Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1239 - 【Vip】 Chó Bài Bạc Không Được Chết Tử Tế (2)

【VIP】 Chó bài bạc không được chết tử tế (2) 【VIP】 Chó bài bạc không được chết tử tế (2)

“Nhiều đạo cụ cùng tài liệu như vậy?” Hắn nhìn về phía khuôn mặt quyến rũ diễm lệ của Liên Tam Nguyệt, khó có thể tin nói.

Liên Tam Nguyệt nghe vậy, khóe miệng nhếch lên: “Cậu có thể tùy tiện đi dạo.”

Thời gian còn sớm, chuyện đạo cụ không vội... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, thong dong bước đi, đứng ở trước một quầy hàng, sau khi đánh giá một phen, hắn nhìn trúng một món đạo cụ.

Đó là một cái ấn tỳ hoàng kim to bằng bàn tay, lót vải vàng, cái bệ vuông vắn, bên trên dựng một con rồng vàng trông rất sống động.

Hắn tò mò đưa tay đi cầm, nhưng bị chủ sạp vỗ cho một cái:

“Không mua không thể xem thuộc tính.”

Chủ sạp là người trung niên má hóp, làn da ngăm đen, mắt một mí, mặt gian.

“Không xem thuộc tính tôi làm sao biết nên mua hay không?” Trương Nguyên Thanh a một tiếng: “Đây là đạo cụ gì?”

“Đây là đạo cụ cực phẩm tôi ở trong phó bản đời Đường tìm được, truyền quốc ngọc tỷ của Đường Thái Tông!” Chủ sạp mũi hếch lên trời, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đạo cụ này, cậu không có 5 triệu không mua được.”

Trương Nguyên Thanh khi nghe thấy hai từ “đời Đường”, “cực phẩm”, quả thật bị dọa, nhưng nghe tới nửa đoạn sau, lập tức nghe ra không đúng. Hắn nghi ngờ nói: Truyền quốc ngọc tỷ là dùng vàng để làm?”

Chủ sạp ngẩn ra.

Không khí trầm mặc vài giây, Trương Nguyên Thanh giống như đã hiểu, quay đầu bước đi: “Được rồi, truyền quốc ngọc tỷ của Đường Thái Tông, bản thân ngài giữ lại gia truyền đi.”

Chủ sạp vội hô: “Bỏ đi, giá nhảy lầu, 500 ngàn cậu lấy đi.”

Nhưng vừa rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn hờ hững, Nguyên Thủy Thiên Tôn bây giờ, hắn đã không trèo cao nổi.

“Ông chủ, bình hoa này lấy tôi nhìn xem.”

“Cậu muốn xem cũng được, trả trước 50 ngàn tiền thế chấp.”

“500, cho xem hay không là tùy. Ông đây không phải đạo cụ nha, thậm chí không phải tài liệu, ve chai tùy tay nhặt trong phó bản đi.”

“Nói bừa, đây là bình hoa Khang Hi từng dùng.”

“Ngài trâu bò, phó bản đời Thanh cũng từng tiến vào.”

“Ông chủ, cái khay vàng này giá bao nhiêu?”

“Khay Hán cao tổ từng dùng, không phải tài liệu, cũng không phải đạo cụ, nhưng là một món đồ cổ, nói một giá thôi, 6 triệu.”

“Thời kỳ Hán cao tổ đã có đinh ốc? Ngài thu lấy, đồ cổ quý trọng như vậy đừng làm hỏng.”

Trương Nguyên Thanh đi dạo nửa giờ, than thở quay về bên cạnh Liên Tam Nguyệt, tức giận nói :

‘Nơi này của chị quả nhiên là chợ đen, mỗi tên tất cả đều là giòi bọ đen lòng. “

Hắn xem như làm rõ, vật phẩm trên quầy hàng, đại bộ phận đều là đối tượng trong linh cảnh móc ra được, ngay cả tài liệu cũng không tính, càng đừng nói đạo cụ.

Đã nói mà, sao có khả năng có nhiều đạo cụ như vậy.

Chủ sạp nơi này, đại đa số chỉ có chút tài liệu, sau đó bày ra cả một đống vật phàm góp đủ số, có thể lừa cái nào tính cái đó.

Mặt khác, mặc kệ là chủ sạp hay khách nhân, đều không che giấu khí tức của mình.

Đi dạo một vòng, hắn phát hiện nơi này số lượng Thánh Giả không ít.

Liên Tam Nguyệt miệng ngậm xì gà cháy đến một nửa, tư thái không những không thô tục, ngược lại có loại tao nhã nói không nên lời, ‘chậc chậc’ nói:

“Rất nhiều người đến nơi này của chị lần đầu, đều sẽ lọt hố bị lừa, cậu rất thông minh. Đương nhiên, thông minh là tốt chất cơ bản nhất của thiên tài.”

Dứt lời, cô thướng tha tiến lên, đi ngang qua chợ đen.

Trương Nguyên Thanh theo ở sau người, đánh giá bóng lưng vị luyện khí sư này, Liên Tam Nguyệt tỷ lệ dáng người cực tốt, gầy nơi nên gầy gầy, béo nơi nên béo, khi đi đường, đánh qua đánh lại đặc biệt quyến rũ.

Cô cho người ta cảm giác là bà chủ khách sạn lịch duyệt giang hồ phong phú, luôn cười mỉm, cũng không có uy nghiêm cùng nghiêm túc của đại lão cấp Chúa Tể.

Nhưng Trương Nguyên Thanh biết, cô gái này so với trưởng lão Ngũ Hành minh còn nguy hiểm hơn nhiều.

Đại bộ phận trưởng lão vẫn là về thiên chính phái, cô thì khác, cô là thuộc tính hỗn loạn trung lập.

Xuyên qua phố xá sầm uất, hắn theo Liên Tam Nguyệt tới một giác đấu tràng, trên lôi đài hình vuông không có một bóng người, cũng không có quần chúng.

“Hai ngày nghỉ cuối mỗi tuần là thời gian giác đấu tràng kinh doanh, có rảnh có thể đến xem sinh tử chiến, nếu thiếu tiền, cũng có thể đi lên đánh mấy trận.” Liên Tam Nguyệt thuận miệng nói.

“Rất kiếm tiền?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Thắng một trận thưởng 2 triệu, đạo cụ của người chết thuộc về cậu. Quy củ chính là, chỉ có thể có một người còn sống đi xuống.” Liên Tam Nguyệt phun ra vòng khói, cười nói

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tới nơi này đánh lôi đài, người đặt cược khẳng định rất nhiều. “

Khi nói chuyện với nhau, bọn họ xuyên qua giác đấu tràng, dừng lại ở trước một cánh cửa gỗ. Liên Tam Nguyệt vặn tay nắm cửa, “rắc” một tiếng, theo cửa mở ra, một đợt tiếng khóc xé tim xé phổi truyền đến:

“Trả lại cho tôi, mang đạo cụ của tôi trả lại cho tôi, cô tên đáng băm vằm này.”

Bình Luận (0)
Comment