“Là cô ấy? !”
Con ngươi Trương Nguyên Thanh hơi co lại, ngây ra ở nơi đó.
Cô gái này hắn từng thấy, ở trong trí nhớ của Bàng chấp sự, lúc trước oán linh phụ nữ giết người áo trắng suýt nữa giết chết hắn trong mộng kia, chính là Bàng chấp sự mua từ trong tay cô gái này.
Cô gái này chính là Liên Tam Nguyệt? Trên đời vậy mà có chuyện khéo như vậy? Trương Nguyên Thanh không thể không cảm khái duyên phận kỳ diệu cùng vận mệnh vô thường.
Thì ra hắn đã sớm thấy Liên Tam Nguyệt ở trong mảnh vỡ ký ức của Bàng chấp sự.
Nhưng nghĩ lại, cái điện thoại di động có thể gửi tin nhắn nguyền rủa người ta đó, là Bàng chấp sự dùng để ám sát đồng nghiệp.
Như thế, lai lịch đạo cụ phải kín đáo, mà linh cảnh hành giả bình thường, phương thức thu hoạch đạo cụ có hạn, Vạn Bảo ốc có được chủng loại đạo cụ đa dạng số lượng nhiều, lại cực có danh dự, đúng là lựa chọn tốt nhất.
“Khách nhân là mua đồ, hay là mua tình báo, hay là muốn vào chợ đen đi dạo?” Cô gái sau quầy thu ngân nâng tầm mắt nhìn qua, thản nhiên phun ra một làn khói trắng dày đặc.
Giọng của cô lười biếng quyến rũ, phối hợp động tác nhả khói, cực kỳ giống quý bà trong xã hội cũ hút thuốc phiện nằm ở trên giường, hưởng thụ cỏ thơm, thanh âm lười biếng lại dễ nghe.
Trương Nguyên Thanh chưa trả lời, cởi ba lô hai vai, mở khóa kéo, lấy ra ba hộp xì gà Cuba phiên bản giới hạn.
Hắn đặt ba hộp xì gà ở mặt bàn quầy thu ngân, cười nói:
“Tâm ý nho nhỏ.”
“U, là cậu à ~” Liên Tam Nguyệt thấy ba hộp xì gà, mắt sáng lên. “Lý Thuần Phong nói cậu am hiểu giao tiếp, không sai một chút nào, món quà này tặng đến trên tâm khảm tỷ tỷ rồi.”
Tiếng “U” này, khiến trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên một bóng dáng sống động rõ ràng — — bà chủ khách sạn Long Môn.
Về phần Liên Tam Nguyệt nhìn thấu thân phận của hắn, cũng không kỳ quái, hắn tặng xì gà, chính là đang thể hiện rõ thân phận.
Bằng không cần gì phải hỏi Lý Thuần Phong cô thích cái gì.
Không đợi Trương Nguyên Thanh nói chuyện, cô nheo mắt, kẹp điếu thuốc, lười biếng tựa vào ghế dựa lưng, cười nói:
“Cậu tựa như nhận ra chị?”
Trương Nguyên Thanh trả lời chi tiết: “Ở trong trí nhớ của Bàng chấp sự từng thấy chị, hắn từng sử dụng cái điện thoại di động đó ám sát tôi.”
Cô gái “Ồ” một tiếng, gạt tàn, nói:
“Lý Thuần Phong nói cậu muốn một món binh khí cận chiến, cực phẩm cảnh giới Thánh Giả, không sai chứ?”
Trương Nguyên Thanh gật đầu.
Liên Tam Nguyệt giọng điệu lười nhác nói:
“Chị nơi này không có hàng, đạo cụ cực phẩm cảnh giới Thánh Giả, cho dù là đối với luyện khí sư mà nói, cũng là tác phẩm chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Chị gần đây lười nhác, không có tâm tình cũng không có tinh lực chế tạo đạo cụ thay cậu, nếu cậu cần gấp một món, thì tự mình chế tạo đi.”
Tự mình chế tạo? Nghe qua tựa như rất thú vị nha!
Trương Nguyên Thanh liền nói ngay: “Chế tạo như thế nào?”
Khóe miệng Liên Tam Nguyệt khẽ nhếch lên, vươn tay: “Đưa thẻ bài đây.”
Trương Nguyên Thanh từ trong túi lấy ra thẻ bài gỗ, đưa tới trong tay cô.
“Răng rắc!” Năm ngón tay Liên Tam Nguyệt khép lại, bóp nát thẻ bài gỗ, đường vân như hoa văn như chú văn vẽ trên đó lại không vỡ, ngưng tụ ở không trung, cũng nhanh chóng khuếch tán.
Trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh biến hóa cực nhanh, tiệm ngũ kim hỗn độn chật chội biến mất.
Thay thế vào đó là một phố xá sầm uất như chợ, chẳng qua bày trên quầy hàng không phải đồ ăn, mà là đủ loại vật phẩm, từ đồ cổ đến đồ điện gia dụng, từ đồ điện gia dụng đến đồ dùng sinh hoạt, cái gì cần có cũng có.
“Tự thành không gian, nơi này là không gian bên trong đạo cụ nghề nghiệp Vĩnh Dạ nước ngoài, hay là ảo cảnh Huyễn Thuật Sư chế tạo?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Đều không phải.” Liên Tam Nguyệt thưởng thức một điếu xì gà, không chút để ý trả lời:
“Đây là linh cảnh tôi khai sáng, nói chuẩn xác, là phó bản bang phái.”
Ồ, phó bản bang phái à, là mình tầm mắt thấp, cấp bậc của Liên Tam Nguyệt này chỉ sợ so với mình tưởng tượng còn cao hơn... Trương Nguyên Thanh không nói nữa, phóng mắt nhìn lại, giữa từng cái quầy hàng, là đường đi giăng khắp nơi, trên đường người đến người đi, ít nhất cũng có ba bốn mươi người.
Bọn họ có kẻ đeo mặt nạ Mỹ Hầu Vương, có kẻ đeo mặt nạ Siêu Nhân Điện Quang, có kẻ khoác áo choàng, quần ma loạn vũ.
Số lượng linh cảnh hành giả nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, nơi này khách nhân thêm chủ quán, có gần trăm người.
Số lượng này đã vượt qua tổng nhân số phân bộ quan phương địa khu xa xôi.
Mà khiến Trương Nguyên Thanh kinh ngạc là, bốn năm mươi cái quầy hàng, bày đầy hàng hóa rực rỡ muôn màu, rất nhiều cái nhìn qua còn là đạo cụ.
Một cái Vạn Bảo ốc nho nhỏ, thế mà có nhiều đạo cụ như vậy?
Đạo cụ từ khi nào biến thành cải trắng bên đường?