“Cảm giác thế nào, còn có nơi nào không thoải mái? ?” Quan Nhã nhẹ nhàng xoa mi tâm hắn, không giống bình thường đè lại cái tay đòi hỏi cao thấp của hắn.
“Ngủ một giấc, tốt hơn nhiều rồi.” Trương Nguyên Thanh đầu óc mờ mịt, vẫn không quá tỉnh táo.
Ô nhiễm tinh thần đã biến mất, nhưng loại cảm giác mất tự nhiên không phối hợp kia vẫn còn, như có như không, khiến hắn rất không thoải mái.
Trương Nguyên Thanh hưởng thụ Quan Nhã mát xa, ngửi mùi thơm của cơ thể cô, lòng chậm rãi an tĩnh lại.
Không khỏi nhớ tới giấc mơ vừa rồi.
Lúc lão ba chết, hắn vừa mới học tiểu học, đối với tình thương của cha không có ký ức gì, trong mười mấy năm qua, hầu như chưa từng mơ thấy ông.
Không ngờ hôm nay mơ thấy.
Giấc mơ này cổ quái, trừ lão ba, còn có một cô gái nhỏ, lời lão ba nói khiến Trương Nguyên Thanh có cảm giác Deja vu nồng đậm, hắn nói Sở gia không còn nữa, bảo cô gái nhỏ về sau ở Tùng Hải sinh hoạt.
Luôn cảm thấy ở nơi nào từng nghe được lời thoại tương tự.
Sở gia không còn nữa, cô gái nhỏ, cha...
Hả? ! Trương Nguyên Thanh lập tức từ trên giường bật dậy.
Lúc này đầu óc là hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Sở gia, diệt môn, cô gái nhỏ, định cư Tùng Hải...
Trừ cha không nên xuất hiện, tin tức kể trên tổ hợp lại, không phải là vụ án Sở gia diệt môn sao, cô bé nói chuyện trong mộng cảnh là Chỉ Sát cung chủ? !
Xoay người ngồi dậy, Trương Nguyên Thanh một lần nữa lâm vào hỗn loạn, nhưng không phải trâu già vào vũng bùn không thể nhúc nhích, mà là như máy gia tốc hạt vận động cao tốc, kịch liệt va chạm.
Hắn mơ thấy Chỉ Sát cung chủ, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng không phải không thể lý giải, dù sao mọi người cũng là bạn tốt, người quen.
Cung chủ lại là người đẹp giọng ngọt người xinh, thường xuyên đùa ám muội với hắn, thân là đàn ông bình thường, ngẫu nhiên mơ thấy, là quá bình thường.
Nhưng vì sao sẽ xuất hiện cha?
Chỉ Sát cung chủ, cha đã mất, hoàn toàn là chẳng liên quan gì tới nhau.
Trương Nguyên Thanh cẩn thận nhớ lại hình ảnh trong mơ, phát hiện dị thường rõ ràng. Người ta sau khi tỉnh lại, hình ảnh trong mơ vẫn như cũ dừng hình ảnh ở trong đầu, giống như là chuyện từng chân thật trải qua.
Hơn nữa, hắn là góc nhìn thứ nhất, góc nhìn của Chỉ Sát cung chủ.
Căn bản không giống mơ, càng giống một đoạn mảnh vỡ ký ức hơn.
Đúng, mảnh vỡ ký ức!
Trương Nguyên Thanh là Tinh Quan từng cắn nuốt vô số linh thể, quá rõ loại cảm giác này.
Như vậy vấn đề đến rồi, vì sao mảnh vỡ ký ức của Chỉ Sát cung chủ, sẽ xuất hiện ở hắn nơi này?
Chẳng lẽ... Trong lòng Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên run lên, bốc lên một ý tưởng lớn mật, điều này làm sống lưng, cánh tay tóc gáy hắn đều dựng thẳng lên.
“Làm sao vậy!”
Quan Nhã ngồi dậy theo, nhíu mày, vừa khẩn trương vừa quan tâm.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi: “Không sao, không sao...”
Hắn đè ép xuống ý tưởng kia trong lòng, hướng về phía Quan Nhã lắc đầu, ý bảo mình không sao.
“Vậy bây giờ rời giường ăn sáng?” Quan Nhã thử nói.
“Không, chị không nên hỏi như vậy, cái này không phù hợp tính cách chị Quan Nhã.” Trương Nguyên Thanh nghiêm mặt nói.
Quan Nhã ngạc nhiên, “Nói như thế nào?”
Trương Nguyên Thanh lập tức lộ ra nụ cười dâm: “Chị nên hỏi: Chồng à, anh là muốn ăn bữa sáng, hay là muốn ăn bào ngư!”
“Ồ, cậu muốn ăn bào ngư à, chi đi nói với em gái tai thỏ...” Quan Nhã thấy tình thế không ổn, vội vàng tung chăn khai chuồn.
Trương Nguyên Thanh hung hăng bổ ngã cô, cười hề hề nói:
“Bản Thiên Tôn chẳng những muốn ăn bào ngư, còn muốn mời chị ăn xúc xích.”
Quan Nhã vội vàng bày ra tư thái phòng ngự, cuộn mình ghé vào trên giường, đưa lưng về phía hắn, bảo vệ ngực, cười ha ha nói: “Là xúc xích Hoa Đô sao.”
Trương Nguyên Thanh giận dữ: “Hừ, là xúc xích Thu Đạo Lâm.”
Bên bàn ăn nhỏ ở phòng khách, Tạ Linh Hi đeo tai nghe kiểu đội đầu tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật, đỏ mặt, gắt: “Cẩu nam nữ...”
Cô nghiến răng nghiến lợi dùng thìa sứ chọc đáy bát mấy lần, “Em muốn cắt xúc xích, nấu bào ngư.”
Nữ Vương bên cạnh đang húp cháo, chân mày dựng thẳng:
“Hai người bọn họ lại ở trong phòng làm vận động không biết xấu hổ?” Không được, phải ngăn cản loại hành vi không có đạo đức này.
Bé trà xanh cau cái mũi: “Quan Nhã nữ nhân này thật lợi hại, vừa sắc dụ Nguyên Thủy ca ca, vừa lại không cho hắn ăn, am hiểu sâu đạo câu cá, quá không biết xấu hổ vô sỉ, em không đọ được.”
Nếu Nguyên Thủy ca ca đi đến trên giường cô, cô quá nửa đã sụt sịt ỡm ờ.
Quả nhiên, vẫn phải tiếp tục tu hành.
Nữ Vương vừa nghe, liền nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy còn tốt, như vậy chúng ta mới có cơ hội.”
Cô lo lắng nhất chính là Quan Nhã không biết liêm sỉ cùng Nguyên Thủy lăn giường, Nguyên Thủy sau khi ở trên người cô ấy rót tinh lực vào một lần lại một lần, liền không có tâm tư câu dẫn cô gái khác nữa.
Vậy cô liền không còn cơ hội.