Tạ Linh Hi thật ra cũng là tâm tính tương tự, lập tức tò mò nói:
“Vì sao Phó trưởng lão không nói cho chị tin tức phó bản vậy, phó bản Nguyên Thủy ca ca vào có cái gì đặc thù sao?”
“Anh đoán khẳng định là cấp S.” Trên một cái bàn khác, Lý Thuần Phong lách cách gõ số hiệu, chen vào nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn biểu hiện ở trong phó bản giết chóc, quyết định cấp bậc độ khó phó bản đầu tiên của cậu ta ở cảnh giới Thánh Giả.”
“Cấp S liền cấp S đi, vì sao phải giấu Quan Nhã?” Nữ Vương khó hiểu nói.
Lý Thuần Phong không đáp được, liền tiếp tục gõ số hiệu.
“A, thật muốn biết phó bản của Nguyên Thủy ca ca.” Tạ Linh Hi nằm dựa vào sô pha, nhìn trần nhà thở dài.
Đột nhiên, cô nghe được Nữ Vương bất ngờ kêu lên:
“Đội trưởng, cậu đã trở lại? !”
Tạ Linh Hi ngồi bật dậy, quả nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc của Nguyên Thủy ca ca.
Cô vui sướng bất ngờ dang hai tay, lao về phía ca ca, nhưng bị ca ca bạc tình quả nghĩa đè lại cái trán đẩy về sô pha.
Trương Nguyên Thanh nói:
“Để mọi người lo lắng rồi.”
Quan Nhã vội vàng đứng dậy đón, động tác cơ thể gấp gáp nói lên cô thật ra không trấn định như biểu hiện ra.
“Lần này là phó bản nào?” Lão tài xế tò mò hỏi.
Ba người Tạ Linh Hi như có hứng thú chờ đợi đáp án.
Trương Nguyên Thanh đang muốn mở miệng, liếc thấy mấy viên đường cát trắng dính trên khóe miệng tinh xảo như khắc của cô, liền vương ngón tay lau đi, bỏ vào trong miệng mút.
“Y ~”
Tạ Linh Hi cùng Nữ Vương đồng thời lộ ra vẻ mặt hiềm nghi cùng ghen tị.
Quan Nhã lại cười quyến rũ sáng lạn.
Trương Nguyên Thanh mút xong ngón tay, nói: “Phó bản tôi lần này vào là Nhai Sơn Chi Hải.”
Quan Nhã cùng Nữ Vương còn đang nhai nuốt danh xưng phó bản, tiếng kêu chói tai của Tạ Linh Hi đã xé rách sự yên tĩnh trong phòng khách:
“Cái gì? Nhai Sơn Chi Hải? !”
Chỉ thấy cô vừa lăn vừa bò xuống sô pha, nhảy bắn đến bên cạnh Trương Nguyên Thanh, đôi tay nhỏ gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, lắp bắp nói:
“Nhai, Nhai Sơn Chi Hải? Thật là Nhai Sơn Chi Hải sao! !”
Trương Nguyên Thanh ‘Ừm’ một tiếng.
Trái tim Tạ Linh Hi điên cuồng đập thình tịch, hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc kích động:
“Vậy, vậy, món đạo cụ kia nhà em, bị ai cầm đi rồi? Nguyên Thủy ca ca, đồng đội của anh có những ai?”
Nhìn Tạ Linh Hi kích động khó nhịn, Quan Nhã cùng Nữ Vương bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới treo thưởng tương quan Nhai Sơn Chi Hải.
“Ca ca, anh mau nói cho em biết đi, món đạo cụ đó đối với Tạ gia bọn em mà nói rất quan trọng, sau khi đầu Thánh Anh mất đi ở phó bản, lão tổ tông tức giận mấy tháng. Mặc kệ nó ở trong tay ai, Tạ gia bọn em đều nhất định phải mua về.” Trương Nguyên Thanh chỉ trầm mặc vài giây, cô đã cuống lên.
Em nói như vậy, anh liền biết thái độ của Tạ gia rồi... Trương Nguyên Thanh lộ ra nụ cười, hỏi:
“Vậy nhà em đồng ý trả bao nhiêu tiền mua? Báo cái giá, anh cân nhắc một phen.”
Tạ Linh Hi ngẩn người, cô ngơ ngác nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, đại khái ba bốn giây, giọng cô gái chói tai một lần nữa quanh quẩn:
“A a a Nguyên Thủy ca ca, em yêu anh chết mất!”
...
Phòng sách, Phó Thanh Dương gọi điện cho vị trưởng lão nào đó của phân bộ Giang Hoài.
“Phó Thanh Dương?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói công chính uy nghiêm, mang theo một tia nghi hoặc: “Cậu tìm tôi có việc?”
Trưởng lão Thám Tử Máu Lạnh, ở trước khi trở thành linh cảnh hành giả, là một vị thám tử ưu tú, về sau đạt được thẻ nhân vật, trở thành Thám Báo, liền gia nhập Ngũ Hành minh Bạch Hổ binh chúng.
Tuy đều là trưởng lão Bạch Hổ binh chúng, nhưng hắn cùng Phó Thanh Dương cũng không có qua lại, phân bộ Giang Hoài cùng phân bộ Tùng Hải càng ít có lui tới phương diện nghiệp vụ.
Bởi vậy, Thám Tử Máu Lạnh đối với Phó Thanh Dương gọi tới cảm thấy rất nghi hoặc.
Phó Thanh Dương nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn mới từ trong phó bản đi ra.”
“Cho nên?” Thanh âm đầu kia điện thoại càng thêm nghi hoặc.
Phó Thanh Dương giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Hắn vào là Nhai Sơn Chi Hải, Bàn Xoay Âm Dương ở trên người hắn.”
Nói xong, hắn nghe thấy trong loa truyền đến tiếng hít thở dồn dập.
...
Thành phố Bàng Giải, lâm viên xanh mơn mởn.
Lâm viên vùng sông nước Giang Nam ao cá núi giả, đình đài lầu các, vườn hoa cây xanh, đường nhỏ quanh co, luôn làm người ta không tự chủ được nghĩ đến những từ ngữ này.
Vừa nghĩ đến những từ ngữ này, liền cảm thấy cảnh sắc đẹp như tranh.
Ở cảnh sắc đẹp như tranh thế này, trong đình nghỉ mát bên cạnh ao cá, có một người phụ nữ so với cảnh sắc còn đẹp hơn.
Cô mặc sườn xám màu xanh nõn chuối, thân váy thêu hoa sen trông rất sống động, trên kiểu tóc phục cổ cắm ngọc trai cùng trâm cài.
Mông đầy đặn chống đỡ thân váy, nhìn góc nghiêng mật đào như bán nguyệt, đến phần eo đường cong chợt thắt lại, vòng eo nhỏ nhắn, hướng lên trên nữa thì lại có ngàn vạn phong tình.