nói chuyện, hắn xoay laptop, hướng về Trương Nguyên Thanh.
Người sau chăm chú nhìn lại, màn hình biểu hiện là một phần điều tra báo cáo.
Nội dung báo cáo tập hợp mấy sự kiện gần đây bởi vì đạo cụ dẫn phát:
# Tùng Hải tiểu khu nào đó mười mấy hộ gia đình mất trộm tập thể, camera chưa quay được điều khác thường, là sự kiện linh dị, hay là có huyền cơ khác #
# Mấy nữ sinh viên đại học Tùng Hải ở đêm về trong trường trần truồng chạy nhảy, nói thẳng đây là nhiệm vụ của chủ nhân #
# Kho vàng của ngân hàng bị trộm #
# Một người đàn ông đêm chạy mất tích, hôm sau chết ở công viên, nghi ngờ bị dây leo thắt cổ #
Những sự kiện này đã được giải quyết thích đáng, kẻ trái pháp luật đã bắt, đạo cụ cũng bị thu hồi, căn cứ hành giả quan phương xử lý sự kiện phản hồi, bọn họ đạt được một lượng lớn điểm đạo đức.
Quả thật là cơ hội tốt tích lũy điểm đạo đức cùng công huân, tuy mình không cần công huân, nhưng điểm đạo đức vừa lúc là thứ mình muốn, ừm, còn có đạo cụ... Trương Nguyên Thanh bắt đầu suy nghĩ sâu xa, cảm khái nói:
“Đại bộ phận mọi người sau khi có được đạo cụ, đều sẽ phóng túng dục vọng của mình, thử một ít chuyện bình thường không dám làm, đây là hậu quả của siêu năng lực lưu lạc dân gian.”
Linh cảnh hành giả chịu điểm đạo đức hạn chế, còn sẽ vừa làm việc thiện tích đức, vừa làm xằng làm bậy, huống chi là người thường không gì kiêng kỵ.
Có lẽ không phải mọi người đều sẽ làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần có một bộ phận người sinh ra tà niệm, đủ để dẫn phát đại loạn.
“Thật ra cũng không cần quá mức lo lắng, nghề nghiệp Hư Không có được kỹ năng tầm bảo, vị hội trưởng kia sẽ tự mình giải quyết đại bộ phận vấn đề, còn lại, mới là điều chúng ta cùng câu lạc bộ Tửu Thần cần xử lý.”
Ai có thể ngờ được có một ngày, nghề nghiệp tà ác cũng sẽ mệt mỏi vì duy trì trật tự... Trương Nguyên Thanh trước ở trong lòng lẩm bẩm một câu, bởi lời của Phó Thanh Dương kích phát linh cảm:
Tiểu Đậu Bỉ là có năng lực tầm bảo, mình hoàn toàn có thể lợi dụng nó nhanh chóng tìm kiếm đạo cụ nội thành Tùng Hải, hung hăng kiếm một khoản.
Nghĩ đến đây, hắn nhất thời có chút sốt ruột không đợi nổi.
Kế tiếp, hai người trọng điểm bàn bạc xử lý hai món đạo cụ, hy vọng đổi lấy lợi ích, cùng với quá trình đánh cờ cùng phân bộ Giang Hoài, tổng bộ.
Nói xong, Phó Thanh Dương nói:
“Quan Nhã còn chưa biết cậu vào là Nhai Sơn Chi Hải, tôi chỉ nói cho cô ấy cậu đã vào phó bản.”
Vừa lúc, để bé trà xanh liên lạc Tạ gia một phen... Trương Nguyên Thanh hơi khom người, búng ngón tay ‘Bốp’ một cái, hóa thành một ánh sao mộng ảo rời đi.
Biệt thự nhà nghèo.
Phòng khách lầu một, Tạ Linh Hi mặc quần đùi ngắn ngồi khoanh chân trên sô pha, ôm đệm, nói:
“Nữ Vương tỷ tỷ, Nguyên Thủy ca ca còn chưa ra khỏi phó bản sao, cũng một ngày rưỡi rồi.”
Cô búi tóc lỏng bồng bềnh, sợi tóc hỗn độn thả xuống, có mỹ cảm lười biếng, chân cô gái còn chưa đủ căng tròn, thắng ở trắng nõn nhỏ nhắn có cảm giác xương, gót ngọc hơi cuộn lại.
Nữ Vương cùng Quan Nhã ngồi ở bên bàn ăn, hưởng dụng trà chiều em gái tai thỏ chuẩn bị, hai vị đại tỷ tỷ dáng người nóng bỏng đều không quan tâm cô, chuyên tâm xem diễn đàn.
“Nhiều đạo cụ như vậy phân tán ở bên ngoài, người thường đạt được thì thôi, nếu bị nghề nghiệp tà ác đạt được, tất nhiên chế tạo ra một đám kẻ địch chất lượng cao.” Nữ Vương day day mi tâm, lúc này mới quay đầu đáp lại bé trà xanh: “Chính cung nương nương người ta cũng chưa lo lắng, em một đứa nha hoàn lo lắng cái gì.”
“Đừng giọng điệu kỳ quái.” Quan Nhã cắn một miếng đồ ngọt, nói: “Phó Thanh Dương chưa nói cho tôi biết cấp bậc phó bản, lo lắng mù quáng có lợi gì, Nguyên Thủy trở thành linh cảnh hành giả tới nay, sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua, chờ tin tức là được.”