Trong lòng Trương Nguyên Thanh tính toán một phen, nói:
“Xóa điều thứ hai thứ ba, tôi không có đạo cụ cấp Chúa Tể, có cũng không có khả năng gán cho các người. Về phần chìa khóa Takama-ga-hara, tôi chưa chắc có thể giữ được.”
“Nói tới, Thiên Vương Sợ Hãi muốn tra tổng bộ Thiên Hạc tổ các người, hẳn là không khó nhỉ. Chìa khóa cho tôi, các người ngược lại là an toàn.”
Thiên Vương Sợ Hãi tựa như có sức uy hiếp rất mạnh, Kobe Ichiro khẽ biến sắc, nói:
“Nếu cậu không thể gán đạo cụ cấp Chúa Tể, như vậy trong khế ước phải viết vào một điều: Nếu đánh mất đạo cụ, cậu phải lấy ra một món đạo cụ cấp Chúa Tể đền cho Thiên Hạc tổ.”
Kobe tổ trưởng dùng giọng điệu trầm thấp tỏ vẻ quyết tâm: “Nguyên Thủy-kun, đây là điểm mấu chốt của chúng tôi.”
Trương Nguyên Thanh gật đầu: “Được.”
Lập tức, Kobe tổ trưởng lấy ra sách đồng thau, lấy ngón tay thay bút, ở sách đồng thau viết xuống khế ước, cùng từ lòng trong ngón tay ép ra một giọt máu, bôi ở trên sách đồng thau.
Các cán bộ Thiên Hạc tổ, bao gồm Ryo Asano ở trong, đều in xuống vết máu.
Đầu ngón tay Trương Nguyên Thanh cắt ra giọt máu, xa xa búng ra, bốp, giọt máu ở trên sách đồng thau bắn ra vệt đẹp thê lương.
Sách đồng thau nở rộ hào quang sáng ngời, lực lượng trong cõi hư vô chứng kiến khế ước.
Đạo cụ Kỵ Sĩ này, là tương đối hoàn mỹ trong phẩm chất Thánh Giả, cho dù Thánh Giả cấp 6 vi phạm khế ước, cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đối với Chúa Tể thì không cách nào có hiệu lực, nhưng Thiên Hạc tổ không thèm để ý. Nguyên Thủy Thiên Tôn nhanh nhất cũng cần cuối năm tấn thăng Chúa Tể, mà ở trong lúc đó, thời hạn ba tháng đã qua.
Khế ước hoàn thành, Trương Nguyên Thanh đánh giá ba món đạo cụ, suy nghĩ một lát, nói:
“Món đạo cụ đầu tiên tôi mượn, Gương Yata.”
Kusanagi bỏ qua đầu tiên, binh khí này công kích sắc bén, nhưng chỉ có ở trong tay Kiếm Khách mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, hắn đã có Chùy Tử Lôi.
Công năng tự động tránh né công kích của Câu Ngọc rất thú vị, nhưng Nhật chi thần lực cùng năng lực tự lành, đều trùng lặp với đạo cụ hắn hiện có.
Gương Yata tỷ lệ hiệu suất cao nhất, chế tạo một khối phân thân y bản gốc trăm phần trăm, đồng thời còn có thể dự đoán được hình ảnh tử vong, đã có công kích cường đại, lại có thể gần lành tránh dữ, tính thao tác rất cao.
Kobe Ichiro thu hồi sách đồng thau, nhìn về phía Furugori Magatsu, nói:
“Cho hắn!”
Furugori Magatsu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy không nỡ.
Trương Nguyên Thanh cười nói: “Ông có thể từ chối!”
Nếu từ chối, lực lượng khế ước sẽ cắn trả.
Furugori Magatsu tức giận hừ một tiếng, vung tay ném Gương Yata qua.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận gương đồng thau, thu vào ba lô hai vai, cười nói:
“Một tháng sau, tôi sẽ trả lại Gương Yata. Chuyến này viên mãn chấm dứt, các vị, trở về đi.”
Hai bên ăn ý giữ khoảng cách, dọc theo cầu thang đá đi xuống, rất nhanh đến chân núi, xuyên qua cánh cửa ánh sáng, quay về hang động trong lòng núi.
Trương Nguyên Thanh thuận miệng nói:
“Tương lai, đợi sóng gió việc này trôi qua, tôi sẽ mang chìa khóa Takama-ga-hara trả lại cho Thiên Hạc tổ.”
Hắn nói đoạn lời này, thứ nhất là đề phòng Thiên Hạc tổ bình sứt không sợ mẻ, phá hủy bức tượng, thứ hai là dịu đi quan hệ của hai bên.
Làm tổ chức phụ thuộc Thiên Phạt, Thiên Hạc tổ tương lai nhất định sẽ hữu dụng.
Tiền công tử từng nói, thế giới người trưởng thành, tất cả đều lấy ích lợi làm đầu, bước thứ nhất, chính là đừng bịt lại con đường của mình.
Các cán bộ Thiên Hạc tổ nghe vậy, quay đầu nhìn Takama-ga-hara một cái, trong lòng hơi buông lỏng.
Trương Nguyên Thanh hóa thành ánh sao mông lung mộng ảo, độn tới vị trí hốc mắt Tam Túc Kim Ô, lấy đĩa ngọc xuống.
Hào quang tắt, chiếu ở trên thạch bích cánh cửa ánh sáng biến mất.
“Như vậy, các vị, sau này còn gặp lại.”
Trương Nguyên Thanh phất phất tay, hóa thành một ánh sao biến mất ở trong hang động.
Đây là phong cách riêng của Tinh Quan.
Thực ngầu... Ryo Asano nhìn bức tượng Tam Túc Kim Ô trống rỗng, từ đáy lòng nghĩ.
...
Tùng Hải.
Con đường phồn hoa náo nhiệt, người đi đường như dệt cửi, thanh niên mặc âu phục, vẻ mặt lạnh lùng đạp xe đạp chia sẻ.
Hắn anh tuấn, tao nhã, vành tai bấm hai cái đinh bạc, gió thổi tới trước mặt vén lên tóc trán của hắn, tràn ngập không khí tự do.
Thiên Vương Sợ Hãi thích loại cảm giác này, thích ở trong ánh mặt trời tự do chạy như bay, hưởng thụ gió thổi, tự do lúc này, là thuần túy nhất.
Hắn nhàn nhã đạp xe đạp, đi về phía khu Khang Dương.
Nơi đây cách vịnh Phó gia còn có 15 km, hắn còn có thể hưởng thụ nửa giờ tự do.
Đã đến Tùng Hải, vừa lúc mang Ma Nhãn cứu ra, Ma Nhãn đáng thương, vừa nghĩ đến hắn mất đi tự do, mình liền ăn không ngon. Dưới vẻ mặt lạnh lùng của Thiên Vương Sợ Hãi, là một trái tim đa sầu đa cảm.
Trên đường dòng người như dệt cửi, người già dắt chó nhàn nhã tản bộ, bà mẹ dắt con thật cẩn thận, người bán hàng dạo cầm chùm bóng bay lớn tiếng rao hàng, trên đường, xe cùng người đi đường yên tĩnh chờ đèn đỏ.