Thư ký Lý có ý hỏi tiếp, nhưng chú ý tới Phó Thanh Dương đã tắt micro, nghĩ có thể là mệnh lệnh vừa rồi bảo hắn giúp đỡ Cao Phong trưởng lão, khiến vị công tử Phó gia này không vui, nghĩ một chút, liền không hỏi thêm nữa, nói:
“Quay đầu viết chi tiết ở trong báo cáo cho tôi.”
Cẩu trưởng lão nói:
“Căn cứ Nguyên Thủy Thiên Tôn báo cáo, cùng với nhân viên ở đó chứng thật, Thuần Dương chưởng giáo bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không gây án, hắn sẽ lựa chọn ẩn núp.”
“Người này kiêm tu Thần Dạ Du cùng Huyễn Thuật Sư, lại không chịu giá trị đạo đức ước thúc, tìm được hắn cũng không dễ dàng, nhất định là đánh giằng co kéo dài. Tôi đề nghị giao chuyện này cho Thái Nhất môn đi làm.”
“Hiểu Thần Dạ Du nhất, vẫn phải là Thần Dạ Du.”
Hắn tương đương là mang Phó Thanh Dương từ trong chuyện này nhấc ra ngoài!
“Ý kiến hay!” Cao Phong trưởng lão giơ hai tay đồng ý.
Thư ký Lý suy nghĩ, nói: “Tôi sẽ mang ý kiến của mọi người báo cáo cho đại trưởng lão, mọi người còn có cái gì muốn bổ sung.”
Liễu trưởng lão nói: “Tôi nghe Chí Nghĩa nói, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã phát điên?”
Lời này vừa ra, mấy vị trưởng lão lập tức chú ý hẳn lên.
“Hắn nuốt bộ phận linh thể của Thuần Dương chưởng giáo, chịu ô nhiễm tinh thần không nhỏ, bây giờ đã khôi phục.” Phó Thanh Dương mở ra microphone.
Thư ký Lý nói:
“Việc này không phải là nhỏ, sắp tới sắp xếp bác sĩ tâm lý cho hắn, khai thông cảm xúc một phen.”
“Tan họp đi!”
...
Bóng đêm thê lương.
Con đường cũ kỹ trồng đầy cây ngô đồng, đèn đường tối tăm, chung cư hình thức cũ, đây là khu thành thị cũ nào đó, thời gian hẳn là đêm khuya, trên đường không có lấy một chiếc xe.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh yên lặng nghĩ.
Không biết vì sao, trong lòng hắn có sợ hãi cùng bi thương mãnh liệt, như là vừa mới trải qua một hồi sinh ly tử biệt.
Sinh ly tử biệt với ai? Hắn lại không nhớ ra được!
Mình vì sao sẽ ở chỗ này?
Hắn cũng không nhớ ra.
Lúc này, một tiếng thở dài từ phía sau truyền đến: “Sở gia không còn nữa, rất xin lỗi, tôi không thể cứu ra cha mẹ của cô. Từ nay về sau, cô sinh hoạt ngay tại Tùng Hải đi.”
Thanh âm này xa lạ mà quen thuộc.
Ai đang nói chuyện?
Trương Nguyên Thanh mờ mịt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách mấy mét phía sau, bên đường, một người đàn ông mặt mày tuấn lãng, vẻ mặt ôn hòa đứng đó.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, trong ánh mắt ngưng tụ bệnh trạng, tựa như thân thể không tốt lắm.
Thấy người đàn ông này, cảm xúc trong đầu Trương Nguyên Thanh lập tức nổ tung.
Cha?
Đây là cha hắn, Trương Tử Chân.
Hắn vừa định hô lên hai chữ ‘Ba ba’, liền nghe mình phát ra tiếng bé gái non nớt, mang theo nức nở:
“Tôi không muốn ăn nhờ ở đậu, tôi không muốn đi theo anh, tộc nhân của tôi sẽ tìm đến anh. Chờ tôi trưởng thành, tôi sẽ mang kẻ thù giết hết, không tha một ai!”
Hình ảnh đến đây tan vỡ.
Trong phòng ngủ biệt thự vịnh Phó gia, Trương Nguyên Thanh bừng tỉnh, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Ánh mặt trời tươi sáng từ ngoài cửa sổ tràn vào, tiếng chim chóc ở trong vườn hoa líu lo, mơ hồ xuyên thấu qua cửa sổ cách âm truyền vào trong tai, điều hòa thổi gió lạnh vù vù, bên mình quanh quẩn mùi thơm quen thuộc.
Trương Nguyên Thanh đầu óc lộn xộn, ý niệm như là trâu già lâm vào vũng bùn, như thế nào cũng không chuyển động được!
Hắn thậm chí quên mình là ai, tên gọi là gì.
Người đàn ông? Bé gái? Hoặc là, Thuần Dương chưởng giáo?
“Đầu đau lắm sao?” Giọng nói trong sự dịu dàng mang theo quan tâm vang lên ở bên tai.
Thanh âm này, giống như hải đăng trong đêm khuya, khiến Trương Nguyên Thanh tìm được phương hướng, tìm được nơi trở về.
Hắn đã nhớ ra mình là ai.
Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu nhìn lại, bên gối là một khuôn mặt trái xoan quyến rũ tinh xảo, ngũ quan con lai khiến cô thoạt nhìn vừa thành thục vừa gợi cảm
“Quan Nhã...” Trái tim Trương Nguyên Thanh lập tức yên ổn, theo bản năng ôm thân thể mềm mại đầy đặn nóng bỏng của người đẹp con lai, theo thói quen một tay ôm eo, một tay sờ mông.
Sau đó, hắn mới giật mình nghĩ lại, bất ngờ nói: “Chị ra khỏi phó bản rồi? ?”
Quan Nhã là bốn giờ sáng ra khỏi phó bản, lúc ấy Nữ Vương cùng Tạ Linh Hi mặc áo ngủ, tâm sự trùng trùng ngồi ở phòng khách nói chuyện.
Cô hỏi mới biết được Nguyên Thủy thiếu chút nữa chết ở câu lạc bộ Bách Hoa, biết hắn bị Linh Quân dẫn theo tham gia tiệc tối Diệu Đằng Nhi tổ chức, bị Thuần Dương chưởng giáo tập kích!
Khi Phó Thanh Dương dẫn hắn trở về, khí sắc hắn rất kém, đã mỏi mệt không chịu nổi!
Nữ Vương và Tạ Linh Hi là ở sau khi hắn ngủ thiếp đi, từ trong miệng Phó Thanh Dương biết được tình huống.
Hai cô lo lắng không ngủ được, liền ở trong phòng khách ngồi cả đêm, thẳng đến lúc Quan Nhã vượt qua phó bản.
Biết được tình huống của bạn trai, Quan Nhã rửa ráy đơn giản một phen, liền mặc áo ngủ đến ở bên hắn.