Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1392 - Chương 1392. Viên Mãn Kết Thúc (3)

Chương 1392. Viên mãn kết thúc (3)
Chương 1392. Viên mãn kết thúc (3)

Theo thanh niên đạp xe đạp đi qua, con chó to ngoan ngoãn đột nhiên phẫn nộ đứng lên, cho ông bác một cái tát, đánh ông bác ngã xuống đất, sau đó con chó đi truy đuổi tự do.

Đứa bé nhỏ tuổi hất tay mẹ, tung người nhảy lên, cho mẹ một cái tát, cũng đi truy đuổi tự do.

Dây buộc bóng bay đồng loạt đứt, mấy chục quả bóng bay bay về phía bầu trời, chúng nó tự do rồi.

Toàn bộ đèn đỏ trên đường đều biến thành đèn xanh, cũng không nhảy lên nữa, lái xe cũng đã tự do.

Thiên Vương Sợ Hãi đạp xe đạp đi xa, ẩn sâu thân cùng danh.

Vừa mới đi qua một con phố, bầu trời sáng sủa bỗng nhiên u ám, nổi lên cuồng phong, theo một tiếng sấm vang, mưa to tầm tã rơi xuống.

Thế mưa hung mãnh, như rắc đậu phốc phốc nện xuống, mặt đường nhanh chóng đọng vũng nước.

Không biết khi nào, những người qua đường hoảng hốt trú mưa kia không thấy nữa, xe trên đường cũng không thấy nữa, cửa hàng dọc phố mở rộng, người ở bên trong lại không thấy nữa.

Thế giới trong gương!

Thiên Vương Sợ Hãi phanh xe, dừng lại ở bên đường, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời u ám, không vui nói:

“Ngươi bớt xen vào việc của người khác, lần trước ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi không giết nổi ta, cho ngươi cơ hội ngươi cũng không dùng được.”

Trong vũng nước phía trước chậm rãi chui ra một bóng dáng, nó do nước tạo thành, diện mạo mơ hồ, nhưng thân thể uyển chuyển hàm xúc, lộ ra khí chất quyến rũ khôn kể.

“Ngươi nên may mắn đến là ta, nếu là con bé kia thủ ở chỗ này, lại nào sẽ nói lời thừa với ngươi.” Bóng dáng uyển chuyển như nước kia giọng điệu nhẹ nhàng lạnh nhạt:

“Trở về đi, Ma Nhãn ngã ở Tùng Hải, là số mạng của hắn. Chơi đùa giữa Chúa Tể, ngươi không nên nhúng tay.”

Ma Nhãn? Thiên Vương Sợ Hãi trầm mặc một phen, vuốt tóc trán đến sau đầu, cười nói:

“Có phải Nguyên Thủy Thiên Tôn mật báo, tiết lộ kế hoạch của ta hay không?”

Bóng người đó không đáp, xem như ngầm thừa nhận.

“Ma Nhãn ta là nhất định phải cứu, các ngươi có thể giết hắn, nhưng không thể nhốt hắn, cái này xúc phạm điểm mấu chốt của ta.” Sợ Hãi đỗ lại xe đạp chia sẻ, lấy ra điện thoại di động, thanh kết tiền xe, sau đó nhìn về phía bóng người trên vũng nước, nói:

“Rất lâu chưa hoạt động gân cốt rồi, vừa lúc chơi với ngươi một chút.”

Dứt lời, màn mưa chợt dày hơn, mỗi một giọt mưa đều bị giao cho uy lực, chúng nó rơi ở mặt đường, rơi ở nóc nhà, đập ra từng cái hố nông.

Thiên Vương Sợ Hãi đứng trong mưa to, dựng ngón tay như kiếm, kiếm khí xé rách tầng mây, lộ ra một góc trời xanh.

Quanh thân mưa to tầm tã, chỗ hắn đặt chân, trong ba tấc, ánh mặt trời sáng lạn.

Trên bầu trời mây đen ngưng tụ, hóa thành một khuôn mặt người, tiếng nói to lớn tràn ngập trong thiên địa:

“Sợ Hãi, chuẩn bị tốt sống lại chưa?”

Trong phòng ngủ, Trương Nguyên Thanh yên lặng rời khỏi thức hải Ngân Dao quận chúa, linh thể trở về.

Kế tiếp, chỉ chờ quận chúa trở lại.

Sắp tới vịnh Phó gia không thể trở về, ngày mai vào học viện Tần Phong, vừa lúc vào trong phó bản trốn vài ngày, không biết nhiệm vụ ẩn của học viện Tần Phong là cái gì, bên trong có tin tức về cây thần đồng xanh hay không, nghĩ thôi đã chờ mong.

Ừm, cây thần đồng xanh là tương quan Nhạc Sĩ cùng Học Sĩ, đêm nay gặp cung chủ một lần, hỏi một chút tình huống.

Hôm nay là cuối tuần, cùng dì trẻ ra ngoài dạo phố.

Hắn vừa nghĩ, vừa đi ra khỏi phòng ngủ, vào thẳng phòng dì trẻ, phát hiện cô không có đây.

Trương Nguyên Thanh rời khỏi phòng, hướng bà ngoại quét nhà trong phòng khách nói:

“Bà ngoại, dì cháu đâu?”

“Đi cậu của cháu bên kia, cháu gái nhà ngoại của mợ cháu từ nước ngoài mang về một đống sản phẩm chăm sóc da, nó đi hưởng kéo rồi.” Bà ngoại tức giận nói.

Bà chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, mợ cháu hỏi cháu cùng Quan Nhã thế nào?”

“Mợ ấy hỏi cái này làm gì?” Trương Nguyên Thanh mở ra tủ lạnh, lấy chai nước khoáng.

“Muốn giới thiệu bạn gái cho cháu, cháu gái nhà ngoại của nó xem qua ảnh chụp của cháu, hình như rất vừa ý cháu.” Bà ngoại nói.

“Vậy rất tốt, bảo cô ấy làm vợ bé của cháu đi, chúng ta cùng nhà mợ thân càng thêm thân.” Trương Nguyên Thanh ừng ực uống nước.

Bà ngoại giận dữ, cầm cây chổi tạo thế muốn đánh.

“Đúng rồi bà ngoại, bà có thân với cha cháu không?”

Thừa dịp đang không có việc gì, lại ở nhà, Trương Nguyên Thanh muốn hỏi một chút chuyện lão cha ma quỷ.

“Cháu đây là nói gì vậy!” Bà ngoại ‘Xì’ nói: “Đúng, bà với cha cháu không quen, với mẹ cháu cũng không quen.”

Trương Nguyên Thanh cười hì hì đoạt lấy chổi, “Cháu quét, lão nhân gia ngài nghỉ ngơi. Cháu đây không phải nghe Trần Thục nói, bà cùng ông ngoại đều không thích cha cháu sao.”

Nhớ ngày đó lão mẹ muốn gả đến ở nông thôn, ông ngoại bà ngoại là không đồng ý, hộ khẩu Tùng Hải đáng giá bao nhiêu chứ, nhân dân cả nước đều thèm thuồng nhìn.

Thế hệ trước vất vả phấn đấu mấy chục năm, kết quả ngươi gả đến ở nông thôn? Về sau đời đời con cháu đều là hộ khẩu ở nông thôn?

Hết chương 1392.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment