Lúc này, Anh Gà Đỏ húp cháo xong, thích ý thỏa mãn vỗ vỗ bụng, “Tôn Miểu Miểu người phụ nữ độc ác kia đã bị bắt, cậu còn bảo tôi ở lại nơi này làm gì?”
“Miểu Miểu không phải người phụ nữ độc ác.” Trương Nguyên Thanh tức giận nói.
“Chậc, cậu có phải nhìn trúng cô ấy hay không.” Anh Gà Đỏ khoát tay, bộ dạng không tim không phổi: “Có phải người phụ nữ độc ác hay không đều không sao cả, tôi đi căn tin lấy một phần cháo nữa, cậu có ăn không?”
“Vừa lúc đang đói.” Trương Nguyên Thanh gật đầu.
Đêm khuya, 11: 50.
Phòng số 612, ánh đèn sáng tỏ, Tam Dương Khai Thái Thái ngồi thẳng ở bên cạnh bàn, sắc mặt trong sự bình tĩnh lộ ra mờ mịt.
Đột nhiên, trong phòng dâng lên hai ánh sao như mộng ảo, ngưng tụ thành hai thanh niên tuấn tú khí chất khác nhau, chính là Trương Nguyên Thanh cùng Triệu Thành Hoàng.
Sau khi hiện ra thân hình, Trương Nguyên Thanh khoác Pháp Bào Âm Dương lập tức nâng lòng bàn tay, chế tạo ra một quầng lửa.
Lửa bành trướng, nổ tung, lại một bóng dáng hiển hóa trong ánh lửa.
Rõ ràng là Thiên Hạ Quy Hỏa mặt mày sắc bén, dáng người cân xứng.
Nhìn ba người đột nhiên xuất hiện, Tam Dương Khai Thái Thái không có gì bất ngờ, ngược lại lộ ra nụ cười quỷ quyệt:
“Các ngươi đến rồi!”
…
Ký túc xá giáo viên, Tống Mạn vừa tắm rửa xong khoác áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng tắm.
Tóc cô còn chưa khô, ướt sũng trùm trên vai lưng, tóc mái cùng tóc mai ẩm ướt rủ xuống, gò má trong màu trắng nõn lộ ra đỏ bừng sau khi tắm.
Tuy sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, nhưng quả thật là một người đẹp chất lượng cao.
Tống Mạn mở ra tủ rượu thủy tinh, lấy ra một chai rượu vang, hai cái ly đế cao, quay đầu nhìn Tôn Miểu Miểu bị trói gô, ngồi ở trên giường quý phi một cái, nói:
“Cô uống rượu không?”
Tôn Miểu Miểu bị những sợi dây leo xanh biếc trói chặt, ngực, sau lưng dán phù chú phong ấn linh phó, cơ thể còn bị tiêm vào độc tố tê liệt.
“Uống uống!” Tôn Miểu Miểu cao hứng nói.
Cô thích uống rượu, nhưng trong học viện vật tư thiếu thốn, chỉ cung ứng bia, Tôn Miểu Miểu là thiên kim hào môn nuông chiều từ bé, không quen uống nước đái ngựa cay đắng.
Tống Mạn rót hai ly rượu, chưa ngay lập tức đưa qua, lắc nhẹ cái, đặt ở một bên.
Cô trước tiên đi đến bên người Tôn Miểu Miểu, nhéo nhéo đùi, vai lưng, cánh tay, xác nhận là mềm nhũn, lúc này mới trở lại cạnh bàn ngồi xuống, vừa lắc ly rượu vang, vừa hỏi:
“Cô với Nguyên Thủy Thiên Tôn làm tình chưa?”
Tôn Miểu Miểu may chưa uống rượu, bằng không nhất định phun ra, “Cô, cô, nói hươu nói vượn cái gì thế? Tôi với Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ là bạn bè bình thường.”
Dù sao cũng là cô gái trẻ tuổi chưa lớn, còn chưa thể thản nhiên đối mặt đề tài phương diện này.
Tống Mạn giật mình gật đầu, “Hiểu rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn là hệ cấm dục, vậy sách lược trước đó tôi dùng sai rồi. Ài, Triệu Thành Hoàng cũng không tệ, nhưng hắn cũng là hệ cấm dục, thực đáng tiếc nha.”
Tôn Miểu Miểu trừng to mắt: “Cô có phải câu dẫn hai người bọn họ rồi hay không?”
Tống Mạn nhấp một ngụm rượu vang, cười ha ha nói:
“Cô nhìn thấy đàn ông ưu tú đẹp trai, chẳng lẽ không động lòng sao? Nguyên Thủy Thiên Tôn và Triệu Thành Hoàng đều là người nổi bật trong một thế hệ trẻ, hai người bọn họ nhắm chừng còn là trai tân đó, ngủ với bọn họ, rất có cảm giác thành tựu. Đáng tiếc, hai người này đều là hệ cấm dục.”
Tôn Miểu Miểu lườm nguýt.
Không biết sao nhớ tới Hoa công tử của Thái Nhất môn, người con nối dõi đó của môn chủ cũng là Thú Vương, cũng là loại hình khát vọng sinh sản, phóng túng dục vọng.
Giống với Tống Mạn.
“Viên Đình nói cô là sinh hoạt cá nhân bừa bãi mới bị sung quân đến học viện Tần Phong?” Tôn Miểu Miểu nhấp một ngụm rượu vang đối phương đưa tới, hỏi.
Tống Mạn liếc cô một cái, “Bớt qua lại với gã Viên Đình kia, nhiễm tật xấu lắm chuyện không phải chuyện tốt.”
Cô trầm mặc một phen, sóng mắt lấp lánh, cười nói:
“Trước kia trẻ tuổi chơi bời, cảm thấy có đàn ông tranh giành vì mình rất vẻ vang, về sau bọn họ nổi lên xung đột, lén đấu nhau, một người chết, một người bị thương nặng.
“Người trọng thương kia bị tổng bộ phán tử hình, tôi cũng bị sung quân đến nơi đây.”
Tôn Miểu Miểu “Ồ” một tiếng, cô nhìn thấy cô giáo xinh đẹp phóng đãng này, tuy cười, nhưng ở sâu trong ánh mắt cất giấu hối hận cùng tự trách.
Liền không mở miệng chỉ trích.
Hai người tán gẫu, rượu vang trong ly rất nhanh đã uống hết, Tống Mạn thu hồi ly đế cao, cười nói:
“Tổng bộ mỗi tháng sẽ đưa một lô vật tư vào, đều là tự sản xuất trong linh cảnh, một chai rượu vang này, tôi phải trả nửa tháng tiền lương mua, chỉ có thể cho cô uống nửa ly.
“Sáng mai các người sẽ đi ra ngoài, cô cái con bé này không giống kẻ giết người không chớp mắt. Thôi bỏ đi, không liên quan tới tôi.”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Tống Mạn đóng tủ thủy tinh, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, nói:
“Ai thế!”
“Là tôi.” Ở cửa truyền đến tiếng một người đàn ông.