Mất đi đầu Thánh Anh, thật ra đã dao động căn bản của Tạ gia.
Nếu có thể đón đầu Thánh Anh về, là một công lớn.
Địa vị hắn vị gia chủ này sẽ hoàn toàn vững như Thái Sơn.
Tạ Linh Hi cố tình không trả lời hắn, làm nũng nói: “Ba, người ta cũng đã lâu không gọi điện thoại với ngài, ba cũng không quan tâm con, cũng không biết con thích bao nhiêu hai món đạo cụ năm trước ngài tặng mẹ.”
Tạ Tô cao giọng nói: “Ba bảo mẹ cho con!”
“Con bé chết tiệt, đó là quà kỷ niệm kết hôn ba mày tặng.” Tạ mụ mụ thét to.
“Cảm ơn ba ~” Tạ Linh Hi cười hì hì nói: “Đúng rồi, con gần đây phiêu bạc bên ngoài, rất thiếu tiền, gia tộc hàng năm chia hoa hồng đều là mẹ quản thay con, nói con vị thành niên...”
“Trả lại con!” Tạ Tô nói.
“Còn phải tính lãi.” Tạ Linh Hi nói: “Nhưng con cũng không hiểu những thứ này, con nghe Nguyên Thủy ca ca nói, bây giờ ngân hàng lãi suất hàng năm 20% đấy.”
Tạ mụ mụ đã tức đến mức bộ ngực phập phồng.
“Được, ba thay con đòi lại. Linh Hi, con đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau! !” Tạ Tô thúc giục.
“Nguyên Thủy ca ca mới từ Nhai Sơn Chi Hải trở về, mang về đầu Thánh Anh, ba, ngài mau đến đây đi, ngài không đến, anh ấy liền bán cho Ngũ Hành minh. Con mất nhân tình rất lớn mới tranh thủ được quyền ưu tiên mua cho ngài.” Tạ Linh Hi tranh công nói.
“Con gái ngoan! Ba lập tức đến Tùng Hải.” Nói xong, Tạ Tô sốt ruột không chờ nổi tắt máy.
“Em đi với anh.”
Tạ mụ mụ đẩy bàn đứng lên, một bộ tư thái muốn đại nghĩa diệt thân, xé sống khuê nữ.
“Em đi cái gì mà đi, đừng làm loạn cho anh.” Tạ Tô chỉ một ánh mắt trừng lên nhìn cản cô lại, cũng nói:
“Lấy ra chi phiếu cùng hai món đạo cụ kia, anh lập tức muốn gặp khuê nữ bảo bối, nhanh chút, đừng trì hoãn anh thu hồi đầu Thánh Anh.”
...
Vịnh Phó gia, biệt thự nhà nghèo.
Phòng khách, Tạ Linh Hi tắt máy, hài lòng buông di động, cầm lên nửa miếng dưa hấu trên bàn, múc một miếng tinh hoa nhất ở giữa, hí hửng ngậm trong miệng.
Trương Nguyên Thanh bên cạnh bàn đánh giá cô, hầm hừ nói:
“Sao anh cảm giác em cô môi giới này kiếm có chút quá phận.”
“Một người đắc đạo gà chó lên trời mà.” Tạ Linh Hi làm nũng vặn người, nuốt dưa hấu xuống, nói: “Nguyên Thủy ca ca, chờ ba em đến đây, anh nhớ ra giá cao một chút.”
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ, công phu sư tử ngoạm nói:
“Hai tỷ tiền mặt, một trăm liều Sinh Mệnh Nguyên Dịch.”
Nữ Vương mở to mắt nhìn: “Tạ gia có nhiều tiền như vậy sao, cho dù có, Tạ gia cũng không nhiều Sinh Mệnh Nguyên Dịch như vậy nhỉ?”
Trương Nguyên Thanh thì ‘xùy’ cô: “Đi đi đi, đừng quấy rối, anh là thật tâm thành ý làm ăn với nhà em.”
Tạ gia làm thế gia linh cảnh kinh doanh trăm năm, tài sản khó có thể đánh giá, nhưng tuyệt đối không có khả năng một hơi bỏ ra 2 tỷ tiền mặt.
Một trăm liều Sinh Mệnh Nguyên Dịch, càng thêm không có khả năng.
Tạ Linh Hi mắt nheo lại như trăng non, cười hì hì nói:
“Chào giá trên trời mà, đầu Thánh Anh là một tộc huynh của em làm mất, ông nội hắn, là con trai lão tổ tông thương yêu nhất, ba hắn từng cùng ba em tranh đoạt vị trí gia chủ.
“Hắn thiên phú rất tốt, đều nói hắn sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của Tạ gia. Vị tộc huynh này của em à, thường xuyên lén cười nhạo ba em, làm gia chủ lại như thế nào, ngay cả thằng cu chống gậy cũng không có, cũng chỉ vẻ vang một thế hệ mà thôi.”
“Sau khi hắn chết ở Nhai Sơn Chi Hải, lão tổ tông tuy trách phạt hắn một chi đó, nhưng vẫn không nỡ phạt nặng.”
Trương Nguyên Thanh nghe hiểu: “Cho nên anh ra giá càng cao càng tốt, dù sao không thể để đầu Thánh Anh dễ dàng về Tạ gia.”
Tạ Linh Hi cười hì hì gật đầu:
“Cầm về quá dễ dàng, làm sao nổi bật lên được tác dụng của ba em chứ?”
Quan Nhã làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ: “Đừng thấy Linh Hi của chúng ta tuổi còn nhỏ, tâm kế so với chúng ta mạnh hơn nhiều.”
Tạ Linh Hi khẽ biến sắc, làm tư thái nhu nhược vô tội: “Quan Nhã tỷ tỷ hiểu lầm em rồi, đây đều là ba em nói, em chỉ là vừa vặn nghe được. Người ta mới 17 tuổi thôi, nào biết những thứ này.”
Nữ Vương cực kỳ bội phục: “Các người đám xuất thân đại gia tộc này, đúng là thông minh mà, không giống tôi, xuất thân bần hàn, đầu óc quá ngốc.”
Trương Nguyên Thanh cảm thấy không thể nán lại nữa, đứng dậy đi luôn: “Tôi mới từ phó bản đi ra, phải ngủ một giấc.”
Lý Thuần Phong yên lặng ném qua một cái ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, sau đó nói:
“Tôi thông qua quan hệ thay cậu ngó được vài món binh khí không tệ, thuộc tính đã gửi vào hòm thư của cậu, cậu chọn lựa một chút, không hài lòng cậu nói với tôi.”
“Cảm ơn!”
Trương Nguyên Thanh trở lại phòng, sau khi rửa ráy đơn giản, lấy ra điện thoại di động, mở hòm thư, quả nhiên thấy mail Lý Thuần Phong gửi.