Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1230 - 【Vip】 Dì Trẻ Là Nhạc Sĩ? (2)

【VIP】 Dì trẻ là Nhạc Sĩ? (2) 【VIP】 Dì trẻ là Nhạc Sĩ? (2)

Nếu chống đỡ hết nổi phó trả giá, độ hảo cảm của giày khiêu vũ màu đỏ đối với chủ nhân sẽ giảm bớt. Nó bây giờ đã trở nên nóng nảy, đánh giá xù một lần nữa, nó sẽ bắt đầu công kích chủ nhân.

Trương Nguyên Thanh vừa định giải trừ công năng ‘phong ấn’ của đạo cụ, không khỏi nhìn về phía người trẻ tuổi đang hôn mê.

Mình lúc này trở về, bọn Quan Nhã đều có mặt, trước mặt mọi người đấu điệu nhảy vẫn là có chút xấu hổ, tuy mình cũng không để ý... Trương Nguyên Thanh lập tức nhập vào trong cơ thể người trẻ tuổi, thanh toán trả giá của giày khiêu vũ màu đỏ.

Trấn an xong giày khiêu vũ màu đỏ, hắn thoát ly thân thể người trẻ tuổi, một lần nữa ‘nhặt’ lên mũ tam giác nhỏ màu đỏ mềm nhũn nằm úp sấp, giải trừ phong ấn.

Trong tích tắc, trăng tròn, rừng rậm cùng nhà gỗ, cảnh vật trước mắt xuất hiện dạng gợn sóng quen thuộc.

Chờ tầm nhìn một lần nữa rõ ràng, Trương Nguyên Thanh thấy đường hầm quen thuộc, cùng với xe đỗ đầy đường hầm.

“Đinh! Ngài đạt được năm trăm điểm đạo đức. “

Bên tai vang lên tiếng linh cảnh nhắc nhở.

Giải quyết tai nạn, liền có thể trực tiếp đạt được điểm đạo đức, không cần giống vụ án định tính như vậy, Trương Nguyên Thanh đầu óc mơ hồ hiện lên ý nghĩ này.

Hắn đang ngồi ở trong một chiếc xe hơi màu đen, bên cạnh xe là Quan Nhã, Nữ Vương, bé trà xanh, Lý Thuần Phong, xa nữa, là Phó Thanh Dương áo trắng như tuyết.

Tiếp đó chính là bảy người sống sót kia, bọn họ vẻ mặt sợ hãi nhìn chung quanh, chờ sau khi phát hiện trở về hiện thực, trên mặt đều lộ ra vui sướng sống sót sau tai nạn, tiếp đó cảm xúc sụp đổ, che mặt khóc rống lên.

Giang Ngọc Nhị nhìn trái nhìn phải, đang tìm cái gì.

“Rắc!”

Trương Nguyên Thanh nhìn thấy các đồng đội thủ hộ ở bên cạnh xe, đáy lòng sinh ra một bản năng săn bắn mãnh liệt, hắn không chút suy nghĩ, theo bản năng mở cửa xe.

“Nguyên Thủy ca ca tỉnh rồi ~”

Đứng ở ngoài ghế lái là Tạ Linh Hi, nghe được động tĩnh, cô quay đầu nhìn tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt tươi tắn, vui vẻ lao lên, muốn làm một cú chim én nhỏ bay vào rừng nhào vào trong lòng ca ca.

Nhưng Quan Nhã giành trước một bước, túm cổ áo cô bé, ném cô bé đến phía sau, trầm giọng nói:

“Đừng đi qua!”

Tạ Linh Hi lảo đảo ngã xuống, suýt nữa ngã sấp, đang muốn chỉ trích Quan Nhã tỷ tỷ keo kiệt, đột nhiên chú ý tới vẻ mặt Nguyên Thủy ca ca cực kỳ quỷ dị.

Hắn một con mắt tà ác hỗn loạn, một con mắt trong suốt sáng ngời, một khuôn mặt lại bày ra hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược.

“Nguyên Thủy, cậu bình tĩnh một chút, trước xử lý vấn đề của mình, đừng bị cảm xúc khống chế.” Quan Nhã kéo bé trà xanh lui về phía sau, cô liếc một cái liền nhìn ra Nguyên Thủy khác thường, lên tiếng nhắc nhở hắn tịnh hóa cảm xúc tiêu cực.

Quan Nhã vừa nói xong, liền có một bóng người chạy vội nhào vào trong lòng Trương Nguyên Thanh.

“A ~ Cô!”

Quan Nhã phát ra tiếng hô ngắn ngủi, đồng thời bổ nhào tới, để ngừa Nguyên Thủy đả thương người.

Nhưng khiến cô ngoài ý muốn là, Nguyên Thủy chủ động dang vòng tay, nâng mông cô gái này, để cô có thể giống như gấu túi treo ở trên người mình.

Đồng thời, vẻ mặt hắn vặn vẹo một phen, răng ở trong khoang miệng nghiến vang ‘ken két’, nhưng lại cứng rắn khống chế được dục vọng khát máu.

Quan Nhã bĩu môi, cô đã nhận ra cô gái này là ai.

Chính là dì trẻ kia ở trên bàn cơm nhằm vào cô.

“Thật sự đi ra rồi, Nguyên Tử mày thật lợi hại, không uổng dì trẻ thương mày.” Giang Ngọc Nhị vui vẻ nói.

Cổ thật trắng, thật muốn cắn đứt nó... Trương Nguyên Thanh dựa lưng vào thân xe, một tay nâng mông dì trẻ, một bàn tay khác từ trong ô vật phẩm lấy ra Phá Sát Phù, dán lên đầu.

Phá Sát Phù tự bốc cháy, một vòng hào quang màu vàng óng trong vắt nhưng không đủ lẫm liệt sáng lên, cọ rửa thức hải Trương Nguyên Thanh.

Cảm xúc tiêu cực mãnh liệt tiêu tán không còn nữa.

Phù, hắn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, khóe mắt thoáng nhìn Phó Thanh Dương đi về phía mình, lập tức buông dì trẻ xuống, nói:

“Dì vào xe ngồi trước một lát, cháu có chính sự cần làm.”

“Bọn họ cũng là thành viên Long tổ sao.” Giang Ngọc Nhị liếc các nữ nhân một cái, nói thầm:

“Đều rất xinh đẹp, ủa, Quan Nhã này cũng là Long tổ, khó trách hai người sẽ cặp kè.”

Đừng, đừng mang Long tổ từ này nói ra, cháu vẫn sẽ có chút xấu hổ... Trương Nguyên Thanh vội nhìn về phía đám người Quan Nhã, lại phát hiện các cô vẻ mặt như thường.

Đẩy dì trẻ vào thùng xe, đóng cửa xe, Trương Nguyên Thanh lại nói: “Linh Hi, em ‘trấn an’ bọn họ một phen.”

Tạ Linh Hi gật gật đầu, đón sáu người sống sót.

Lúc này, Phó Thanh Dương vừa lúc đứng ở trước người hắn, Trương Nguyên Thanh liền đưa mũ tam giác đỏ trong tay qua.

Phó Thanh Dương tiếp nhận mũ nhỏ màu đỏ, tập trung tinh thần xem xong thuộc tính vật phẩm, nhất thời nhíu mày:

“Người sói...”

Bình Luận (0)
Comment