Thiên Vương Sợ Hãi tiếp nhận cốc giấy, uống một hơi cạn sạch, run rẩy đi đến bên sô pha mềm cho khách nhân nghỉ ngơi ngồi xuống, giọng khàn khàn nói:
“Cho tôi một cốc nữa.”
…
Vườn bách thú.
Toàn bộ Tùng Hải, vườn bách thú đại khái có ba cái, vườn bách thú này xa ở vùng ngoại thành, là danh tiếng tốt nhất trên mạng.
Dân cư mạng đều nói động vật vườn bách thú Tùng Hải đặc biệt có linh tính, lạc đà Alpaca hướng khách nhân nhổ bọt; Tinh tinh lên phân ném du khách; vẹt xám châu Phi gặp liền mắng “ngu ngốc”, “Tôn tặc”; khỉ thích khoe hàng dụ dỗ nữ du khách; Gấu mèo thích nhảy với du khách vân vân.
Hơn nữa, chủng loại động vật đặc biệt nhiều, đặc biệt đầy đủ hết.
Mặt khác, tên vườn bách thú này cực kỳ có cá tính, tên của nó là “Vườn bách thú”, không có bất cứ tiền tố nào.
Bởi vậy đến mỗi cuối tuần, vườn bách thú liền đặc biệt nhiều du khách, lúc ngày nghỉ ngày tết, càng kín người hết chỗ.
Chuồng sư tử, trong mật thất nhốt Ma Nhãn Thiên Vương, Cẩu trưởng lão đứng ở bên hàng rào, lẳng lặng chăm chú nhìn du khách ngoài chuồng, ngắm đàn sư tử.
Trong cây long não phía sau truyền đến Ma Nhãn Thiên Vương cảm khái:
“Làm ăn thật tốt, mỗi tháng có thể kiếm không ít tiền nhỉ.”
Cẩu trưởng lão thu hồi ánh mắt, mắt cúc áo đen lúng liếng nhìn lại, “Đường đường Ma Nhãn Thiên Vương, cũng sẽ để ý tiền sao?”
“Đương nhiên để ý, tiền là thứ tốt.” Tiếng cười của Ma Nhãn Thiên Vương xuyên thấu dây leo như tấm rèm, “Nhưng tiền cũng là thứ bẩn nhất, nhân tính bẩn bao nhiêu, tiền bẩn bấy nhiêu, ta cuộc đời này bất hạnh, đều do nó ban cho.”
“Ta còn cho rằng rằng ngươi sẽ nói, quyền lực mới là dơ bẩn nhất trên đời, dù sao quyền lực tuyệt đối dẫn tới tuyệt đối hủ bại, mà ngươi vừa vặn ghét nhất người lạm dụng quyền lực.” Cẩu trưởng lão ngồi ở trên mặt đất, dùng chi sau gãi gãi đầu.
Ma Nhãn cười ha ha: “Ở trong mắt ta, tiền cùng quyền là thứ giống nhau, tiền có thể khiêu động quyền, quyền có thể hội tụ tiền, không kém.”
“Muốn bắt đầu kể thảm kịch cuộc đời ngươi sao, ta rất chờ mong.” Cẩu trưởng lão ngồi mặt hướng về cây long não.
“Câu chuyện của ta, ngươi không có tư cách biết.” Ma Nhãn thản nhiên nói: “Ngày nào đó ta muốn chết, ta sẽ nói, nhưng sẽ chỉ nói cho Nguyên Thủy Thiên Tôn. Hắn sẽ tiếp nhận ý chí của ta, tiếp tục thanh tẩy thế giới.”
Nói xong, hắn lại nói:
“Ngươi đã đợi ở vườn bách thú hai ngày, cái này không giống ngươi.”
Cẩu trưởng lão không giấu diếm, thở dài nói:
“Thiên Vương Sợ Hãi đã đến Tùng Hải, vì cứu ngươi. Ta phải ở lại chỗ này nắm giữ vườn bách thú, phối hợp Nguyên Soái mai phục, săn giết Thiên Vương Sợ Hãi. Chẳng qua, hắn tựa như ngay cả cung chủ một cửa đó cũng không qua được.”
“Sợ Hãi đến Tùng Hải cứu ta?” Trong giọng nói của Ma Nhãn lộ ra nghi hoặc.
“Có vấn đề gì?” Cẩu trưởng lão nhíu mày.
“Sợ Hãi là người lười đến trong xương tủy, xử lý công việc, chưa bao giờ vượt qua một giờ, thời gian vừa đến, chuyện lớn bằng trời hắn cũng sẽ ném sang một bên, lý do là phải tìm kiếm tự do. Hắn chán ghét làm việc, cho rằng vậy không đủ tự do. Ta nhớ rõ hắn trước kia từng đuổi giết Phán Quan Mắt Quỷ, đuổi giết một giờ, mắt thấy sắp giết chết Mắt Quỷ, nhưng tên kia đột nhiên bỏ qua, đi tìm kiếm tự do của hắn.”
Ma Nhãn thản nhiên nói: “Hắn lười vì một sự kiện, từ phương Bắc chạy đến Tùng Hải, quá nửa là mỗi ngày mang cứu vớt ta treo ở bên miệng, nhưng mỗi ngày đi lung tung khắp nơi, cái gì cũng không làm.”
“Nhưng hắn đã đến đây.” Cẩu trưởng lão trầm giọng nói.
“Vậy khẳng định có mục đích khác, hơn nữa là mục đích có thể khiến hắn tạm bỏ qua tự do, các ngươi cần phải điều tra cho rõ.” Ma Nhãn ‘a’ một tiếng:
“Chẳng qua, hắn đã đến đây, vậy khẳng định sẽ đến vườn bách thú cứu ta.”
Cẩu trưởng lão thản nhiên nói: “Đừng cao hứng quá sớm, cung chủ đã đả thương hắn, hắn nếu còn dám tới vườn bách thú, hai vị minh chủ ra tay, Sợ Hãi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
…
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Cung chủ Thủy Thần cung đánh bị thương nặng Thiên Vương Sợ Hãi? Thật lợi hại, không, thực đáng tiếc, sao không giết hắn.”
“Phó Thanh Dương: Sợ Hãi có được chiến lực Bán Thần, lại là Yêu Mê Hoặc thiện chiến, muốn giết hắn, không dễ dàng như vậy. Bằng vào Thủy Thần cung chủ còn chưa đủ, trừ phi Nguyên Soái cùng nhau ra tay.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Thú vị rồi, nếu cung chủ có thể tìm được Sợ Hãi, vậy vì sao không mang theo người quần ẩu? Tên rác rưởi đó lúc trước một chiêu chém vỡ hai món đạo cụ loại quy tắc, không phải rất trâu bò sao, sao không đến Tùng Hải giết Sợ Hãi.”
“Phó Thanh Dương: Chiến đấu giữa Bán Thần, nếu phân sinh tử, tất nhiên thảm thiết, trừ phi ở linh cảnh, nếu không bất cứ thủ đoạn phong ấn nào cũng không vây được, các minh chủ cũng không muốn thấy Tùng Hải sinh linh đồ thán.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Thì ra là như thế, là tôi nông cạn rồi, à, lão đại, anh nhớ rõ mang ghi chép nói chuyện phiếm xóa một lần (dập đầu)”
“Phó Thanh Dương: Ừm!”