Trong ký túc xá nữ sinh có phun thuốc diệt muỗi, hơn nữa mọi người đều có màn, mặc dù ngẫu nhiên có muỗi xông qua tầng tầng cửa tử đốt bạn mấy cái, cũng không nên tạo thành dấu vết khoa trương như vậy.
Hơn nữa nơi không lộ ra dưới quần áo chỉ sợ điểm đỏ càng nhiều hơn.
Thế này không những đã đi rừng cây nhỏ, càng giống trần truồng ở rừng cây nhỏ ngủ một đêm.
Chúc Hàm Cảnh nhỏ giọng thử nói:
“Tiểu Lam cậu tối hôm qua có phải không trở về hay không?”
“Ngay cả cậu cũng không tin mình?” Tiểu Lam tức giận gõ cái đầu quả dưa của Chúc Hàm Cảnh một cái, sau đó ngáp nói:
“Mệt quá, cả ngày đều không có tinh thần. Mình ngủ trước.”
Nói xong trèo lên giường, thả màn.
Chúc Hàm Cảnh nhíu mày, muốn nói lại thôi, nhịn không bao lâu tắt đèn lên giường ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, cô bị một đợt động tĩnh rất khẽ đánh thức, mở mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Lam ngủ ở giường cách vách đã tỉnh.
“Tiểu Lam?”
Chúc Hàm Cảnh mở mắt ra nhìn lại, khoảnh khắc ánh mắt đối diện, cô nhìn thấy bạn cùng phòng ánh mắt trống rỗng vô thần, không có thần thái.
Đối với cô gọi, Tiểu Lam tựa như chưa nghe thấy, không nói một tiếng nào đứng dậy xuống giường. Cô thậm chí chưa đi giày, xỏ dép lê liền đi ra ngoài.
Trong lòng Chúc Hàm Cảnh trầm xuống, lại có chút sợ hãi, bất chấp thay áo thun, mặc áo ngủ xuống giường, lay tỉnh Tuệ Tuệ giường đối diện.
“Tỉnh đi tỉnh đi, Tiểu Lam thật sự đi ra ngoài rồi.”
“Mặc kệ cậu ấy, đi ra ngoài thì đi ra ngoài, ngày hôm qua không phải cũng đi ra ngoài sao?” Tuệ Tuệ lầu bầu vài câu, tiếp tục ngủ say.
“Mình... mình cảm giác cậu ấy có chút không thích hợp.” Chúc Hàm Cảnh nói.
Lần này Tuệ Tuệ không đáp lại, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Trong bóng đêm, Chúc Hàm Cảnh trải qua do dự, vẫn lựa chọn đuổi theo Tiểu Lam.
Nơi này là trường học, không có gì phải sợ, nếu cậu ấy thật sự có bạn trai, vậy đi ra ngoài liền đi ra ngoài, đều là người trưởng thành, mình cũng không tiện can thiệp cái gì.
Nhưng trạng thái của Tiểu Lam rõ ràng không đúng, tựa như mộng du, có thể hay không, Tiểu Lam tối hôm qua mộng du vào rừng cây, ở nơi đó ngủ một đêm?
Vậy làm bạn tốt khuê mật tốt, cô nên đưa người ta về.
Trong lòng Chúc Hàm Cảnh còn có một băn khoăn, đó chính là quái đàm.
Chỉ là quái đàm đề cập tình yêu, mà cô từ trên người Tiểu Lam cảm nhận được là thần quái.
Đi ra khỏi ký túc xá, cô ở cửa tòa ký túc xá nhìn quanh một phen, thấy dưới đèn đường nơi xa, bóng dáng Tiểu Lam càng lúc càng xa.
Giờ này đã tắt đèn, tòa giảng đường, ký túc xá một mảng tối đen, trong trường học đảm đương chiếu sáng chỉ có đèn đường. Cũng may đèn đường số lượng không ít, ánh đèn vàng xua tan bóng tối, mang đến cho cô an ủi tâm lý thật lớn.
Rất nhanh, cô theo đuôi Tiểu Lam xuyên qua từng dãy kiến trúc, càng đi càng lệch, xuyên qua sân thể dục đi tới một mảng rừng cây nhỏ.
Nói là rừng cây, thật ra là một mảng công viên nhỏ cho giáo viên sinh viên sau khi ăn xong sử dụng nhàn nhã tản bộ hun đúc tình cảm, nhưng bởi vì vị trí hẻo lánh, giáo viên sinh viên cũng không thích hun đúc tình cảm, càng thích rúc ở ký túc xá chơi game hơn, cho nên công viên nhỏ hiếm thấy vết chân, ở trạng thái bán hoang phế.
Chỉ thấy nơi đây cây cối xanh um, bụi hoa sinh trưởng dã man, thế mà lại lộ ra một bầu không khí rừng rậm. Phải biết rằng tuy là khu vực yên tĩnh lơ là quản lý, nhưng nhân viên trường học ngẫu nhiên vẫn sẽ cắt xén cỏ cây.
Rất khó tưởng tượng thực vật có thể tươi tốt đến trình độ này.
Nhìn Tiểu Lam dọc theo đường mòn trải đá cuội tiến vào công viên, cô trong lúc nhất thời có chút do dự.
Quái đàm trong trường học hiện lên ở trong đầu, ừm, trừ quái đàm gần nhất xuất hiện, không có cái khác liên quan tới công viên này, con bé này chẳng lẽ thật sự có bạn trai? Hơn nữa cam tâm tình nguyện cùng bạn trai chui vào rừng cây nhỏ?
Nhìn một cái, nếu thật là như vậy nhìn một cái rồi đi luôn... Chúc Hàm Cảnh nghiến răng, chạy bước nhỏ tiến vào cánh rừng.
Trong rừng, cách mỗi mấy mét liền có một ngọn đèn đường công suất không lớn, miễn cưỡng có thể chiếu sáng.
Cô vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng Tiểu Lam. Vài phút sau, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một đợt thanh âm ồn ào.
Cô gái rên rỉ, đàn ông thở dốc cùng với tiếng bốp bốp thanh thúy.
Cô theo thanh âm rẽ qua một chỗ ngoặt, cảnh vật trước mắt khiến cô trợn mắt cứng lưỡi, ngẩn ra ở tại chỗ.
Phía trước là một chỗ đất trống hình tròn, hai hàng ghế dài, một cái bàn tròn ở giữa.
Trên bàn tròn có hai đôi nam nữ, ghế dài sáu đôi nam nữ, trên mặt đất cũng có mười mấy nam nữ sinh trẻ tuổi, bọn họ đang vong tình mà kịch liệt hưởng thụ thân thể của nhau, hoặc quần áo không chỉnh tề hoặc cởi toàn bộ quần áo.