“Có vấn đề gì sao.” Trương Nguyên Thanh hỏi.
Phó Thanh Dương trả lời:
“Trong nghề nghiệp tà ác của nước ngoài, quả thật có mang người ta dị hoá thành ma vật, nhưng trung tâm ở chỗ dị hoá, mà không phải chỉ riêng quái vật nào đó, không tương xứng với đặc thù người sói.”
Trương Nguyên Thanh ngây cả người, lấy dự trữ tri thức của Phó Thanh Dương cũng chưa từng nghe nói người sói, như vậy xem ra, cái gọi là ‘người sói’ thế mà còn có ý nghĩa tầng sâu hơn nữa?
Không đợi hắn hỏi, Phó Thanh Dương suy đoán nói:
“Người sói vô cùng có khả năng là nghề nghiệp tà ác đại khu thứ ba, căn cứ vào đại khu thứ ba không có mở ra một cái sự thực này, mũ nhỏ màu đỏ hẳn là vật phẩm trước linh cảnh, bởi vì có đặc tính nghề nghiệp Vĩnh Dạ, bởi vậy được linh cảnh thu nhận sử dụng, trở thành đạo cụ.”
Nói xong, hắn đưa mũ nhỏ màu đỏ cho Trương Nguyên Thanh, nói:
“Cậu có thể lựa chọn nộp lên, đổi lấy công huân cùng thưởng, cũng có thể giữ lại mình dùng.”
Loại đạo cụ cực phẩm này, mình khẳng định là giữ để dùng. Lại nói, nếu người sói là nghề nghiệp tà ác đại khu thứ ba, như vậy vật lấy hiếm làm quý, giá trị mũ nhỏ màu đỏ cao hơn xa xa tầng cấp của bản thân nó.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận đạo cụ, không chút do dự thu vào ô vật phẩm.
Sau đó hắn hỏi: “Lão đại, sự kiện lần này xử lý như thế nào?”
Sự kiện xảy ra mới ba giờ, trước mắt quan phương còn chưa đưa tin chi tiết việc này, nhưng trên mạng đã có cái gọi là đường hầm Nội Hoàn bất chợt xuất hiện sự kiện thần quái, đương nhiên, ‘lời đồn’ tương ứng rất nhanh sẽ bị cắt bỏ, dư luận sẽ không khuếch tán.
Phó Thanh Dương trầm ngâm vài giây, nói:
“Đường hầm sụp đổ, dẫn tới nhiều người tử vong, bảy người sống sót đã ở dưới sự cố gắng không ngừng của trị an viên cứu ra. Sau đó sẽ có Nhạc Sĩ thôi miên bọn họ, cùng với thân thuộc của người gặp nạn, làm cho bọn họ tiếp nhận sự thực này, lĩnh khoản bồi thường tương ứng. Quản lý khống chế dư luận trên mạng, lại bảo truyền thông Tùng Hải phát một cái bác bỏ tin đồn, qua thời gian nữa, cũng sẽ không ai nhắc tới nữa.”
“Đã rõ.” Trương Nguyên Thanh gật đầu, biết Phó Thanh Dương là đang dạy hắn làm việc, tương lai thân ở địa vị cao, những thao tác cơ bản này phải biết.
Hắn từ đáy lòng cảm khái: “Thật sự là một hồi tai nạn.”
“Là tai nạn, nhưng cũng là một hồi ngoài ý muốn.” Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Tựa như xe lửa chệch đường ray, máy bay gặp nạn, sự cố giao thông tốc độ cao trọng đại vân vân, là ngoài ý muốn bất ngờ không kịp phòng bị, cho dù là ba vị Bán Thần kia, cũng không muốn thấy một màn như vậy, dù sao trừ là điểm đạo đức của bọn họ.”
Trương Nguyên Thanh bất đắc dĩ nói: “Lão đại, anh không cần giải thích, tôi còn chưa cực đoan đến mức muốn khiến Bán Thần nợ máu trả bằng máu.”
Phó Thanh Dương lúc này mới gật đầu, bỗng nhiên nói: “Long tổ, nghe qua cũng không tệ lắm.”
Trương Nguyên Thanh: ? ? ?
“Lão đại, anh đừng cười nhạo tôi.”
“Cười nhạo?” Phó Thanh Dương khẽ nhíu mày, “Tôi không có cười nhạo cậu.”
Ồ, thiếu chút nữa quên, Tiền công tử ở lâu nước ngoài, lại là quý công tử hào môn, chưa từng nghe nói trend cũ này!
Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó chuyển hướng đề tài, nói: “Lão đại, có thể hay không cho tôi mượn một món đạo cụ trị liệu, cảnh giới Siêu Phàm, trả giá rất nhẹ cái loại đó.”
Vết thương trên chân dì trẻ cần trị liệu, nhưng hắn lại không muốn vận dụng Quyền Trượng Sơn Thần, thử nghĩ một phen, ngươi trị thương cho dì trẻ, kết quả dựng lều trại, mọi người nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào.
Cho dù là trả giá của đạo cụ, không thể tránh né, nhưng vẫn rất không ổn.
Phó Thanh Dương xòe lòng bàn tay, xuất hiện một cái lá cây trong suốt lấp lánh.
“Dán nó lên vết thương, ba phút có thể chữa khỏi vết thương ngoài da, sẽ không để lại sẹo.” Phó Thanh Dương nói xong, liếc thùng xe một lần.
Lấy sức quan sát của Thám Báo, hắn sớm nhìn ra nguyên nhân Nguyên Thủy đòi đạo cụ Mộc Yêu.
Tiếp nhận lá cây, Trương Nguyên Thanh mở cửa xe, nói: “Dì trẻ, thò chân ra.”
Giang Ngọc Nhị ngoan ngoãn thò ra một cái chân cân xứng thon dài, trắng sứ như ngọc, Tiểu Đậu Bỉ treo ở trên chân cô, như gấu túi ôm cái chân đẹp của dì trẻ, ngủ rất an tâm.
“Chờ ba phút là khỏi.” Trương Nguyên Thanh cúi người dán cái lá ở vết thương của dì trẻ, tiếp theo xách Tiểu Đậu Bỉ lên.
“Phành!”
Hắn đóng cửa xe, một ngón tay búng tỉnh Tiểu Đậu Bỉ, không nói hai lời, hướng cái đầu tóc máu thưa thớt, liên tục ký đầu vài cái.
Khó trách nó chưa theo Quỷ tân nương cùng nhau hành động, thì ra là tham luyến ôn nhu hương, ôm đùi dì trẻ ngủ.
“Vẫn chưa nhớ à, mỗi ngày quấn lấy dì trẻ tao?” Trương Nguyên Thanh kẹp nó ở dưới nách, lòng bàn tay ngưng tụ Thái Âm lực, nhắm ngay cái mông nhỏ đàn hồi, vỗ từng phát cùng hô lên.