Chúc Hàm Cảnh thấy bạn cùng phòng Tiểu Lam, cô nằm ngửa ở trên bàn tròn ôm ngực mình, gác hai chân lên bả vai một nam sinh, mắt lim dim đắm chìm ở trong bể dục.
Cách mọi người mấy mét, mọc một cái cây nhỏ khác với số đông, cao bằng đầu người, toàn thân xanh biếc, không giống cây, trái lại như là thúy ngọc tạo hình thành.
Nhưng lúc gió nhẹ thổi qua, cành lá chớp lên, lại không phải tượng có thể so sánh.
Những người này trở nên rất kỳ quái, đối với cô đến coi như không biết, ánh mắt nóng bỏng tằng tịu với nhau, trong mắt trừ sinh sản, không có gì khác nữa.
Đêm hôm khuya khoắt, trong công viên tối tăm, một đám người không kiêng nể gì làm chuyện đồi phong bại tục.
Tam quan của Chúc Hàm Cảnh chịu chấn động mãnh liệt.
Lúc này một nam sinh phát hiện cô, từ trong cơ thể bạn gái rút ra, trần truồng nghênh đón, nhếch miệng cười nói:
“Đây không phải hoa khôi khoa chúng ta sao?” Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn lại, trong mắt các nam nhân tràn ngập nóng rực và khát vọng.
Chúc Hàm Cảnh theo bản năng ôm ngực, hoảng sợ liên tục lui về phía sau.
“Cậu, cậu đừng tới đây.” Cô tức giận nhìn tên nam sinh kia.
Nam sinh vẻ mặt phấn khởi, cười hề hề nói: “Công viên này có ma lực, chỉ cần từng tới một lần, cậu sẽ yêu nơi này thật nhiều. Bọn tôi mỗi ngày đều đến, cậu xem, bọn họ hưởng thụ bao nhiêu.”
Một nam sinh khác cao giọng nói:
“Chúc hoa khôi khoa chúng ta đến rồi, hoan nghênh Chúc hoa khôi khoa gia nhập.”
Nam sinh nữ sinh tằng tịu với nhau ùn ùn nhìn tới, nam phát ra tiếng cười quái dị, như thị uy ưỡn vòng hông, nữ thì cố ý phát ra tiếng rên rỉ cao vút cùng nháy mắt với cô.
Trong đó bao gồm bạn cùng phòng Tiểu Lam tính cách bảo thủ.
Cô trở nên rất kỳ quái, biến hóa Chúc Hàm Cảnh cũng không nhận ra.
Bọn họ đều rất kỳ quái. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ánh mắt bọn họ thiếu lý trí cùng linh tính, giống như chỉ là đang tuần hoàn bản năng nào đó hành động.
Mặc kệ nam sinh nữ sinh, mỗi người đều đang phóng túng dục vọng của mình, hưởng thụ tình dục, thế tục, đạo đức, pháp luật hết thảy đều bị vứt lại sau đầu, tuần hoàn theo bản năng.
Chúc Hàm Cảnh bi ai phát hiện, loại bản năng này cũng lây lan cho cô rồi, nhìn dáng người gầy gò kia đi tới trước mặt, cô thế mà lại dâng lên dục vọng triền miên mãnh liệt, miệng khô lưỡi khô, hít thở dồn dập. Lúc này đã không có ai hạn chế tự do của cô, nhưng cô cũng chạy không thoát nữa.
Bản năng sinh vật giữ cô lại nơi này, lý trí ở trong ham muốn dần dần thất lạc, trong lòng Chúc Hàm Cảnh tràn ngập tuyệt vọng, nhưng nhìn người đàn ông trần truồng đi tới lại tràn ngập khát vọng.
Cô cắn môi, nhắm mắt, nước mắt im ắng trượt xuống.
“Tách!”
Lúc này, Chúc Hàm Cảnh nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng búng ngón tay, cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người trẻ tuổi tuấn lãng cao ráo.
Khuôn mặt hắn tràn ngập sức quyến rũ, dáng người thẳng tắp mê người, thật muốn rúc vào trong lòng hắn, khao khát cái ôm của hắn...
Nghĩ rồi nghĩ, ý thức cô hoảng hốt một phen, phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã trở lại ký túc xá.
Tiểu Lam ngồi ở bên cạnh trang điểm, bọn Tuệ Tuệ hoặc nói chuyện phiếm hoặc xem phim, tràn ngập tường hòa.
“Phát ngốc cái gì thế?” Tiểu Lam cười hỏi.
“Không, không có việc gì.” Chúc Hàm Cảnh lắc đầu, thuần thục cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da trên bàn, bắt đầu chăm sóc da của mình.
Cô mơ mơ hồ hồ nhớ mình đã gặp một chuyện rất đáng sợ, nhưng lại không nhớ ra, tựa như gặp ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại, lại không có ấn tượng, chỉ còn lại tim đập nhanh khó tả.
...
Công viên cỏ cây tươi tốt, Trương Nguyên Thanh đảo qua các sinh viên vẻ mặt ngây ngốc, đắm chìm trong ảo thuật, nói thầm trong lòng:
Lăn lộn nơi hoang dã, quả thực không hợp thói thường!
Sau khi xuống máy bay, hắn liền lập tức chạy tới, bởi vì chưa quen thuộc đại học Tùng Phủ, cố ý tìm người hỏi địa điểm truyền thuyết “rừng rậm tình yêu”.
Kết quả đại bộ phận sinh viên, giáo viên đều chưa từng nghe nói chuyện này, số ít sinh viên thích lướt mạng, mới từng nhìn thấy ở trên diễn đàn.
Sau khi hỏi rõ phương hướng, hắn thi triển Dạ Du, đeo lên Bao Tay Tật Phong Giả, đạp một cơn gió mát mà tới, vừa lúc ngăn cản một màn này.
Cho dù một màn trước mắt cực kỳ không hợp thói thường, nhưng so sánh với những người chết bất đắc kỳ tử kia, những người tuổi trẻ này là may mắn.
So sánh với những đạo cụ kia động một tí lấy mạng người, cây cây nhỏ kia lại là nhu hòa.
Trương Nguyên Thanh vòng qua các sinh viên trẻ tuổi, đi về phía cái cây nhỏ xanh biếc. Vừa đi ra ba bước, hắn liền cảm nhận được một ham muốn tình dục mãnh liệt, miệng đắng lưỡi khô, hận không thể đẩy ra nam sinh bên người, chiếm lấy nữ sinh dưới người hắn.
A, hiệu quả kích dục này so với Quyền Trượng Sơn Thần mạnh hơn quá nhiều, bằng vào đẳng cấp của mình vẫn chịu ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, đây cũng là đạo cụ phẩm chất Thánh Giả... Trương Nguyên Thanh đưa tay, xoa ở trên mặt, mở ra Mặt Lam.