Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1256 - 【Vip】 Giấy Sinh Tử (3)

【VIP】 Giấy sinh tử (3) 【VIP】 Giấy sinh tử (3)

85% năng lượng tích tụ, hắn ước chừng đầu tư vào tám món đạo cụ, tài liệu giá trị chục triệu, lại thêm phí phong lô vẻn vẹn 20 triệu đã muốn lấy đi? Chẳng những tham lam, còn cuồng vọng.

Triệu Phi Trần chậc chậc một tiếng, dang hai tay, ôm hai cô gái trẻ tuổi vào trong lòng, thong dong nói: “Không muốn? Được, Triệu Phi Trần tôi cũng không ép buộc, như vậy, tôi bán cho cậu đá lửa, một viên đá lửa một tỷ, không bán lẻ, muốn mua thì mua cả mười viên đá lửa đi, mười tỷ, móc tiền đi.”

Mười tỷ... Trương Nguyên Thanh cười nhạo nói: “Sao không đi cướp.”

Triệu Phi Trần khoa trương cười to “ha ha”, nói: “Đúng, chính là muốn cướp mày đó, làm sao nhỉ? Tao cũng không phải là ỷ thế hiếp người, tao chơi là quy tắc, bản thân mày để lại sơ hở lớn như vậy, chớ có trách tao chui.”

“Hôm nay chẳng những muốn cướp mày, còn muốn cướp cho mày tâm phục khẩu phục.”

Vừa nói, vừa cao giọng nói: “Các vị bằng hữu, tôi đây mới là nhặt được hàng tốt, đều học hỏi chút đi.”

Người qua đường xung quanh tụ lại, chậc chậc không ngừng.

Còn có kẻ xem náo nhiệt không ngại to chuyện, ồn ào nói: “Muốn tôi nói cho 20 triệu cũng nhiều rồi, 20 ngàn đuổi đi là được.”

“Cái bản lãnh nhặt được hàng này của Triệu công tử, thực sự làm người ta hâm mộ.”

“Đáng giận, bị Triệu công tử giành trước một bước, cơ hội uống ngụm canh cũng không có.”

“Ngươi thôi đi, không sợ mới ra khỏi Vạn Bảo ốc liền bị người ta làm thịt? Chuyện này, chỉ có Triệu công tử có khả năng làm.”

Hai cô gái trẻ tuổi trong lòng che miệng, cười khanh khách, dịu dàng nói: “Thiếu gia nếu đi làm ăn, nhất định là tinh anh thương trường oai phong một cõi.”

Triệu Phi Trần cười hì hì nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh.

Trương Nguyên Thanh phun ra một ngụm khí đục thật dài, “Như vậy đi, Triệu công tử, tôi nghe bà chủ nói, cậu trả giá gấp đôi mua hết đá lửa, tôi ra giá gấp ba, cậu bán cho tôi. Ra ngoài, hòa khí phát tài, mọi người kết bạn.”

“Mười tỷ, thiếu một phần cũng không được.” Triệu Phi Trần mũi hếch lên trời, trên mặt tràn đầy nụ cười nắm chắc thắng lợi, một bộ tư thái ăn chắc Trương Nguyên Thanh.

Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm hắn thật sâu, cười lạnh nói: “Triệu công tử, cậu đây là muốn ngọc đá cùng vỡ đó.”

“Tôi không sao cả!”

Triệu công tử vung vẩy cái tay khoác lên vai bạn gái, bày ra tư thái nắm chắc thắng lợi, cười tủm tỉm nói: “Dù sao tôi không có tổn thất, cậu không cần đá lửa, qua hôm nay, là có người cần. Nhưng mà huynh đệ à, cậu thiệt thòi thê thảm đó. Tôi từng hỏi cô cô, cậu ít nhất ném vào trong lò một cái mục tiêu nhỏ.”

“Tôi khuyên cậu kịp thời cắt lỗ, cầm chút tiền rồi đi, cũng vãn hồi chút tổn thất.”

Hôm trước hắn từ chỗ ông nội xin được vài món đạo cụ Siêu Phàm không đáng tiền, lên cơn nghiện đánh cược, liền chạy đến Vạn Bảo ốc chơi Lò Bách Luyện một phen, kết quả được nói cho biết đã phong lô.

Sau khi nghe ngóng, mới biết được có kẻ rất khó nói là xui xẻo hay may mắn, đập cả thảy tám món đạo cụ, tài liệu giá trị chục triệu, mới tích tụ 85% năng lượng. Triệu Phi Trần phải nói là hâm mộ ghen tị, dựa theo quy tắc của Lò Bách Luyện, đây là muốn luyện ra một món đạo cụ cực phẩm nha. Tiếp tục thăm dò, hắn phát hiện kẻ ngốc kia thế mà chưa bao đá lửa.

Quả thực là tiền trên trời rơi xuống.

Lập tức mua hết đá lửa trong tay cô cô, hôm nay cố ý ở Vạn Bảo ốc chờ kẻ coi tiền như rác tới cửa.

Triệu Phi Trần thản nhiên nói: “Cậu cũng đừng cảm thấy thiệt thòi, đá lửa tuy chỉ trị giá 500 ngàn, nhưng rất nhiều thời điểm, giá cả lạm phát, không quan hệ với giá trị của bản thân nó, có liên quan với kẻ có nhu cầu. Trong tay tôi có đá lửa, tôi đã nắm thóp của cậu, hoặc là giỏ trúc múc nước công dã tràng, hoặc là mở lò, nhường cho tôi, cầm 20 triệu mà đi, cậu không có lựa chọn.”

Trương Nguyên Thanh thở dài: “Ngọc đá cùng vỡ tao nói, không phải ý tứ này.”

Triệu Phi Trần nhún nhún vai, nụ cười ngông nghênh trước sau như một, “Nói như thế nào?”

“Tao cũng cho mày hai lựa chọn, một: Lấy giá gấp ba bán cho tao đá lửa. Hai: Tiền vốn trong lò tao không cần nữa, tao ngay bây giờ đi ra ngoài chặn mày, mày dám đi ra, tao một đao chém mày ngay.”

Trương Nguyên Thanh dứt khoát không áp chế lệ khí trong lòng nữa.

Sắc mặt Triệu Phi Trần trầm xuống, đẩy ra hai cô gái trẻ tuổi, ghé mặt đến trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, lạnh lùng nói:

“Vẻn vẹn một tên Thánh Giả, kiêu ngạo như thế!”

“Linh cảnh hành giả như mày, Triệu gia còn nhiều, chỉ bằng vào câu này của mày, hôm nay cũng đừng còn nghĩ rời khỏi Hoa Đô.”

Trương Nguyên Thanh xoay người bước đi.

“Khoan đã!”

Triệu Phi Trần bỗng nhiên đề cao giọng: “Bổn thiếu gia thưởng thức nhất người có cốt khí, như vậy đi, tao cho mày một cơ hội.”

Trương Nguyên Thanh dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.

Triệu Phi Trần khôi phục tư thái con ông cháu cha lỗ mãng lười nhác, cười nói: “Mày cùng vệ sĩ của tao lên lôi đài đánh một trận, nếu mày thắng, tao cho mày đá lửa, không lấy một xu. Mày nếu thua nói với cô cô tao, tặng lò cho tao.”

Bình Luận (0)
Comment