Nói xong, Liên Tam Nguyệt vươn tay, nói: “Lấy thẻ bài ra!”
Trương Nguyên Thanh không quan tâm, đi thẳng đến bên tủ hàng, sau khi nhìn quét thật lâu, nhặt lên một tấm gương tròn nhỏ xám xịt, mở ra Tinh Mâu, tự soi gương.
Chỉ thấy hai cung “Tài”, “Ách” mây đen bao phủ, có nhiều điềm không lành, biểu thị hắn tiền tài gặp phải hao tổn lớn hơn nữa có phiêu lưu bị thương nặng.
Mà cung “Duyên” sáng rõ, không thấy mây đen, lại biểu thị hắn tiến hành hợp tác, ký kết khế ước không có vấn đề, không tồn tại tình huống đồng bạn làm ăn giũ bỏ khế ước.
Nếu Liên Tam Nguyệt cố ý vi phạm khế ước, cố ý bán ra đá lửa vận hành thao tác, cung “Duyên” nhất định có mây đen. Thông qua tướng mạo, Trương Nguyên Thanh tạm thời tin tưởng chuyện này không phải Liên Tam Nguyệt bày mưu đặt kế.
Xuất phát từ bảo hiểm, hắn lấy ra điện thoại di động, gửi một cái tin nhắn cho Phó Thanh Dương. Nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc mất tích, đó chính là Vạn Bảo ốc cùng Triệu gia làm.
Gửi tin nhắn xong, hắn quay về quầy thu ngân, từ trong ô vật phẩm lấy ra thẻ bài, mặt không biểu cảm đưa qua, thuận thế hỏi:
“Triệu Phi Trần kia cấp bậc thế nào?”
“Siêu Phàm cấp 3.” Liên Tam Nguyệt vừa tiếp nhận thẻ bài, vừa nói: “Hắn trở thành linh cảnh hành giả thời gian không dài, cũng chỉ khoảng hai năm, có thể có cấp bậc như vậy, đã là cực có thiên tư. Dù sao không phải mỗi người đều giống cậu.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, nhìn về phía cửa tiệm.
Huyết Tường Vi đợi lệnh ở bên ngoài tiến vào.
Rắc!
Cô bóp nát thẻ bài, chú văn khắc trên đó hiện lên, cũng nhanh chóng khuếch tán, cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến hóa. Ngay sau đó, Trương Nguyên Thanh lại thấy được “chợ” quen thuộc, nhìn thấy khách nhân đeo mặt nạ hoặc khoác áo choàng.
Đầu ngón tay Liên Tam Nguyệt kẹp điếu thuốc, một tay ôm ngực, hướng nơi xa nỗ bĩu môi: “Triệu Phi Trần ở chỗ chị thuê một vị trí, chuyên mua đá lửa, a, chờ cậu đó.”
Trương Nguyên Thanh thuận thế nhìn lại, xuyên qua người qua đường trùng điệp hành tẩu, chỉ thấy sau chỗ quầy hàng kia, một người trẻ tuổi ăn mặc chú ý, lười biếng nằm ở trên xích đu.
Hắn người toàn hàng hiệu, giày là giày chơi bóng ngôi sao nào đó tự tay kí tên, tóc ngắn tạo kiểu, tướng mạo chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cũng rất không tệ, tiểu sinh trắng nõn tuấn tú. Bên cạnh vị công tử ca này còn có một người trung niên đồ đen, ôm kiếm cổ.
Mặt khác có hai cô gái trẻ tuổi váy ngắn áo thun, ăn mặc mát mẻ, một người ngồi xổm phía trước, một người đứng ở sau, thay hắn đấm chân bóp vai.
Công tử ca trẻ tuổi nhắm mắt nghỉ ngơi, thản nhiên tự đắc. Các người qua đường, chủ quán xung quanh liên tiếp liếc nhìn, chậc chậc cảm thán.
Có thể ở trong Vạn Bảo ốc “phách lối” như thế, cũng chỉ tên hoàn khố hàng đầu Triệu gia Triệu Phi Trần. Thánh Giả cũng không dám phách lối giống hắn.
Lúc này, cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng bóp vai, liếc thấy bà chủ đánh vòng eo, dẫn một người trẻ tuổi tướng mạo bình thường tới đây, lập tức cúi đầu, thì thầm vài câu với công tử trẻ tuổi.
Triệu Phi Trần lập tức mở mắt, ánh mắt dừng hình ảnh ở nam tử bên cạnh Liên Tam Nguyệt vài giây.
“Trình độ như thế nào?” Hắn nhìn phía trước, hỏi.
“Thánh Giả, khí tức thua xa tôi.” Người trung niên ôm kiếm phía sau trầm giọng nói.
Khóe miệng Triệu Phi Trần nhếch lên nụ cười, nâng tay vẫy lui hai cô gái, đứng dậy đón, nụ cười ân cần nhìn về phía Liên Tam Nguyệt, cố ý trước mặt Trương Nguyên Thanh, lớn tiếng nói:
“Cô cô.”
“Cô cô?” ! Trương Nguyên Thanh nhịn không được nghiêng đầu, nhìn về phía bà chủ diễm lệ, có chút bất ngờ không kịp phòng bị.
Cô là cô cô của Triệu Phi Trần?
Vậy cô chính là con gái của đương đại gia chủ Triệu gia?
Liên Tam Nguyệt cười lên “khanh khách”, ánh mắt nghiền ngẫm đảo quanh ở trên người Trương Nguyên Thanh cùng Triệu Phi Trần, cô dùng xì gà chỉ chỉ Trương Nguyên Thanh, nói: “Hắn chính là người phong lô, các người tự mình nói chuyện đi.”
Dứt lời, đánh hông đẹp mắt, đi đến cạnh xích đu nằm, đong đưa qua lại xem náo nhiệt.
Triệu Phi Trần đánh giá thanh niên trước mắt, khẽ cười một tiếng...
“Người anh em lăn lộn con đường nào?”
“Một tên tiểu lâu la.” Liên Tam Nguyệt cười mỉm xen mồm.
Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ liếc nhìn cô một cái.
Triệu Phi Trần nói: “Chúng ta người ngay không nói tiếng lóng, trong thiên hạ, chỉ có cô cô tôi nơi này có thể mua được đá lửa, bây giờ ở hết trong tay tôi. Còn tôi, coi trọng món đạo cụ đó cậu luyện.”
“Như vậy, tôi trả cậu phí phong lô, lại cho cậu 10 triệu tiền mặt, cậu mở lò, tặng cho tôi, 15% năng lượng tích tụ tiếp theo tôi phụ trách. Thế nào, vụ làm ăn này có lãi chứ.”
Trương Nguyên Thanh bình tĩnh nhìn hắn, cái thái độ bất cần đời đó làm người ta chán ghét.
“20 triệu đã muốn mua một món đạo cụ cực phẩm có tiền cũng không mua được? Cậu đây không phải mua, là cường thủ hào đoạt.”