Khuôn mặt cũng cực kỳ xuất sắc, mặt trái xoan diễm lệ, trang điểm nhẹ, đường kẻ mắt màu đen phác thảo ra đôi mắt lấp lánh có thần, khuôn mặt có ngây thơ của thiếu nữ, lại không mất đi sự quyến rũ. Ngũ quan có năm sáu phần tương tự với Tạ Linh Hi.
Bàn tay ngọc của người đẹp sườn xám đang cầm một cái bát sứ men xanh, đầu ngón tay như búp măng nhúp thức ăn, vung nhẹ một cái, dẫn tới cá chép trong ao tranh nhau thức ăn, bọt sóng bắn lên.
Trong đình nghỉ mát, người đàn ông ngũ quan tuấn lãng, nếp nhăn nơi khoé mắt nhỏ mà dày chậm rãi thưởng thức trà.
“Lão gia, ông chừng nào đưa khuê nữ về?”
Mỹ phụ nhân đứng ở bên cạnh ao, nhíu lại hàng lông mày lá liễu tinh xảo dài nhỏ, “Nó cũng bị nhốt nửa tháng rồi, em nghỉ hè vốn định để nó học đàn. Anh nói Nguyên Thủy Thiên Tôn này cũng thật là, vừa thăng quan đã gây chuyện, Linh Hi đi theo cậu ta, có thể có tiền đồ sao?”
Giọng cô mềm mại, giòn tan, có thể làm người ta mềm cả xương.
“Em không phải rất thưởng thức cậu ta sao?” Tạ Tô cười nói.
“Đó không phải bị sắc đẹp cậu ta mê hoặc sao, cậu ta đánh lôi đài đánh tốt vậy, các chị em trong giới đều rất mê hắn. Rất lâu rồi không gặp cậu ta, em cũng quên cậu ta bộ dạng thế nào rồi.” Tạ mụ mụ thở dài.
Tạ Tô bất đắc dĩ lắc đầu.
Tạ mụ mụ là điển hình mê trai, hôm nay thích tiểu thịt tươi này, ngày mai thích tiểu thịt tươi kia, nhưng trí nhớ không tốt, một thời gian không cày phim, tiểu thịt tươi bộ dạng thế nào cô cũng quên mất.
“Tính cách đó của cậu ta, quả thật rất khó lăn lộn ở quan phương, nhưng Linh Hi rõ ràng nói cậu ta rất trơn trượt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Chờ tiệc cua tháng Chín, anh đích thân gặp cậu ta.” Tạ Tô nói.
Hắn đã sớm không nghi ngờ thiên phú của Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa, bây giờ đau đầu là tính tình của gã.
Lúc trước Tạ Linh Hi ở trước mặt hắn khen Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói nhiều nhất chính là ‘kẻ này gian xảo trơn tuột’, là nhân tài có thể lăn lộn thể chế.
“Vậy nếu không để Linh Hi về nhà đi.” Tạ mụ mụ thử nói.
Đang nói, điện thoại Tạ Tô đặt ở trong tay vang, người gọi tới chính là khuê nữ bảo bối Tạ Linh Hi.
“Linh Hi gọi.” Tạ Tô cầm lấy điện thoại di động, ngoái đầu nhìn lại cô vợ một cái, cô vợ thiên kiều bá mị lộ ra nụ cười.
“Con bé này nhất định là bị nhốt nhàm chán rồi, không muốn tiếp tục ở lại Tùng Hải. Lão gia, anh đừng lập tức đáp ứng, câu nó một chút, con bé chết tiệt này tuổi không lớn, tâm cơ cũng chơi cả với em rồi, rất cần dạy dỗ.” Cô đánh vòng eo nhỏ, tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Lúc này cuộc gọi kết nối, Tạ Tô cười nói: “Linh Hi, nhớ ba rồi?”
“Ba, ba mau tới Tùng Hải, mau tới Tùng Hải.” Trong loa truyền đến thanh âm dồn dập của con gái, hơi chói tai, tựa như dị thường kích động.
“Làm sao vậy? Nhớ nhà phải không, muốn ba đi Tùng Hải cứu con?”
Tạ Tô nói xong, liếc cô vợ liên tục xua tay ở đối diện bàn tròn một cái.
Làm bộ khó xử, đừng để nó trở về. Tạ mụ mụ dùng khẩu ngữ nói.
Có một số người phụ nữ trời sinh thích đấu đá, trong nhà không có “tỷ muội” cho các cô đấu, hai mẹ con cũng có thể cấu véo nhau. Tạ Tô là chưa từng chen chân mẹ con lục đục với nhau, nhưng có đôi khi lại không thể làm gì được, ví dụ như bây giờ.
“Linh Hi à, ba gần đây có việc, không thoát ra được, con ở lại Tùng Hải thêm vài ngày, chờ bận xong, ba liền đi qua đón con.”
Tạ Tô lại thấy vợ chỉ chỉ chính cô.
“Có lẽ con gọi điện thoại hỏi mẹ con một chút?” Tạ Tô hiểu ý vợ.
Đầu kia điện thoại im lặng vài giây, giọng điệu Tạ Linh Hi nháy mắt khôi phục bình tĩnh: “Mẹ con có phải ở bên cạnh hay không?”
Tạ mụ mụ vội xua tay.
“Không có đây.” Tạ Tô lắc đầu.
“Kỳ quái, cách điện thoại di động cũng ngửi được một mùi trà...” Giọng điệu Tạ Linh Hi chuyển thành lạnh nhạt, nói:
“Ba, ba đã bận, vậy con không quấy rầy ba nữa, con tìm chú bác khác đi. Mẹ con khẳng định không được, dù sao đầu Thánh Anh trở về hiện thực chuyện quan trọng như vậy, mẹ con một người phụ nữ, sao có thể đại biểu gia tộc ra mặt chứ?”
Tạ Tô giống như sét đánh ngang tai, cả người đều ngây dại.
Trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn “Thánh Anh trở về hiện thực” mấy chữ này.
Trong chớp mắt, một bầu nhiệt huyết trào lên trong lòng, Tạ Tô đứng bật dậy, gấp giọng nói: “Linh Hi, việc này không thể đùa đâu, con nghe được tin tức gì? Đầu Thánh Anh không phải mất đi ở Nhai Sơn Chi Hải sao? Mau, mau nói rõ với ba.”
Phàm là thế gia linh cảnh, tất nhiên nắm giữ một món đạo cụ loại quy tắc đẳng cấp cao, ít nhất một món, đạo cụ loại quy tắc là nền tảng, là căn bản của thế gia linh cảnh.