Phó Thanh Dương sau khi thành danh, đã rất lâu rất lâu rồi chưa cảm nhận được kích động “Mừng được thần khí”.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng, nói:
“Lão đại, đạo cụ này cũng không tệ lắm nhỉ? Anh nói lúc tôi tặng Quan Nhã, cần thuận thế cầu hôn hay không?”
Trong phòng sách bỗng nhiên an tĩnh lại.
Phó Thanh Dương mặt không biểu cảm nói:
“Đừng nhắc tới kẻ rác rưởi đó, cô ấy không xứng có được đạo cụ này.”
Nói xong, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, thu áo choàng vào ô vật phẩm.
Trương Nguyên Thanh cười lên, “Chúc mừng lão đại thu hoạch thần khí.”
Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương lộ ra một nụ cười, “Giá trị đạo cụ này không thể đánh giá, để sau tôi sẽ bảo ‘Hữu Phượng Lai Nghi’ tính ra một cái giá đại khái, cậu muốn cái gì, cũng có thể chủ động đưa ra...”
Còn chưa nói xong, liền bị Trương Nguyên Thanh ngắt lời: “Đây không phải giao dịch.”
Phó Thanh Dương ngẩn ra.
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Đây là quà tôi tặng lão đại, đây không phải giao dịch, cho nên không cần bất cứ hồi báo gì.”
Phó Thanh Dương nhìn hắn thật sâu, giờ khắc này, hắn nhìn thấy chỉ có tình cảm chân thành tha thiết cùng thành khẩn thiện ý.
“Được!” Ánh mắt hắn hạ xuống, gật đầu.
Trương Nguyên Thanh lúc này mới lộ ra nụ cười, tiếp theo lại lấy ra một quyển bí tịch, nói:
“Tôi ở trong địa cung đạt được, cảm giác rất thích hợp lão đại.”
Phó Thanh Dương chăm chú nhìn lại, trên trang bìa cũ kỹ, dùng cổ văn viết: “Ngự Kiếm Thuật”
Bí tịch có thể được Thủy Hoàng Đế sưu tầm, nhất định là kiếm thuật đỉnh cao nhất lúc ấy.
Mắt Phó Thanh Dương sáng lên, tiếp nhận bí tịch lật xem, đôi mắt thần thái sáng láng.
Trương Nguyên Thanh như không có việc gì, nói: “Vậy tôi đi về trước viết báo cáo.”
“Đợi một chút.” Phó Thanh Dương ánh mắt hạ xuống đọc bí tịch, nói: “Tình huống của cậu ở trong địa cung, có một chỗ không rõ.”
“Nơi nào?” Trương Nguyên Thanh kinh ngạc.
“Trung tâm thao túng đại quân tượng binh sĩ chưa tìm được.” Phó Thanh Dương nói.
Đại quân tượng binh sĩ khác với tượng binh sĩ ở bậc thang, ngoài Trường Sinh cung, hai kẻ sau có linh hồn, thứ trước không có.
Thứ không có linh hồn là vật chết, không có khả năng kỷ luật nghiêm minh tác chiến.
Trương Nguyên Thanh nhanh chóng nhớ lại một phen, nhíu mày nói:
“Quả thật chưa tìm được cơ chế trung tâm, có lẽ, là linh cảnh đặc thù giao cho chúng nó?”
Phó Thanh Dương lắc đầu: “Chưa chắc, nhưng có một điểm có thể khẳng định, cậu không có vấn đề. Đề nghị cậu thông báo đồng bạn lúc đó, bảo bọn họ kiểm tra thân thể mình một phen.”
Nói cứ như phim kinh dị... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, đáp một tiếng, hóa thành ánh sao như mộng ảo rời đi.
Hắn vừa đi, Phó Thanh Dương liền sốt ruột không chờ được lấy ra Áo Choàng Kiếm Sư Cung Đình, ‘Vù’ mở ra, khoác trên vai.
Trong nháy mắt này, hắn rõ ràng cảm ứng được lực lượng của mình nhận được tăng phúc thật lớn, kiếm khí trong cơ thể rục rịch, thế mà có dấu hiệu tràn ra khỏi cơ thể.
Thuật Quan Sát, Ý Chí Sắt Thép, thể lực, nhanh nhẹn, Ngự Kiếm Thuật, Khống Ngẫu Thuật (khống chế con rối) toàn bộ kỹ năng chủ động cùng kỹ năng bị động của hắn, tất cả đều được thăng hoa.
Loại cường đại này là rõ ràng như thế, khắc sâu như thế.
Trả giá của áo choàng là “chuyên chú”, khoác áo choàng, hắn không bao giờ có thể sử dụng đạo cụ nghề nghiệp khác nữa, nhưng đối với Phó Thanh Dương mà nói, loại thuần túy này chính hợp ý hắn.
Có trợ giúp hắn tu hành kiếm thuật.
Phó Thanh Dương khoác áo choàng, đi thong thả đến trước cửa sổ, pha lê bóng loáng như gương soi ra bóng dáng cao ngất.
Hắn chăm chú nhìn mình “trong gương”, áo trắng như tuyết, áo choàng như mực, chỉ vàng hoa văn đám mây uốn lượn, anh tuấn bức người.
Hắn càng nhìn càng thích.
Nó chính là căn cơ mình rèn luyện kiếm thuật, vấn đỉnh tổng bộ. Phó Thanh Dương dang hai tay, làm ra tư thái ôm thiên hạ.
Giờ khắc này, trong lòng hắn hào hùng vạn trượng.
Đột nhiên, một ánh sao như mộng ảo từ phòng sách dâng lên.
Thủ thế của Phó Thanh Dương đột nhiên cứng đờ.
“A, cái này...” Trương Nguyên Thanh nhìn Phó Thanh Dương tư thế ngu ngốc, suy đoán mình đến có thể không đúng lúc, cẩn thận thử nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút chị Quan Nhã đi đâu rồi?”
Hắn nhớ tới bạn gái của mình.
Phó Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Vào phòng phải gõ cửa! !”
...
Mật thất ánh đèn tối tăm, Đại Hộ Pháp khoác áo bào đen, ngồi xếp bằng dưới đất.
Trước người là một trận pháp hình tròn linh lục khắc, trong trận trang trí chu thiên tinh đấu, thoạt nhìn, giống như mang toàn bộ bầu trời đêm in dấu ở trên mặt đất.
Dưới áo bào đen rộng thùng thình, vươn một đôi tay khô gầy, nhẹ nhàng ấn xuống.
Lực lượng tinh tú lấp lánh đưa vào trận pháp hình tròn.
Trong tích tắc, tinh đấu trong trận pháp hình tròn tản mát ra ánh sao trong suốt sáng ngời, mật thất tối tăm nhuộm lên một tầng sương bạc.