“Lúc ấy cảm thấy rất thú vị, cũng không biết là chó người bạn nào nuôi, huấn luyện tốt như vậy. Cháu hỏi người bà nhớ không nổi, hỏi chó bà trái lại còn nhớ rõ.”
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, lặp lại xác nhận: “Là Teddy lông quăn sao!”
“Không quá rõ, hình như vậy.” Bà ngoại nói.
Trương Nguyên Thanh chống cây chổi, đứng ở tại chỗ, hồi lâu không nói gì, không có vẻ mặt.
Đệch, Cẩu trưởng lão thật sự quen biết cha mình, nếu như vậy, nguyên nhân lão đạt được vườn bách thú, rất có thể là phụ thân tặng, hoặc giao dịch, mà không phải giống mình đoán, dựa vào âm mưu quỷ kế vô sỉ không biết xấu hổ.
Ông ấy biết thân phận chân thật của cha mình, mà không phải ID linh cảnh, vậy ông ấy khẳng định cũng biết mình là con trai Trương Tử Chân, trừ phi ông ấy chưa từng xem hồ sơ tư liệu của mình.
Nhưng đây là điều không có khả năng, bởi vì Cẩu trưởng lão là cấp trên trực tiếp của Phó Thanh Dương, Phó Thanh Dương là cấp trên trực tiếp của thập trưởng, cho nên ông ấy là có quyền hạn xem xét tư liệu của mình.
Đột nhiên phát hiện Cẩu trưởng lão thật ra đối với mình có chút chiếu cố không quá tầm thường, lần đầu tiên gặp mặt, mình xoa đầu chó của ông ấy, ông ấy cũng chưa nổi giận, bình thường ở chung, cũng không có uy nghiêm cùng cái giá của trưởng lão, mà mấy vị trưởng lão khác của Tùng Hải không cho mình cảm giác hòa ái dễ gần
Mình luôn cho rằng, Cẩu trưởng lão đối với mình đặc biệt ôn hòa, rất dễ nói chuyện, là vì bản Thiên Tôn siêu quần xuất chúng, tựa như khi đi học giáo viên che chở học sinh ưu tú.
Nay xem ra, sau lưng còn có tầng nguyên nhân này, ông ấy cùng cha mình có quan hệ thế nào?
Có thể khiến cha mình nói cho ông ấy thân phận chân thật, phần quan hệ này tuyệt đối không đơn giản.
Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa không nhịn được xúc động gọi điện thoại hỏi Cẩu trưởng lão, nhưng lại cảm thấy, tất cả đều là mình phỏng đoán, không có chứng cứ chống đỡ, tùy tiện đề cập Trương Tử Chân, là cử chỉ không khôn ngoan.
Đang nói, cửa chống trộm truyền đến tiếng ‘tít tít’ nhập mật mã, dì trẻ mang theo một cái rương nhỏ tinh xảo, hát điệu hát dân gian, nhảy nhót trở lại.
“Hi, chó con!” Dì trẻ từ bên người cháu trai nhảy nhót qua, tâm tình không tệ xoa đầu chó của cháu trai.
“Ở đây còn có một người này, dì cũng lên đi làm một câu.” Trương Nguyên Thanh chỉ vào bà ngoại, ý bảo Giang Ngọc Nhị công bằng.
Giang Ngọc Nhị nhìn thấu gian kế vụng về của cháu trai, không mắc bẫy, nhảy nhót vào nhà.
“Buổi chiều có phải muốn đi dạo phố hay không?” Trương Nguyên Thanh nói.
Giang Ngọc Nhị giật mình thò đầu ra, “Sao mày biết dì muốn đi dạo phố?”
“Vừa lấy được một bộ đồ trang điểm mới, với cái tính cách thối đó của dì, khẳng định muốn trang điểm ra ngoài khoe khoang.” Trương Nguyên Thanh cười khẩy.
Giang Ngọc Nhị hướng hắn cau cái mũi, rụt đầu về, đóng sầm cửa lại.
Trương Nguyên Thanh tiến vào nhà vệ sinh, rửa mặt, thuận tiện mở Tinh Mâu nhìn tướng mạo.
“Ồ, cung Duyên của mình sáng ngời lấp lánh, sắp tới sẽ có kỳ ngộ xã hội không tệ, xem ra hôm nay thích hợp ra ngoài nha.”
Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ.
Đồng thời lại có chút tiếc nuối, bởi vì cung Duyên sáng ngời trong suốt, biểu thị sẽ có một đoạn kỳ ngộ xã giao không tệ, nhưng không phải ánh sáng nhu hòa dày đặc ái muội, cho nên, xác suất đại khái không quan hệ với tình yêu nam nữ.
Nếu là cái sau, Trương Nguyên Thanh không nói hai lời, đến thẳng khách sạn tìm Quan Nhã.
…
Trung tâm thương mại Cửu Quang.
Cửa hàng trang phục, Thiên Vương Sợ Hãi quần áo tả tơi che miệng, kịch liệt ho khan.
“Ngài, ngài ngài không có việc gì chứ?”
Nhân viên hướng dẫn mua hàng ăn mặc tinh xảo vừa người, quan tâm tiến lên hỏi.
Nói thật, loại người quần áo tả tơi này, thật sự không thích hợp đi vào loại cửa hàng xa xỉ phẩm sa hoa này.
Quần áo nơi này, một cái rẻ nhất, đã cần thằng nhãi này tốn một tháng tiền lương để mua.
Thiên Vương Sợ Hãi chỉ để ý việc của mình ho khan, khuôn mặt anh tuấn của hắn thiếu màu máu, môi khô nứt, con ngươi đục ngầu đen tối, mỗi một tiếng ho khan đều mang theo âm rung thật lớn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ho ra cả phổi.
“Ngài, ngài chờ chút, tôi rót chén nước cho ngài.”
Thấy “khách nhân” tựa như đang chịu đựng đau đớn thật lớn, nhân viên hướng dẫn mua sắm cuống quít chạy đến quầy thu ngân, dùng cốc giấy dùng một lần hứng nước nóng, đi giày cao gót, chạy bước nhỏ quay về.
Vừa đưa nước ấm, vừa hỏi:
“Ngài, ngài thế nào? Ngài có thể cần đi bệnh viện một chuyến.”
Làm nhân viên hướng dẫn mua sắm tiệm xa xỉ phẩm đỉnh cấp thế giới, cô từng nhận huấn luyện chuyên nghiệp, có được tố chất không tệ, sẽ không bởi vì khách vào tiệm không mua nổi thương phẩm nơi này, liền biểu hiện ra thái độ ghét bỏ.
Cho dù đối mặt một người ăn xin, cũng phải bảo trì mỉm cười tao nhã cùng lễ phép, đây là cửa hàng trưởng dạy.